[NGUYÊN CỐ] KHI NGUYÊN DƯƠNG XUYÊN VỀ TRƯỚC MỘT NGÀY MÁY TÍNH BỊ TRỘM - PN1
Cố Thanh Bùi cảm thấy Nguyên Dương hình như có lúc vô cùng không có cảm giác an toàn. Từ sau khi Nguyên Lập Giang ngầm cho phép chuyện của bọn họ, mỗi cuối tuần y sẽ cùng Nguyên Dương về Nguyên gia ăn cơm, cùng Nguyên Lập Giang và Ngô Cảnh Lan ở chung cũng tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Ba mẹ của Cố Thanh Bùi đối với Nguyên Dương thì càng yêu thích không thôi, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại đến hỏi thăm hai người, còn gửi không ít món Nguyên Dương thích ăn đến. Theo lý mà nói ngày tháng của hai người trôi qua thuận buồm xuôi gió Nguyên Dương không nên có bất kỳ băn khoăn gì.
Tối hôm nay, nửa đêm Cố Thanh Bùi cảm thấy khát nước muốn dậy đi uống nước. Nguyên Dương theo thói quen lúc ngủ tay chân sẽ quấn trên người Cố Thanh Bùi ôm lấy y, giống như sợ y chạy mất vậy, Cố Thanh Bùi nhẹ đẩy cánh tay của Nguyên Dương đang gác trên người ra, không ngờ Nguyên Dương ôm y càng chặt, miệng còn lẩm bẩm.
"Anh đừng đi có được không, chờ em chút nữa..."
"Cố Thanh Bùi, anh đừng có không cần em..."
"Anh chính là không cần em nữa chứ gì......"
Cố Thanh Bùi nghe rõ lời nói mớ của Nguyên Dương, cảm giác đau lòng đột nhiên trổi dậy, y cảm thấy tự trách, mình khiến Nguyên Dương không có cảm giác an toàn đến vậy sao?
Nguyên Dương gần đây cũng có hơi phiền muộn, không biết có phải di chứng sau khi xuyên không hay không, gần đây hắn nhiều lần mơ thấy quá khứ, dù đã là chuyện cũ của đời trước, nhưng cảm giác đau lòng đến nghẹt thở kia dù là trong mơ vẫn không hề ít đi chút nào, mỗi lần tỉnh dậy tim đều đập loạn nhịp.
Nguyên Dương phát hiện gần đây Cố Thanh Bùi hơi kỳ quái, có mấy lần buổi tối tan làm đều không cùng hắn về nhà, nói là có cuộc gặp xã giao, nhưng hai người ở cùng một công ty có xã giao sao hắn lại hoàn toàn không hay biết. Nguyên Dương từng thử hỏi Cố Thanh Bùi dạo này bận cái gì, nhưng lần nào Cố Thanh Bùi cũng hàm hồ mấy câu cho qua, lúc Nguyên Dương muốn hỏi tiếp y sẽ nhào qua lấy thân mình chặn miệng hắn lại, môi lưỡi quấn quýt, Tiểu Nguyên tổng làm sao chống lại được sự cám dỗ này, cứ thế chìm đắm trong sự dịu dàng của Cố Thanh Bùi hoàn toàn quên mất mình muốn hỏi gì.
Cuối cùng có một ngày, Cố Thanh Bùi đi "xã giao" xong, Nguyên Dương hỏi y đã đi làm gì.
"Triệu tổng của Khởi Nguyên lần trước, cứ muốn mời cơm để cảm ơn anh. Mệt chết được ~ mau qua đây cho anh ôm cái nào ~" Cố Thanh Bùi lại định dùng chiêu cũ để ngăn Nguyên Dương hỏi tiếp.
Nguyên Dương xông qua ôm lấy y, đột nhiên chuông cảnh báo vang lên, hắn dùng sức ngửi mùi trên người Cố Thanh Bùi, cái mùi nước hoa này...
"Ỏ ~ anh lại gặp Vương Tấn???"
Cố Thanh Bùi cũng ngửi thân người mình, "em là mũi chó à?"
"Em chính là mũi chó đấy, khó ngửi muốn chết được!" Nguyên Dương tỏ ra ghét bỏ nói, "nói đi, anh đi gặp Vương Tấn làm gì?"
Cố Thanh Bùi lấy lòng vuốt ve mặt Nguyên Dương, "anh đúng là tìm Vương Tấn có việc, nhưng không cố ý giấu em. Em không phải tò mò gần đây anh đang bận gì sao? cuối tuần anh sẽ nói cho em có được không~ đợi thêm hai ngày, hửm? Dương Dương ~ ngoan xíu đi mà ~"
"Hừ, thôi được rồi. Anh mau đi tắm rửa đi, hôm nay em nhất định phải khiến anh từ trong ra ngoài đều là mùi của em!" Nguyên Dương vừa nói vừa đẩy Cố Thanh Bùi vào phòng tắm. Lại là một đêm không ngủ...
Buổi sáng cuối tuần, ò không, nói chính xác là tờ mờ sáng, Cố Thanh Bùi lay tỉnh Nguyên Dương đang còn say giấc.
"Nhanh lên, Dương Dương, dậy đi!"
"Ưm, sao vậy..."
"Dậy đi, không phải đã nói là phải ra ngoài sao ~"
"Ò ò, được, anh đợi em tỉnh táo hai giây đã, em buồn ngủ muốn chết , mấy giờ rồi..." Nguyên Dương mò mẫm điện thoại bên cạnh gối đầu nhìn đồng hồ một cái, "ôi đệch! Cố Thanh Bùi anh có độc hả! Bây giờ mẹ nó mới một giờ sáng!"
"Nhanh lên, còn lề mề nữa là không kịp đấy, em có dậy không?" Cố Thanh Bùi cố ý thay đổi sắc mặt.
"Dậy dậy dậy, không phải dậy rồi sao?" Nguyên Dương lầm bầm oán hờn, nhưng vẫn ngoan ngoãn thay đồ.
Cố Thanh Bùi mang Nguyên Dương đến dưới chân một ngọn núi.
"Vợ ơi? nửa đêm bọn mình đi leo núi hả?" Nguyên Dương mang vẻ mặt không thể tin nhìn Cố Thanh Bùi.
"Bớt nói nhảm, nhanh lên, trước khi mặt trời mọc chúng ta phải lên đến đỉnh núi."
Hai tiếng sau, hai người cuối cùng cũng thở hổn hển lên đến đỉnh núi, Nguyên Dương nhìn thấy đỉnh núi có đậu một chiếc xe việt dã.
"Hửm? sao ở đây lại có chiếc xe? đợi đã... chiếc xe này... chiếc xe này không phải đã ngưng sản xuất mấy năm trước sao? cũng quá ngầu rồi!" Nguyên Dương có chút hưng phấn muốn tiến lên xem kỹ.
"Đúng vậy, chiếc xe này mấy năm trước đã ngưng sản xuất rồi, anh rất không dễ gì mới tìm được, cho nên, em có thích không?"
Nguyên Dương ngoảnh đầu lại thật mạnh, "cái gì? anh nói chiếc xe này là của anh mua? chính là nói..."
"Đúng đó, anh, mua nó cho em, anh tặng quà cho em, có thích không?"
Nguyên Dương sửng sốt, xông qua ôm lấy Cố Thanh Bùi, "vợ ơi ~ anh tốt quá đi! em thích lắm! em yêu anh quá đi mất!"
Cố Thanh Bùi nhìn thấy bé chó săn đuôi cũng vẫy lên rồi, cười nói, "được rồi, đi xem thử đi"
Nguyên Dương tỉ mỉ thưởng thức chiếc xe mới của mình, trong lòng đắc chí. Lúc này chân trời ửng lên một màu trắng bạc. Cố Thanh Bùi kéo tay Nguyên Dương, "Dương Dương, chúng ta ngồi trên nóc xe ngắm mặt trời mọc được không?"
"Được!"
Hai người ngồi trên nóc xe, dựa sát vào nhau, nhìn màu trắng bạc phía chân trời biến thành màu hồng nhạt, rồi đậm dần đến khi hiện lên màu đỏ rực, mặt trời sắp mọc rồi. Hai người không nói gì chỉ an tĩnh mà ngắm nhìn, dần dần mặt trời hoàn toàn hiện ra, trên đỉnh núi đám mây được nhuộm một đường sáng rực.
"Nguyên Dương" Cố Thanh Bùi nói, "có phải em rất tò mò tại sao đột nhiên anh lại tặng em chiếc xe không?"
"Ừm, tại sao?"
"Hôm nay không phải sinh nhật em, không phải ngày lễ gì, cũng không phải bất cứ ngày kỷ niệm nào của chúng ta. Anh chỉ muốn tặng em một chiếc xe, thế là cứ tặng thôi. Nguyên Dương, trước đây anh luôn là người vô cùng lý trí, anh muốn công việc và sinh hoạt đều nằm trong phạm vi kiểm soát của mình. Nhưng từ lúc gặp em tất cả lại trở nên khác đi, anh trở nên rất nông nổi, anh bắt đầu làm theo trái tim mình, em là một điều ngoài ý muốn, cũng là một bất ngờ trong cuộc đời anh. Nguyên Dương, anh yêu em, anh sẽ luôn yêu em, bất kể trước đây giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ trân trọng hiện tại mỗi ngày ở bên em, sẽ không bao giờ rời xa em."
Nguyên Dương sững sờ, hắn nín thở nhìn Cố Thanh Bùi lấy một hộp nhung nho nhỏ, bên trong có hai chiếc nhẫn kiểu dáng nam.
"Cho nên, Nguyên Dương, em có đồng ý kết hôn với anh không?"
Nguyên Dương sửng sốt hai giây mới mở miệng, "em đồng ý"
Nguyên Dương lấy ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón tay vô danh của Cố Thanh Bùi, bởi vì tay đang run rẫy nên động tác có hơi vụng về, Cố Thanh Bùi thấy vậy không nhịn được khẽ cười một tiếng, y cũng lấy ra chiếc nhẫn còn lại đeo lên cho Nguyên Dương.
Nguyên Dương cuối cùng cũng dần lấy lại tinh thần, "vợ ơi, anh đang cầu hôn em đó hả?"
Cố Thanh Bùi nhìn vành mắt Nguyên Dương đã đỏ hoe rồi, hình như còn có cả nước mắt sắp tuôn rơi, y cưng chiều xoa đầu Nguyên Dương, "không thì sao, em cũng đã đồng ý rồi, còn muốn nuốt lời à?"
"Ai nuốt lời chứ?"
"Cún con ngốc nghếch ~ sao còn khóc nữa '"
"Em không có khóc, em chỉ đang kích động thôi." Nguyên Dương khịt mũi, cứng miệng nói.
"Được ~ em không có khóc~"
Nguyên Dương ôm lấy Cố Thanh Bùi, một cái ôm rất chặt, "vợ ơi, em vui lắm! em hạnh phúc lắm luôn!"
"Ừm, em cũng không cần mơ thấy ác mộng anh rời xa em nữa".
Nguyên Dương giật mình, "anh biết em mơ thấy ác mộng?"
"Đúng đó, anh nghe thấy em nói mớ, Dương Dương của chúng ta đáng thương quá đi thôi, anh đau lòng muốn chết."
"Chỉ là mơ mà thôi."
"Ừm, qua vài ngày nữa chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi, thủ tục anh chuẩn bị hết cả rồi."
"Cho nên khoảng thời gian này anh là bận chuyện này hả?"
"Nếu không thì sao? Em nghĩ là anh ngoại tình hả?"
"Sao có thể chứ, trước giờ em chưa từng nghi ngờ anh được chưa?"
"Vậy mà em còn để ý Vương Tấn tới vậy, chiếc xe này là nhờ bạn của người ta tìm giúp đó"
"Vợ ơi, giờ phút này không được nhắc tên Vương Tấn." Nguyên Dương nghiêm túc nói.
"Hahaha được, không nhắc tới anh ta nữa." Cố Thanh Bùi cảm thấy đùa cún con quả thực rất thú vị.
"Đúng rồi vợ ơi, chiếc xe này là anh chạy lên đỉnh núi hả?"
"Đúng vậy, bên kia có đường núi."
"Vậy hôm nay tại sao chúng ta không chạy xe lên mà phải leo lên mệt sml chi vậy?"
"À thì..."
Nửa tháng sau, hai người tại lễ đường ở nước ngoài cử hành hôn lễ, không mời người thân và bạn bè. Hai người dưới sự chứng kiến của mục sư trịnh trọng trao nhau lời thề, cuối cùng mục sư tuyên bố hai người chính thức trở thành chồng - chồng của nhau. Lúc hôn nhau trong đầu Nguyên Dương hiện lên rất nhiều hình ảnh, Cố Thanh Bùi của đời trước và đời này chồng chéo lên nhau, hắn cuối cùng cũng hoàn toàn sở hữu được người này.
Gió mùa hè đang thổi, hoa dành dành trước cửa giáo đường tỏa hương thơm ngát. Từ ngoài ý muốn đến mãi mãi, hai người đã được định sẵn trở thành tình yêu một đời của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip