22
---
Chương 22: Kim Tsundere online
Ngày hôm sau, quả nhiên giáo viên ngữ văn lại kiểm tra sách bài tập của tất cả học sinh.
Điền Chính Quốc lấy cuốn sách Kim Thái Hanh cho cậu ra, giáo viên ngữ văn còn tưởng cậu đã mua một quyển mới, không nói gì.
Sách bài tập của Kim Thái Hanh còn chưa giao tới, không thể làm gì khác ngoài kéo sách bài tập của Trần Nguy vào giữ bàn, hai người cùng xem.
Giáo viên ngữ văn liếc mắt nhìn hắn và Trần Nguy, cũng không lên tiếng, đi kiểm tra những người khác.
Trần Nguy nghi hoặc hỏi: “Sách bài tập của mày đâu?”
Kim Thái Hanh rất bình tĩnh: “Quên mang theo rồi.”
Trần Nguy cũng không nghi ngờ hắn, chấp nhận lời giải thích này.
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn về phía Điền Chính Quốc, thấy cậu ngoan ngoãn gục xuống bàn, hài lòng nghiêng đầu.
Lúc ăn trưa Điền Chính Quốc vẫn đi cùng đám bạn của Kim Thái Hanh.
Lần này cậu ăn sủi cảo, vì muốn biểu hiện thành ý, cậu còn đặc biệt lấy thêm một cái chén nhỏ, trước khi ăn gấp cho Kim Thái Hanh mấy miếng.
“Cậu nếm thử đi.”
Kim Thái Hanh thấy cậu đặc biệt gấp cho mình một chén sủi cảo, nhất thời cảm thấy tiếc nuối.
Ở đây vẫn còn người khác đấy, như vậy cũng quá trắng trợn, quá nhiệt tình rồi!
Quả nhiên, một giây sau Trần Nguy liền ồn ào nói: “Điền Chính Quốc, sao cậu không cho tôi nếm thử?”
Điền Chính Quốc quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu vẫn còn ở trong danh sách đen tại phòng livestream của tôi đấy.”
Trần Nguy: …
Bách Nhạc gõ gõ bát: “Tôi không ở trong danh sách đen đúng không?”
Điền Chính Quốc gật đầu, gắp một miếng chuẩn bị đưa cho Bách Nhạc, kết quả còn chưa vươn tay đã bị Kim Thái Hanh ấn lại vào trong bát.
Kim Thái Hanh nhìn Bách Nhạc: “Cũng không phải mày chưa từng ăn, hôm qua đã ăn sủi cảo rồi, hôm nay lại ăn, mày là sủi cảo thành tinh à?”
Bách Nhạc liếc mắt lườm hắn: “Mày ăn sủi cảo của người ta, còn không cho người ta cho tao, mày đúng là quản trời quản đất, còn quản cả người ta có cho tao hay không à?”
Kim Thái Hanh rất khinh thường: “Tao quản đấy thì làm sao?”
Bách Nhạc bị lời nói không biết xấu hổ này của hắn làm cho khϊếp sợ: “Mày có muốn quản cũng phải xem Điền Chính Quốc có đồng ý hay không chứ?”
Kim Thái Hanh thầm nghĩ Điền Chính Quốc còn đang mong đấy.
Cậu ấy thích tao như vậy, tao nói cái gì cậu ấy cũng sẽ đồng ý hết, mày cho rằng cậu ấy cũng giống mày sao?
Kim Thái Hanh quay đầu nhìn Điền Chính Quốc: “Cậu có đồng ý không?”
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng ánh mắt của hắn lại tràn đầy bình tĩnh, điệu bộ cực kì kiêu ngạo.
Điền Chính Quốc vẫn thích loại biểu tình đắc ý này của hắn nhất, giống như một con thú nhỏ, ngẩng mặt lên chờ người khác tới xoa đầu.
Thật ra cậu cũng muốn sờ một chút, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy, cậu sợ Kim Thái Hanh thẹn quá hóa giận.
Cho nên đành phải phối hợp với hắn cười nói: “Đương nhiên là đồng ý.”
Kim Thái Hanh tự hào nhìn về phía Bách Nhạc.
Bách Nhạc giơ tay tự che mắt mình, cảm thấy mắt chó làm bằng hợp kim titan của y cũng sắp chói mù rồi.
Con mẹ nó sao lại thành ra thế này?
Gay khí nồng quá!
Không phải trước đây vẫn lạnh nhạt với Điền Chính Quốc sao?
Bây giờ lại rất thích thú?
Không phải thẳng nam sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bách Nhạc cảm thấy y không hiểu nổi người anh em của mình.
Kim Thái Hanh cầm chén sủi cảo Điền Chính Quốc cho hắn đổ vào khay của mình, sau đó lại gắp vào chén nhỏ một chút đồ ăn, đưa lại cho cậu.
Điền Chính Quốc cũng quen rồi, ăn đến vô cùng bình tĩnh.
Trần Nguy nhìn hai người đưa qua đẩy lại một hồi, âm thầm tặc lưỡi chỉ cảm thấy tốc độ thượng vị của Điền Chính Quốc cũng quá nhanh rồi.
Buổi chiều, sau khi kết thúc tiết thứ tư, nữ sinh trong lớp đến tìm Điền Chính Quốc, hỏi cậu: “Hôm nay cậu không bán gì sao?”
“Hôm nay không bán.” Điền Chính Quốc nói.
Nữ sinh thở dài, lại hỏi: “Vậy sau này cậu còn bán nữa không?”
Điền Chính Quốc cảm thấy mấy cô nàng nhất định là đang mong chờ mình bán tiếp, liền gật đầu, hỏi lại: “Các cậu muốn tôi bán cái gì?”
Mấy nữ sinh nghe thế lập tức ồn ào, mồm năm miệng mười nhao nhao nói: “Trà sữa!”
“Lẩu tự sôi!”
“Cơm tự sôi!”
“Mì lạnh!”
“Miến chua cay!”
“Bún ốc!”
“Bánh ngọt!”
…
Điền Chính Quốc: … Các cậu muốn nhiều quá đó. Còn có người nói bún ốc đúng không? Cậu đang lo giáo viên không bắt được tôi sao?
Thật vất vả mới học xong một tiết cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm đến thông báo cho cả lớp thời gian tập hợp xuất phát đến khu huấn luyện quân sự, cẩn thận căn dặn: “Không được đến muộn, tập hợp ở sân thể dục, chúng ta cùng lên xe buýt, mọi người chú ý chuẩn bị sẵn quần áo, đương nhiên cũng không được lơ là học tập, sau khi các em trở về là chuẩn bị thi tháng đó, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.” Đám học sinh lười biếng trả lời.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn trạng thái của học sinh lớp mình, cũng không tin là chúng đã nhớ.
Thôi bỏ đi, lớp cô chủ nhiệm là lớp khoa học tự nhiên kém nhất, bọn trẻ lớp cô huấn luyện quân sự mà không lơ là học tập mới thực sự làm cô kinh ngạc đấy.
Cho nên giáo viên chủ nhiệm cũng không nói thêm gì nữa, dặn dò hai câu liền cho mọi người tan học.
Điền Chính Quốc không về nhà ngay mà vòng đến siêu thị mua chút đồ ăn vặt và thực phẩm ăn liền, đồ dùng dành cho huấn luyện quân sự cũng lấy một chút, sau đó mới nhàn nhã trở về.
Điền Hồng có lẽ là vì bị thương ở chân, cho nên sắc mặt nhìn qua không tốt lắm, thấy cậu về tuy vẫn tỏ ra không ưa nhưng không lấy đồ của cậu, cũng không đánh cậu.
Nhưng mà trách mắng ngoài miệng vẫn không thể thiếu: “Chú mày vừa mới cho mày tiền mày đã mua nhiều đồ như vậy, thật đúng là không biết tiết kiệm.”
Điền Chính Quốc cười cười, ôn hòa nói: “Cô, ngày mai con sẽ rời nhà một thời gian.”
Động tác trên tay Điền Hồng dừng lại, nghi ngờ nói: “Đi đâu?”
“Trường con tổ chức huấn luyện quân sự, con phải đến trại huấn luyện một tuần.”
Điền Hồng còn tưởng là chuyện gì, thì ra là huấn luyện quân sự: “Mày đã học lớp 11 rồi còn huấn luyện quân sự cái gì?”
“Năm con học lớp 10 trời mưa suốt, cho nên hiệu trưởng dời lịch đến lớp 11.”
Điền Hồng gật đầu: “Ồ.”
Điền Chính Quốc nhìn bà ta, nghiêng đầu giả bộ đáng yêu nói: “Con sẽ nhớ cô lắm.”
Điền Hồng cười lạnh một tiếng: “Nhưng tao không nhớ mày.”
“Cô, con biết cô chỉ mạnh miệng mềm lòng thôi, cô sẽ nhớ con mà.” Điền Chính Quốc cố ý làm bà ta buồn nôn: “Cô thương con như vậy.”
Điền Hồng cảm thấy Điền Chính Quốc thật ngốc.
Tối hôm qua bà ta còn tưởng Điền Chính Quốc rốt cuộc cũng có chút thông minh, ngày hôm nay nhìn lại, thì ra vẫn ngốc như vậy.
Điền Hồng thương cậu? Bà ta ghét cậu còn không kịp đây!
Điền Hồng không lên tiếng.
Điền Chính Quốc thấy mình chơi đủ rồi, đi tới phòng ngủ hôm qua cậu mới vừa cướp lại, đẩy cửa vào.
Sắc mặt Điền Hồng nháy mắt trở nên khó coi, trong lòng bà ta, đó là phòng con trai mình, Điền Chính Quốc không có tư cách đi vào.
Nhưng mà cân nhắc lại, ngày mai Điền Chính Quốc bắt đầu đi huấn luyện quân sự, bảy ngày không phải nhìn thấy cậu, Điền Hồng cảm thấy không khí cũng trong lành hơn nhiều.
Cho nên bà ta lại tiện miệng dạy dỗ Điền Chính Quốc hai câu, bảo cậu đừng làm lộn xộn đồ đạc của Vương Phàm, sau đó liền không nói nữa.
Nhưng mà không động thì không thể.
Điền Chính Quốc trong căn nhà này, trừ bản thân mình ra thì không còn thứ gì khác.
Căn gác xép chật hẹp kia chỉ có thể cho cậu đặt một cái bàn nhỏ, một cái tủ quần áo xập xệ, những thứ khác đều không có.
Nhưng lần này Điền Chính Quốc đi huấn luyện quân sự, phải mang theo quần áo chống lạnh, còn có đồ ăn và đồ dùng cá nhân.
Cặp sách của cậu căn bản nhét không vừa, cho nên cậu vẫn kéo cái vali đựng hành lý của Vương Phàm ra.
Điền Chính Quốc xếp đồ vào, Điền Hồng cũng đã làm xong cơm, cậu ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó yên ổn ngủ một giấc.
Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc tâm tình sung sướиɠ kéo vali ra khỏi cửa, tiện thể để lại một tờ giấy cho Điền Hồng: Con mượn vali của anh dùng một lát, sau bảy ngày sẽ trả lại ~~~
Điền Hồng tức giận đến đấm ngực giậm chân, lại vô tình chạm vào vết thương, đau đớn hít sâu một cái.
Điền Chính Quốc đúng giờ tập hợp ở sân thể dục, theo các bạn cùng lớp lên xe.
Bản thân cậu muốn ngồi cùng Kim Thái Hanh, kết quả bên cạnh Kim Thái Hanh đã có Trần Nguy, phía sau là Bách Nhạc và Đổng Dục, phía trước là hai nữ sinh.
Điền Chính Quốc thấy xung quanh Kim Thái Hanh không còn chỗ, liền theo thói quen chọn một vị trí cạnh cửa sổ.
Chỉ là lúc này chỗ ngồi cạnh cửa sổ đã bị chiếm gần hết, chỉ còn một chỗ phía trước giáo viên chủ nhiệm, cho nên vị trí của cậu cách xa Kim Thái Hanh rất nhiều.
Cậu đeo tai nghe, bắt đầu nghe nhạc, yên tĩnh chờ xe buýt khởi hành.
Nhất Trung bao năm qua huấn luyện quân sự đều đến trại huấn luyện ở huyện bên cạnh, đi xe khoảng nửa giờ, cũng không tính là quá xa.
Không bao lâu, giáo viên chủ nhiệm điểm danh, thấy mọi người đã ngồi trên xe đàng hoàng, liền nói với tài xế: “Có thể đi rồi.”
“Được.”
Kim Thái Hanh ngẩng đầu tìm Điền Chính Quốc, thấy cậu cúi đầu, hình như đang nghịch điện thoại, tâm tình không hiểu sao có chút khó chịu.
Sao lại ngồi lên phía trước?
Cách mình xa quá đi!
Không thể ngồi gần mình được sao?
Trần Nguy chú ý tới tầm mắt của hắn, cười nói: “Nhìn ai đây? Điền Chính Quốc? Mày muốn ngồi với cậu ta à?”
“Ai muốn?” Kim Thái Hanh không thừa nhận: “Là cậu ấy muốn ngồi với tao!”
“Có đúng không?” Trần Nguy trêu ghẹo hắn, “Tao thấy mày cứ liên tục nhìn về phía trước, còn tưởng mày muốn ngồi với cậu ta.”
Kim Thái Hanh ghét bỏ liếc Trần Nguy: “Ánh mắt gì chứ, đeo kính vào đi.”
Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy một giọng nam vang lên: “Cô giáo, cô giáo, bác tài xế ơi, làm ơn mở cửa dùm cháu, cháu muốn lên xe.”
Bác tài xế quay đầu, thấy là học sinh liền mở cửa.
Học sinh kia vội vã lên xe, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô giáo, cảm ơn bác tài.”
“Trương Dã?” Giáo viên chủ nhiệm ngạc nhiên nhìn cậu ta, khó hiểu nói: “Em không lên xe lớp mình lại chạy sang lớp cô làm gì?”
Trương Dã nghe xong, lộ ra biểu tình đau khổ: “Cô Trình cô không biết đâu, hôm nay em dậy trễ, xe lớp em cũng không chờ em đã lái đi rồi. Cô giáo chủ nhiệm lớp em nói để em đi cùng các lớp khác đến trại huấn luyện, tới nơi sẽ tìm lớp mình tập hợp, em chạy một vòng cũng chỉ thấy xe lớp cô chưa đi, cho nên nhanh chóng đi tới, không ngờ lại là xe của lớp cô Trình, đúng là duyên phận!”
Trình Yến nở nụ cười, cô là giáo viên toán học phụ trách lớp Chín và lớp Mười, cũng là chủ nhiệm lớp Mười.
Trương Dã lại là học sinh lớp Chín, đây không phải trùng hợp thì sao?
“Được rồi, em tìm một chỗ trống ngồi đi, chuyện như thế mà cũng muộn giờ, em thật sự phải huấn luyện nhiều đấy.”
“Em còn phải cõng túi sách của em tới mà.” Trương Dã bần đạo: “Cảm ơn cô Trình, em nhất định sẽ ghi nhớ phần đại ân đại đức này của cô.”
Cậu ta nói xong, quay đầu nhìn bốn phía, chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Điền Chính Quốc, quyết định đi thật nhanh tới, ngồi xuống.
Kim Thái Hanh:????!!!!
Tên hòa thượng từ đâu rơi xuống thế này????
Dựa vào cái gì mà ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc?!!!
Cút!
Trong lòng Kim Thái Hanh càng ngày càng khó chịu.
Trần Nguy đổ thêm dầu vào lửa: “Úi, tên nhóc Trương Dã này ngồi xuống bên cạnh Điền Chính Quốc rồi nè.”
Kim Thái Hanh hừ một tiếng khinh bỉ.
Trần Nguy huých tay Kim Thái Hanh: “Mày nói xem nó có nói chuyện với Điền Chính Quốc không?”
“Có nói Điền Chính Quốc cũng không để ý đến nó.”
“Không chắc, tao thấy mấy ngày nay Điền Chính Quốc không còn âm trầm ít nói như trước nữa, còn rất hoạt bát.”
Đó là đối với tao thôi! Kim Thái Hanh thầm nghĩ, đối với chúng mày cậu ấy vẫn lạnh nhạt!
Chúng ta không giống nhau!
Hắn liếc mắt nhìn Trương Dã, tên hòa thượng này chẳng lẽ còn muốn cùng Điền Chính Quốc đọc kinh?
Điền Chính Quốc có để ý không?
Trương Dã hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt công kích của nam thần trường học, lớn gan cất kỹ cặp sách, ngồi vào chỗ.
Điền Chính Quốc cảm thấy bên cạnh có người, liếc mắt sang nhìn cậu ta, tính cách Trương Dã vốn thẳng thắn liền nở nụ cười với cậu, nói: “Xin chào, tôi là Trương Dã, học sinh lớp Chín.”
“Điền Chính Quốc.”
Điền Chính Quốc báo họ tên, quan sát Trương Dã một phen, cảm thấy tướng mạo cũng không tồi, còn rất hướng ngoại.
Cậu vốn không nói nhiều, cúi đầu tiếp tục chơi game, đến lúc xe khởi hành, cậu cảm thấy hơi chóng mặt, lúc này mới thoát game, dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghe nhạc dưỡng thần.
Kim Thái Hanh thấy cậu không để ý đến Trương Dã, thầm nghĩ, quả nhiên, Điền Chính Quốc chỉ nhiệt tình với mình thôi.
Hắn biết mà, dù sao thì trong mắt Điền Chính Quốc cũng chỉ có hắn.
Kim Thái Hanh vỗ vỗ Trần Nguy: “Thế nào, tao nói không sai chứ?”
Trần Nguy nhìn gương mặt tiểu nhân đắc chí của hắn, từ chối nói chuyện.
Nhưng mà rất nhanh, tình thế đã thay đổi.
Điền Chính Quốc nghe nhạc không bao lâu, đã thấy bên cạnh truyền đến một tràng cười.
Cậu hiếu kì mở mắt ra, thấy Trương Dã bên cạnh đang xem phim.
Là phim hài, cho nên Trương Dã xem rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn cười ha ha.
Điền Chính Quốc ghé lại gần nhìn một chút, Trương Dã thấy vậy liền lấy xuống một bên tai nghe đưa cho cậu, hỏi: “Muốn xem chung không?”
Điền Chính Quốc cảm thấy cũng được, đều là giết thời gian, quãng đường này cũng vừa một bộ phim.
Cho nên cậu nhét tai nghe của mình vào túi, nhận lấy tai nghe của Trương Dã đưa cho, cùng cậu ta xem phim.
Bộ phim này không tệ lắm, thỉnh thoảng Điền Chính Quốc cũng bị nam chính chọc cho bật cười.
Huyệt cười của Trương Dã thấp hơn cậu, cười rất nhiều lần, còn muốn thảo luận nội dung bộ phim với cậu.
Trần Nguy nhìn hai đầu hai người sắp dán vào nhau, cười đến thiếu chút nữa không cúi người xuống được.
Kim Thái Hanh mạnh mẽ lườm cậu ta một cái.
Trần Nguy vẫn ôm bụng cười: “Không phải mày nói Điền Chính Quốc sẽ không để ý đến nó sao? Bây giờ mày nên xem lại một chút, người ta đang dùng chung tai nghe, còn cùng nhau xem phim! Tao đã nói gần đây cậu ta không còn lầm lì nữa mà!”
“Mày câm mồm lại! Nói chỉ phí lời?” Kim Thái Hanh phẫn uất.
Chuyện gì thế này?
Điền Chính Quốc điên rồi sao?
Tại sao lại xem phim với tên hòa thượng kia, còn dùng chung tai nghe nữa!
Cậu ấy còn chưa dùng chung tai nghe với mình đâu!
Sao lại không tuân thủ đạo phu thê như vậy?
Không biết kiểm điểm!
Thủy tính dương hoa!
Nay Tần mai Sở!
Nay chín mai mười!
Kim Thái Hanh nghiến răng nghiến lợi, không phải cậu ấy thích mình à?
Sao còn cùng người khác thân mật như vậy?
Lẽ nào là vì mình không chừa chỗ ngồi cho cậu ấy?
Cho nên mới cố ý làm vậy để trả thù mình?
Sao lại thích ghen tị như thế chứ?!
Lòng dạ hẹp hòi!!
Tính trả thù cao!!
Sao du͙© vọиɠ chiếm hữu của cậu ấy lại mạnh như thế chứ?
Nhất định mỗi thời mỗi khắc đều phải ở cạnh mình à?
Kim Thái Hanh quả thật rất mệt tim, hắn cũng không phải cố ý không chừa lại chỗ ngồi cho cậu.
Nếu không phải Trần Nguy và hắn quen biết từ nhỏ, mỗi lần ra ngoài đều quen ngồi cạnh nhau, cho nên khi hắn còn chưa kịp phản ứng, Trần Nguy đã yên vị tại chỗ rồi.
Bách Nhạc và Đổng Dục cũng vậy, đều là thói quen thôi.
Điều này cũng không thể trách hắn mà!
Lại còn ăn giấm cả chuyện này nữa!
Thật là!
Kim Thái Hanh có chút bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại nhắc nhở Điền Chính Quốc: [Tháo tai nghe ra, đó là người lớp khác, không phải lớp chúng ta, đều là ngoại địch.]
Điền Chính Quốc nhận được tin nhắn Weixin:…
Này cũng quá có ý thức tập thể rồi, sao hắn còn chưa đi tranh cử chức lớp trưởng?
Điền Chính Quốc quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh, thấy hắn đang chỉ chỉ lỗ tai của mình.
Điền Chính Quốc không còn cách nào, đành phải tháo tai nghe xuống.
Trương Dã thấy động tác của cậu, hiếu kì hỏi: “Sao vậy?”
Còn có thể làm sao? Không cùng lớp không cùng mục tiêu nha bạn hiền!
Hận cậu không phải học sinh lớp tôi nha bạn hiền!
“Có chút buồn ngủ, muốn ngủ một lát.”
“Vậy cậu ngủ đi, tôi sẽ cố gắng không cười.”
Điền Chính Quốc nhìn cậu ta nụ cười cũng in lên mặt, cảm thấy Trương Dã cười như thế lại rất chân thành, nhìn thế nào cũng không giống kẻ địch.
Ai, cũng không biết Kim Thái Hanh đang suy nghĩ cái gì, vẫn là bộ dạng như sát thần vậy.
Điền Chính Quốc trả lại tai nghe cho Trương Dã, nhắn tin lại cho Kim Thái Hanh: [Tháo rồi.]
Trương Dã thấy cậu trả lời Weixin, đột nhiên nhớ ra cầm điện thoại của mình nhích lại gần: “Chúng ta thêm Weixin đi.”
Điền Chính Quốc:???
Trương Dã nhìn Trình Yến một cái, kề sát vào Điền Chính Quốc, nhẹ giọng nói: “Hai lớp chúng ta cùng một giáo viên toán học, thêm Weixin thuận tiện làm tình báo.”
Điền Chính Quốc liếc nhìn cậu ta, cảm thấy người này còn rất linh hoạt.
“Nhanh nhanh nhanh.” Trương Dã thúc giục.
Điền Chính Quốc thấy mặt cậu ta tràn đầy hưng phấn, cũng không từ chối, thêm Weixin với cậu ta.
“Sau này chúng ta chính là chiến hữu cùng nhau hợp tác chiến lược!” Trương Dã kích động nắm lấy tay cậu nói.
Điền Chính Quốc rất bình tĩnh: “Đảng và nhân dân tin tưởng cậu.”
“Tôi sẽ không phụ lòng tín nhiệm của Đảng và nhân dân.”
Kim Thái Hanh ngồi phía sau:…
Ai có thể giải thích cho hắn, tại sao Điền Chính Quốc lại bắt đầu cùng tên hòa thượng kia tay nắm tay mắt nhìn mắt được không?
Vừa nãy sáp vào nhau nhỏ giọng nói chuyện thì thôi, bây giờ lại còn nắm tay!!
Hắn còn chưa được nắm tay Điền Chính Quốc đâu!!!
Chỉ bằng một tên hòa thượng đọc kinh sao?
Chẳng lẽ Điền Chính Quốc không thật sự thích mình, không thật sự yêu mình?
Không phải đời này nhất định phải là mình mới được ư?
Tại sao vẫn thân mật với nam sinh khác như vậy?
Đám gay bọn họ đều dễ dàng thay lòng đổi dạ vậy sao?
Không có chút ý thức kiểm điểm nào!
Kim Thái Hanh sắp tức chết rồi.
Hắn lấy trong túi ra một tờ khăn ướt, đưa cho nữ sinh ngồi phía trước, nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi: “Đưa cho Điền Chính Quốc!”
Nữ sinh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn truyền đi.
Lúc Điền Chính Quốc nhận được khăn ướt biểu tình vô cùng khó hiểu, kết quả vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt tức giận của Kim Thái Hanh.
Điền Chính Quốc:… Tôi chưa chọc đến vị đại phật này đúng không?
Cậu yên lặng cúi đầu mở Weixin, chỉ thấy có thông báo ting ting mấy tiếng, tin nhắn vỏn vẹn hai chữ và một chuỗi dấu chấm than: [Lau tay!!!!!!!!!!!!!]
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip