[NGUYÊN CỐ] KHI NGUYÊN DƯƠNG XUYÊN VỀ TRƯỚC MỘT NGÀY MÁY TÍNH BỊ TRỘM - 8

Kết thúc chuyến du lịch, Nguyên Dương cùng Cố Thanh Bùi quay về Bắc Kinh.

Vừa về đến nhà Cố Thanh Bùi liền gọi cho Vương Tấn. Lúc hai người còn ở đảo Saipan Vương Tấn gọi điện hẹn y bàn dự án, Nguyên Dương hùng hổ nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi từ chối Vương Tấn, sau đó giật lấy điện thoại của y tắt máy.

"Alo, Thanh Bùi, cậu quay lại rồi"

"Về rồi, Vương tổng đầu năm còn nghĩ đến dự án, so với anh tôi thật sự là không kính nghiệp rồi." 

"Haha, Thanh Bùi cậu nói vậy tôi có hơi xấu hổ đó. Dù sao thì tôi hẹn cậu cũng có chút tư tâm."

Cố Thanh Bùi nghe ra sự mờ ám trong lời nói của Vương Tấn, nhưng không tiếp lời.

"Vương tổng, anh xem ngày mai có thời gian không, chúng ta gặp mặt bàn bạc."

"Không thành vấn đề, tôi đặt nhà hàng, chúng ta ngày mai gặp"

Cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi nhìn bé chó săn ngồi bên cạnh tức giận đùng đùng, y thấy có chút buồn cười, giơ tay nhéo mặt Nguyên Dương.

"Sao đấy, tức giận đến vậy ~"

"Tức chết em rồi ~ anh vừa về đã gọi cho Vương Tấn."

"Anh không phải vì công việc à ~" 

"Em mặc kệ, tóm lại anh gặp Vương Tấn thì em sẽ tức giận."

"Em nói xem em hiện tại làm chuyện gì cũng thành thục không ít, sao cứ liên quan đến Vương Tấn em lại có cái đức hạnh này vậy."

"Ai bảo hắn cứ tơ tưởng tới anh! Anh nói xem sao anh lại quyến rũ người khác quá vậy, em nên nhốt anh trong nhà, gì mà Vương Tấn, gì mà Triệu Viện, tất cả đều không được gặp"

"Em đừng có xốc nổi đấy!" Giọng của Cố Thanh Bùi hơi lạnh đi, không biết như nào, y cảm thấy Nguyên Dương hình như có thể làm ra chuyện giam lỏng y được.

Nguyên Dương nghe giọng điệu y thay đổi liền ôm chặt y, "anh đừng có giận, em sẽ không làm như thế đâu,  chỉ là... chỉ là... em ghen thôi."

Cố Thanh Bùi nhìn dáng vẻ hoảng loạn của bé chó săn không nhịn được mỉm cười. Y nhẹ đẩy Nguyên Dương ra nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Nguyên Dương, anh và Vương Tấn thật sự chỉ là quan hệ công việc, anh không thích anh ta, cũng sẽ không thích anh ta, em hiểu không?"

"Vậy anh thích em không?" Nguyên Dương buộc miệng hỏi.

Cố Thanh Bùi ngây ra một lúc, vẫn chưa đợi được câu trả lời, Nguyên Dương liền mở miệng, "bỏ đi, chuyện này sau này rồi nói, dù sao thì em thích anh, anh là của em, đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy!" nói xong liền đứng dậy sửa soạn lại hành lý mà họ mang về.

Cố Thanh Bùi nhìn bóng lưng của Nguyên Dương, không ngăn được nghĩ đến, đúng vậy, y chưa bao giờ nói với Nguyên Dương lời thích hắn, dù cho quan hệ của hai người đã thân mật đến vậy. Y không biết Nguyên Dương đang nghĩ gì, có suy  nghĩ chuyện tương lai hay không, nhưng y biết bản thân mình luôn trốn tránh, không muốn đối mặt với chuyện sau này, chỉ biết tham lam lại hưởng thụ trông chờ vận may cùng tình tứ ở bên Nguyên Dương. Y cảm thấy bản thân hơi ích kỷ, tình cảm của Nguyên Dương đối với y luôn nồng nhiệt và thẳng thắn, y không thể chỉ thản nhiên tiếp nhận, để Nguyên Dương mãi đuổi theo y.  Cố Thanh Bùi cảm thấy đã đến lúc suy xét chuyện tương lai của mình và Nguyên Dương rồi.

Cố Thanh Bùi không ngờ Nguyên Dương không chỉ từng suy nghĩ chuyện tương lai, mà còn nghĩ nhiều đến thế.

Hôm sau Cố Thanh Bùi chuẩn bị ra ngoài gặp Vương Tấn, Nguyên Dương hiếm khi không ầm ĩ muốn đi cùng.

"Em không đi với anh đâu, hôm nay em phải đi Thiên Tân."

"Sao đột nhiên muốn đi Thiên Tân?"

"Em vừa ý một dự án, muốn đi khảo sát thử, anh không phải nói em sớm muộn sẽ có vùng trời riêng sao?"

"Dự án gì thế? Có đáng tin không? Hay là em đợi anh ký xong hợp đồng anh cùng em đi xem thử."

"Không sao, em làm được, anh quên là em đã nói sẽ khiến anh có thể dựa vào sao."

"Vậy, em cẩn thận chút, nhất định phải khảo sát kỹ lưỡng vào đấy."

"Yên tâm đi, nếu mà trễ quá hôm nay có lẽ em sẽ không về luôn được, anh với Vương Tấn bàn bạc xong phải nhanh chóng về nhà, không được ở cùng ông ta quá lâu đâu đấy."

"Được rồi, biết rồi."

"Nhớ ngâm chân đấy, tối em sẽ video call cho anh" Nguyên Dương dán người qua hôn Cố Thanh Bùi.

"Được~" Cố Thanh Bùi giơ tay ôm hắn, sau đó ra ngoài.

Cố Thanh Bùi và Vương Tấn bàn chuyện rất thuận lợi, bản hợp đồng cuối cùng Vương Tấn mang đến, những điều kiện có ý kiến bất đồng trước đây đều có sự nhượng bộ, điều kiện cuối cùng phù hợp với giới hạn thấp nhất mà Cố Thanh Bùi và Nguyên Lập Giang đã đưa ra.  Cố Thanh Bùi cẩn thận đọc lại hợp đồng một lần nữa, sau khi xác nhận không có sai sót thì cùng Vương Tấn hoàn thành ký kết.

Ký kết hợp đồng hoàn tất, Vương Tấn cười giơ tay bắt tay Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, hợp tác vui vẻ!"

Cố Thanh Bùi cũng rất vui vẻ, y nắm lấy tay Vương Tấn, "Vương tổng, cảm ơn sự tin tưởng của anh, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng."

Khóe miệng Vương Tấn hạ xuống, không hề có ý muốn buông tay Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, chuyện công bàn xong rồi, chúng ta bàn chuyện tư đi?"

Cố Thanh Bùi mặt không đổi sắc bình tĩnh rút tay về, "anh Vương, tôi nghĩ trước đây tôi đã biểu hiện rất rõ ràng rồi."

"Thanh Bùi, hai hôm trước là cậu với Nguyên Dương cùng nhau ra nước ngoài?"

"Ừm"

"Thanh Bùi, cậu thật sự muốn cùng thằng nhóc chưa trải sự đời như Nguyên Dương bên nhau? Cậu ta xứng không?"

"Nguyên Dương cậu ấy, cậu ấy cũng không có thiếu chính chắn như anh nghĩ vậy đâu, tôi có thể thấy được sự trưởng thành của cậu ấy. Hơn nữa loại chuyện như yêu thích này làm gì có đạo lý chứ."

"Đúng vậy, loại chuyện yêu thích này quả thực là không có đạo lý. Thanh Bùi, anh thích em, anh luôn cho rằng mình có thể cho em những thứ em muốn nhiều hơn Nguyên Dương. Nhưng xem ra là anh vẫn luôn tơ tưởng." Vương Tấn có chút tự giễu nói.

"Anh Vương, anh có thể thích tôi, tôi thật sự lấy làm kinh sợ. Anh là một người rất có mị lực, nhưng tôi thực sự không có suy nghĩ ở vấn đề đó, cũng không chỉ vì Nguyên Dương. Có những người chỉ thích hợp làm bạn thôi. Huống chi tôi cảm thấy, hai chúng ta làm bạn sẽ càng được lợi hơn, không phải sao?"

"Thanh Bùi, em nói câu nào cũng có lý, nhưng anh không thể kiềm chế được. Anh sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, nhưng mà hai người đã nghĩ tới con đường sau này phải đi như thế nào chưa?"

"Cảm ơn anh Vương đã nhắc nhở, tôi đã suy nghĩ rồi. Bất kể Nguyên Dương nghĩ thế nào, ít nhất tôi sẽ không chủ động từ bỏ. Những tích lũy trong mấy năm nay của tôi cũng đủ để nuôi sống tôi và Nguyên Dương một khoảng thời gian, dù phải bắt đầu lại từ đầu, cũng không phải là không thể."

Vương Tấn nhìn Cố Thanh Bùi kiên quyết như vậy cũng không cần nói gì nữa, chỉ là đảm bảo sẽ chỉ làm bạn bè, sẽ không vượt qua giới hạn. Sau khi nói rõ cùng Vương Tấn Cố Thanh Bùi cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Nguyên Dương không ở nhà, Cố Thanh Bùi cũng lười nấu cơm, y chỉ tùy tiện ăn một ít trái cây.

Trước khi ngủ, Nguyên Dương như đã hẹn video call đến, Nguyên Dương vừa tắm xong, tóc cũng không lau, Cố Thanh Bùi mắt nhìn những giọt nước rơi trên cơ ngực săn chắc của hắn, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô nóng.

"Vợ ơi ~ bửa tối anh có ăn đàng hoàng không đấy?"

"Gọi linh tinh cái gì đấy? Tất nhiên là anh ăn rồi."

"Anh lừa em chứ gì, anh nhất định là tùy tiện qua loa cho xong, em còn không hiểu anh ư"

Cố Thanh Bùi đột nhiên bị nhìn thấu có hơi chột dạ chuyển chủ đề, "dự án đó thế nào?"

"Tài liệu trước đó không quá đầy đủ, cho nên em mới muốn đến thực địa khảo sát thử, dự án quả thật không tệ. Hôm nay em gặp người bạn bên Thiên Tân bên này, quay về em sẽ bán căn nhà của em lấy được vốn ban đầu dự án sẽ rất nhanh có thể khởi động. Dự án này mà thành công sẽ là hũ vàng đầu tiên của em."

"Em gửi tài liệu anh xem lại, kiểm tra kỹ lưỡng, đừng để người ta lừa em!" Cố Thanh Bùi vẫn có hơi lo lắng.

"Được ~ có Cố tổng giúp em kiểm định, chắc chắn sẽ không có sai sót, lát nữa em gửi cho anh."

"Còn nữa, em không cần bán nhà, anh còn có chút vốn, nếu em cần..."

"Sao em có thể mượn tiền của anh được, em làm những chuyện này đều là vì anh, anh tin tưởng em đi, em có thể làm được."

"Được anh tin em."

"Chỉ là Cố tổng ~ em bán nhà bên đó rồi, không còn nhà để về nữa, anh không được đuổi em đi đâu đó ~"

"Ai muốn đuổi em, hơn nữa anh đuổi được em chắc?"

"Tất nhiên là không đuổi được rồi ~ em bám lấy anh rồi."

"Được anh giữ bé chó săn như em lại, trông nhà trông cửa." Nói đến đây Cố Thanh Bùi không nhịn được cười. Nguyên Dương đối với thân phận bé chó săn vô cùng đồng ý, cũng cười theo.

"Nguyên Dương, ngày mai em về, anh nấu cơm cho em được không? Em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn, cà ri cua!"

"Cà ri cua? được, vậy ngày mai anh đi mua cua~"

"Ừm!"

Cố Thanh Bùi không biết tại sao Nguyên Dương trông lại vui đến vậy, chỉ nấu bửa cơm mà thôi, chó con như này cũng quá dễ thỏa mãn rồi, xem ra sau này phải đối tốt với em ấy hơn một chút.

---------------------------------------------

(tác giả: cà ri cua đến rồi.)


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip