us
haerin nhìn xuống khu vườn nơi bệnh viện qua khung cửa sổ nhỏ, bên cạnh còn có chị minji lười biếng nằm bên cạnh nữa. kang haerin hỏi nó rằng, chị biết câu chuyện "chiếc lá cuối cùng" chứ? đó là câu chuyện về một cô gái tên johnsy đã rất tuyệt vọng khi biết mình mắc phải căn bệnh sưng phổi. cô ấy nghĩ, khi chiếc lá thường xuân cuối cùng rụng xuống cũng sẽ là lúc cô ấy lìa đời. haerin hướng cánh tay về phía cửa sổ chỉ những hàng cây dưới kia
- chị minji thử nói xem, nếu chiếc lá cuối cùng trên cây rụng xuống, liệu em cũng sẽ không còn trên cõi đời này nữa phải không?
lời nói của em khiến nó trầm ngâm một lúc lâu. lần đầu tiên kể từ ngày minji làm bạn cùng em, nó nghe thấy được những lời tiêu cực này của một cô bé mới mười sáu tuổi. đâu ai có thể mạnh mẽ được mãi, rồi sẽ có những lúc haerin cũng sẽ phải nghĩ tới cái kết cục đau lòng của mình
- không đâu, sắp vào mùa xuân rồi, cây hoa sẽ đua nhau nở rộ. lá trên cây sẽ nhiều lắm, kang haerin không thể rời xa chị được đâu
kim minji không thèm động viên bản thân mình, nhưng lần này nó lại trao lời yêu thương ấy cho kang haerin, tất cả đều là những động viên chân thành từ tận đáy lòng. sẽ làm sao nếu haerin rời xa nó đây? em là tia nắng sưởi ấm trái tim đã xây xát những vết thương, đã chữa lành tâm hồn khô quạnh của chị. tất cả, đều nhờ kang haerin
haerin cảm nhận được hơi ấm bao quanh mình, thì ra là chị đang ôm trọn lấy thân thể ngày một gầy gò của em. không còn mông lung trong những suy nghĩ của mình, em cũng đáp lại chị bằng cái ôm chặt cứng. thật hạnh phúc khi gặp được minji trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời, haerin em chẳng đòi hỏi điều gì nhiều hơn
ᦒ
kang haerin vào những ngày cuối cùng, cơ thể vô cùng yếu ớt. không thể nào cùng chị dạo chơi được nữa. nhưng kim minji nào có trách em, hàng ngày chị vẫn kiên nhẫn ngồi bên cạnh giường của haerin, tám với em đủ thứ chuyện trên đời, chỉ vì luôn muốn thấy nụ cười xinh xắn trên môi em
mặc cho cánh tay cuốn chằng chịt dây, em vẫn muốn cùng chị đi dưới con đường trải đầy cây hoa trong khuôn viên bệnh viện. kim minji cõng em trên lưng mà lòng đầy chua xót, em gầy đi nhiều quá, nó chẳng cần dùng quá nhiều sức nữa rồi
- gặp được chị em hạnh phúc lắm. tiếc quá, em lại chẳng thể cùng chị rời khỏi nơi này. đã nhiều lần nghĩ em tới viễn cảnh cùng chị hạnh phúc sau này, em còn nhiều điều muốn làm cùng chị lắm, chỉ cần nghĩ tới việc đó thôi, lòng em như được tiếp thêm nguồn sức sống dồi dào, nhưng nó đều bị dập tắt bởi hiện thực trước mắt. .
- em có bao giờ yêu chị không, haerin?
- em yêu chị nhiều lắm. ngay cả lúc này, em vẫn rất yêu chị ạ
- haerin như mặt trời đem đến nhiều năng lượng, còn chị thì như mặt trăng tĩnh lặng. nhưng hai thứ đó. . lại chẳng bao giờ được ở cạnh nhau
haerin gắng nở nụ cười trong khi nước mắt đã tuôn dài trên gương mặt, ướt đấm một bên vai áo của chị. em thầm thì vào tai chị những lời cuối cùng, rồi giọng nói ấy nhỏ dần, nhỏ dần, hơi thở đều bên tai chị cũng không còn cảm nhận được nữa. hai trái tim đã không còn chung một nhịp đập, kang haerin bỏ lại chị thật rồi
giây tiếp theo, em lại rời xa vòng tay của chị
kim minji khuỵu đầu gối, ôm chầm lấy em vào lòng òa khóc như một đứa trẻ, giọng nói đã khàn đi vì nước mắt. người ta nói rằng, khi một người vừa rời đi, thính giác của họ là thứ còn hoạt động duy nhất trên cơ thể, vì vậy kim minji vẫn một lòng một dạ lẩm bẩm ba từ "chị yêu em"
đứng trước ngôi mộ ấy, trái tim được chữa lành của minji lúc này điên cuồng gào thét tên của em. và một lần nữa, nó lại rỉ máu. nỗi đau trước kia nó chỉ là về mặt thể xác, sao có thể so với nỗi đau đớn trong lòng mà chị đang cảm nhận lúc này
- minji. lá thư này là kang haerin viết cho con. haerin nói khi việc hỏa táng đã xong xuôi, cô chú mới có thể đưa bức thư này cho con. hãy đến thăm haerin bất cứ khi nào con thấy nhớ về con bé nhé
mọi người đã rời đi gần hết rồi, chỉ còn gia đình cùng minji nán lại khu nghĩa trang. nó chưa muốn về, nó muốn ở lại bên em thêm một chút nữa. nhớ tới lá thư khi nãy, bàn tay run rẩy của minji mở nó ra xem, rồi những dòng chữ ấy bị nhòe đi bởi những giọt nước mắt
là em, kang haerin đây. chị minji vẫn ổn chứ? không biết chị đang ở nơi nào khi đọc những dòng này nhỉ? đừng lo lắng nhé, em đã đến một thế giới tốt đẹp hơn rồi, ở nơi này em không còn phải chịu những đau khổ nữa
chị biết không, em ghen tị với chị nhiều lắm, vì em biết mình không còn thời gian nữa rồi. em luôn mơ ước về một tương lai tương đẹp của bản thân, nghĩ xem mình sẽ làm nghề gì, sẽ đi du lịch ở đâu, và đặc biệt muốn xem mối quan hệ của chúng ta sẽ phát triển như nào. . nhưng những điều đó xa vời quá. trước khi chị đến, em làm quen được với nhiều người bạn trong viện lắm, nhưng có lẽ chị là người bạn đặc biệt nhất đối với em. lúc đó cảm giác của em đối với chị không chỉ là yêu mến nữa rồi, nó còn nhiều hơn thế nữa. cứ ngỡ cuộc đời em sẽ không biết đến hai chữ tình yêu, hóa ra tình yêu của em lại chính là chị. cảm ơn chị đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của em nhé. nhưng tiếc nhỉ, mùa xuân của mọi người thật đẹp, mùa xuân của chúng ta lại nhiều điều buồn bã quá
số phận hẳn là không công bằng với chúng ta, may mắn em gặp được chị, cũng thật bi a khi gặp được chị. nhưng kim minji, chị đừng để mèo cào nữa nhé, em sẽ xót lắm. ở một chiều không gian nào đó, em mong chúng ta sẽ được sống một cuộc sống trọn vẹn và tràn đầy tình thương. lúc đó, em sẽ lại đến bên chị vào một chiều mùa thu lá bay đầy trời, sẽ lại ngồi cùng chị trên hàng ghế đã nghe những bài hát yêu thích của hai ta. đừng quên em chị nhé?
chúc chị một đời an nhiên
mèo nhỏ của chị. kang haerin
ᦒ
vì là twoshot nên tui không biết làm cách nào để khai thác được toàn bộ cái cốt truyện này, nên nhiều khúc vẫn còn thiếu xót. tui định đến khi hai người bị chia cách rồi vẫn không biết được tình cảm của nhau, nhưng thế sợ hơi ác quá, nên đến cuối vẫn cho mọi người một chút chữa lành. chúc mọi người đọc truyện buồn xong cảm thấy zui hơn nhé😻
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip