Trúc Thủ Chi Hồ


Tác giả: Thánh Nguyệt.

Cảm ơn Phạm Anh - Han Kira share raw.


Đại Thiên Cẩu chịu tới liêu của Minamoto no Hiromasa, vốn là bởi hắn thích phong cảnh nơi đây.

Nơi đây kề sông tựa núi, không có bóng dáng loài người, phía sau liêu còn có một mảnh rừng trúc lớn vô cùng.

Mỗi khi trăng tròn, hắn sẽ vào rừng thổi sáo, đôi khi lại vung cánh lên, làm cả khu rừng đung đưa xào xạc, như đang muốn hòa vào tiếng nhạc.

Trăng thanh gió mát, trúc cùng giai nhân.

Thế gian này mấy khi lại có cảnh đẹp đến vậy.

Hiromasa cũng là một người yêu thích phong nhã, tinh thông âm luật. Nếu không xuất chiến, anh ta thường bày bàn trà nhỏ dưới tàng cây trước đình viện nhà chính trong liêu, lại châm hai chén trà xanh, thổi sáo, bình phẩm, luận bàn tài nghệ. Biết bao là thanh nhàn, bình thản.

Có điều, hắn lại chỉ yêu rừng trúc ấy.

Mỗi khi đứng trên ngọn cây, đón gió trông xa, nhìn về chúng sinh thì lại tự nhủ với lòng - Trên cao thường lạnh.

Nếu năm đó hắn cũng hiểu được đạo lý này, thì đã không dẫn đến trận ác chiến như vậy.

May mà không bao giờ là quá muộn.

Seimei với Hiromasa, lại có một đội quân thức thần trung thành và tận tâm cùng nhau bảo hộ Heian yên bình. Hiện tại có thể hưởng thụ sự bình yên này, đều là nhờ vào họ. Hắn vẫn luôn nói mình chỉ theo đuổi đại nghĩa, nhưng ngay cả đạo lý đơn giản nhất còn không hiểu.

Đại nghĩa để làm gì, nếu thế gian này loạn lạc.

Sức mạnh cùng chính nghĩa, vốn chẳng thể đi cùng nhau.

Từ từ bay tới ngọn cây, Đại Thiên Cẩu lấy ra cây sáo vẫn thường mang bên người, thổi lên một khúc nhạc tâm tình.

Đương lúc đó, ngay trong rừng trúc cách đó không xa lại phát ra một tiếng "Bịch!", như là có vật gì rơi xuống.

Đại Thiên Cẩu buông cây sáo, đi về phía đó. Trên mặt đất là một đoạn trúc đang lăn lóc. Hẳn là tiếng động phát ra từ đây, nhưng bên trong ống trúc, lại lộ ra một nhúm lông trắng, hình như còn có vật gì bên trong.

Hắn cúi xuống nhặt ống trúc, rồi dốc xuống.

Một tiểu yêu quái lông bông xù liền rơi ra, Đại Thiên Cẩu nhanh tay vươn tay ra đỡ, cục bông liền rơi xuống tay hắn.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu này khiến Đại Thiên Cẩu cũng không kìm được mà lộ ra ý cười. Đúng lúc này, cục bông liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đại Thiên Cẩu mỉm cười, liền cứ vậy ngơ ngác mà nhìn, quên cả nhúc nhích.

Đại Thiên Cẩu cho rằng cục bông hẳn là bị dọa sợ rồi, liền ôn nhu mà nói: "Không phải sợ, ta sẽ không ăn ngươi."

Cục bông nghe vậy liền co tròn lại run rẩy.

Đại Thiên Cẩu lại hỏi: "Ngươi là yêu quái gì vậy? Ta ở liêu đã lâu mà không thấy ngươi."

Lúc này, cục bông mới mở miệng: "Có... có thể thả tiểu sinh xuống trước không?"

"Được."

Đại Thiên Cẩu liền đưa ống trúc tới gần, cục bông liền chui tọt vào trong đó, rồi mới lộ chiếc đầu nhỏ ra đáp: "Tiểu sinh là... Quản Hồ."

"Ra là ngươi." Đại Thiên Cẩu gật đầu. Hắn vốn không hiểu rõ thức thần cấp R. Như vậy làm nhóc này rơi ra khỏi cành trúc là lỗi của hắn, rất nhiều thức thần lại đồng sinh mệnh với vật cưỡi hay con rối của mình, nếu cách xa một thời gian dài là xong đời rồi. "Xin lỗi, ta không biết."

Quản Hồ hơi thò móng ra ngoài miệng ống trúc, vừa sợ vừa hỏi: "... Đại nhân, sau này tiểu sinh có còn được nghe ngài thổi sáo không?"

"Ngươi thích nghe sao?" Đại Thiên Cẩu kinh ngạc. Một tiểu yêu đến biến thân còn không biết, vậy mà có thể thưởng thức lạc thú theo gió đuổi trăng.

"Thích lắm!" Quản Hồ nói, "Ta ở trong rừng nhiều năm rồi. Ngay ngày đầu tiên ngài tới, tiểu sinh cũng đã nghe."

"Mỗi tháng ta chỉ tới đây một lần thôi." Đại Thiên Cẩu càng kinh ngạc.

"Đúng ạ. Ngày đó ngài thổi sáo, tiểu sinh chỉ dám len lén trốn một bên để nghe, sợ ngài phát hiện." Quản Hồ nói rồi rúc luôn vào ống trúc. "Sợ ngài biết rồi lại mất hứng, sau này không tới nữa..."

"Chỉ là nghe một khúc nhạc thôi mà." Đại Thiên Cẩu ôn hòa an ủi tiểu yêu, "Ngươi thích thì sau này ta tới, ngươi cứ ngồi một bên nghe được rồi."

"Thật tốt quá!" Cục bông Quản Hồ liền giơ hai chân lên, "Đại nhân ngồi đi, ta đi hái quả cho ngài!"

Đại Thiên Cẩu còn chưa kịp từ chối thì ống trúc kia đã phóng xa lắm rồi. Chỉ chốc lát sau đã có mấy quả dại đỏ tươi mọng nước xuất hiện trên bàn.

Quản Hồ thò đầu ra, nhìn trái cây rồi lại nhìn Đại Thiên Cẩu. "Đại nhân, ăn quả này giúp khỏe hơn đó, ngài mau ăn đi."

Đại Thiên Cẩu tiện tay cầm một quả đang định ăn, lại thấy vật nhỏ này nhìn hắn không chớp mắt, rõ ràng là đang thèm nhỏ dãi.

"Há miệng." Đại Thiên Cẩu nói.

"A-" Quản Hồ ngạc nhiên tròn mắt nhìn quả đỏ được nhét vào miệng, quên cả nhai mà nhìn Đại Thiên Cẩu, "Ưm ưm ưm?"

"Ta không đói." Đại Thiên Cẩu cầm sáo, "Ý tốt của ngươi, ta nhận." Nói xong hắn liền thổi một khúc.

Dần dà Đại Thiên Cẩu liền quen với việc vào ngày trăng tròn, khi hắn thổi sáo trong rừng trúc thì cách hắn không xa sẽ có một tiểu hồ ly trốn trong ống trúc.

Có lần hắn hỏi, ống trúc có gì hay mà tiểu hồ cứ trốn bên trong.

Quản Hồ đến đầu cũng không lộ ra, núp ở trong ống trúc mà nói, giọng buồn thiu: "Nói thì đại nhân cũng không hiểu đâu."

Đại Thiên Cẩu cười cười: "Vậy ta không hỏi nữa."

Đôi khi hắn tới thưởng trà chỗ Hiromasa, có chút trà bánh, trái cây, hắn cũng sẽ gói lại một phần mang tới cho nhóc con kia nếm thử.

Mỗi lần hắn vừa vào rừng trúc đã thấy Quản Hồ sớm chờ ở đó, như là biết hắn lúc nào sẽ tới.

Một năm thoáng cái đã qua, tiểu hồ ly lớn lên không ít, ống trúc cũng chẳng đủ cho nhóc chen chúc nữa.

Lần thứ hai Đại Thiên Cẩu nhìn một hồ ly không có gì che chắn, thấy thật thú vị, "Hôm nay thế mà lại không rúc vào ống trúc nữa sao?"

"Tiểu sinh lớn rồi." Tiểu hồ ly thở dài.

"Ngươi thế này thì lớn gì chứ, nhóc con." Đại Thiên Cẩu càng nhìn càng buồn cười.

"Đại nhân, cả ngài cũng coi thường tiểu sinh." Tiểu hồ ly cúi đầu.

Đại Thiên Cẩu ôm nhóc vào trong ngực, giờ là một cục bông lớn rồi, không còn là một nhúm lông nhỏ như trước nữa.

"Đúng là lớn rồi, nhưng ta thấy ngươi cứ nhỏ nhỏ như vậy cũng tốt lắm." Hắn vừa nói vừa nắn đuôi nhỏ của tiểu hồ ly.

"A!" Nhóc con liền hét lên một tiếng, kéo đuôi tới trước ngực che che, "Không cho sờ tiểu sinh!"

Đại Thiên Cẩu thấy thú vị, "Ngươi nghe ta thổi sáo, thế mà cũng không cho lại cái gì sao?"

"Nhưng... nhưng..." Tiểu hồ ly ôm đuôi do dự "Nhưng" tới nửa ngày.

"Không cho ta sờ, vậy sau này ta không tới nữa." Đại Thiên Cẩu thả nhóc xuống, xoay người làm bộ muốn đi.

Tiểu hồ ly gấp muốn chết, liền ôm chặt vạt áo hắn, "Đại nhân đừng... Ngài muốn sờ... thì cứ sờ đi."

Thế là Đại Thiên Cẩu lại có thêm một sở thích mới - chọc tiểu hồ ly. Đầu tiên là gãi gãi đôi tai nhỏ, sau đó luồn tới sau đầu, tiểu hồ ly sẽ thoải mái mà nằm xuống, ngẩng mặt lộ chiếc cằm nhọn, nhìn hắn rồi ngáp một cái, cả bụng cũng lật ngửa ra rồi.

Thường thì lúc này Đại Thiên Cẩu sẽ không nhịn được mà chọc nhóc con. Lúc thì cầm lấy chân bóp bóp đệm thịt mềm mại, lúc lại gãi bụng được phủ đầy lông nhung như tơ như lụa, khiến nhóc con ngứa ngáy uốn éo tránh tay hắn, có lúc lại trực tiếp cầm đuôi nhóc nắn bóp, làm tiểu hồ ly giận đến dựng hết cả lông.

Chính bởi vậy mà giờ đây thời gian hắn vào rừng trúc ngày càng nhiều, trước đây chỉ một tháng một lần, bây giờ ba ngày không vào là cả người khó chịu.

"Đại Thiên Cẩu, dạo gần đây tâm trạng có vẻ tốt nhỉ, lần nào xuất chiến cũng bạo kích." Sau khi kết thúc chuyến săn, Hiromasa vỗ vai Đại Thiên Cẩu khen ngợi.

"À, chắc vì ở liêu có một nhóc con đáng yêu đấy." Đại Thiên Cẩu cười, "Ngươi vậy mà lại may mắn triệu hồi một bột bảo như vậy."

"Hả? Thức thần nào đấy, nói nghe chút coi?" Hiromasa hăng hái, "Tiểu Thố à? Hay Hồ Điệp Tinh? Lý Ngư Tinh chăng?" Y kể tên mấy cô nhóc dễ thương trong liêu, lại thấy Đại Thiên Cẩu lắc đầu liên tục.

"Nhóc đó bảo tên nhóc là Quản Hồ."

Hiromasa kinh ngạc mà nhìn hắn: "Ở liêu không có thức thần này đâu."

"Thế trong rừng trúc sau núi là ai được?"

"Ngươi nói rừng trúc à?" Hiromasa ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra, "A! Nghĩ lại thì mấy năm trước hình như có triệu hồi một Yêu Hồ kém cỏi cực kỳ, ta thấy đến biến thân còn chẳng biến được, nên cho vào rừng tự sinh tự diệt luôn, nghe như ngươi kể thì..." Hiromasa kinh ngạc nói: "Nhóc con kia, có khi chính là nó."

Đại Thiên Cẩu không nói hai lời liền phất Phong Tập về phía y, "Tên vô liêm sỉ!"

"Này! Đang nói chuyện bình thường sao ngươi lại đánh ta!" Hiromasa xoa chỗ bị đánh đau nhói. Chậc, đánh chẳng thèm nể nang gì.

Nhưng Đại Thiên Cẩu đã không còn bóng dáng.

Đại Thiên Cẩu chạy như bay vào rừng trúc.

Tiểu hồ ly vẫn đang ngồi ở chỗ lần trước bọn họ tạm biệt. Hóa ra từ trước tới nay, không phải nhóc biết khi nào thì hắn đến, mà căn bản... nhóc không có chỗ nào để đi.

"Yêu Hồ."

Tiểu hồ ly nghe thấy liền cứng cả người.

Đại Thiên Cẩu liền ôm lấy nhóc: "Ngươi là Yêu Hồ chứ không phải Quản Hồ, đúng không?"

Yêu Hồ sợ đến run bần bật, trong mắt tràn ngập sợ hãi: "Không phải... ta ... ta không phải..."

"Ta đã hỏi Hiromasa rồi." Chỉ một câu nói đã đánh gãy tất cả.

Trong mắt Yêu Hồ, nước mắt nhanh chóng dâng lên, nhóc chỉ có thể cầu xin người trước mặt: "Xin lỗi, xin lỗi... lừa ngài... Đại Thiên Cẩu đại nhân, xin ngài... Cầu xin ngài đừng chán ghét tiểu sinh... Tiểu sinh sẽ ngoan ngoãn, sẽ thật nghe lời... Tuyệt đối không lừa ngài..."

Đại Thiên Cẩu không nói gì.

"Cầu... Cầu xin đại nhân... Đừng ... Đừng để Hiromasa đại nhân lại đuổi tiểu sinh..."

Đại Thiên Cẩu vẫn im lặng.

"Tiểu sinh... ăn rất ít, có thể tự kiếm hoa quả dại để ăn, cũng không cần chỗ ở. Chỉ cần ngài hứa một chuyện... Lúc rảnh rỗi... quay lại gặp ta... Mà... Mà cũng không cần gặp... Không sao... Ta... Ta lén nhìn ngài... cũng... cũng..." Yêu Hồ rốt cuộc cũng khóc nấc lên, nói chẳng trọn câu.

Đại Thiên Cẩu đột nhiên ôm lấy nhóc thật chặt. Hình như lúc đó, có thứ gì đó ẩm ướt, nóng ấm, từ trên trời rơi xuống người Yêu Hồ.

Cuối cùng Đại Thiên Cẩu mở miệng.

"Để ta dẫn ngươi đi gặp Hiromasa."

Chỉ một câu nói, mà Yêu Hồ thấy như cả người bị ném vào hầm băng, như rơi xuống địa ngục.

"Sau đó mãi mãi giữ ngươi bên cạnh."

Lại chỉ một câu nói, liền mang nhóc lên thiên đường.


Hiromasa nhìn Đại Thiên Cẩu bay về, trong lòng ôm một cục bông trắng muốt, liền hướng về phía hắn vẫy vẫy, "Đại Thiên Cẩu, cho ta nhìn nhóc nhà mi cái nào."

Đại Thiên Cẩu cảm giác được Yêu Hồ trong lòng đang run lên liên tục, liền lạnh lùng nói: "Yêu Hồ sẽ ở chỗ của ta, còn có, Yêu Hồ sợ ngươi, sau này đừng tới gần nó."

Hiromasa bất đắc dĩ mà nói: "Biết rồi biết rồi, ta không thèm quan tâm chuyện của ngươi."

Cho tới lúc vào phòng của Đại Thiên Cẩu, Yêu Hồ vẫn cảm thấy đây hẳn là một giấc mộng.

Nhóc chưa bao giờ hy vọng xa vời tới vậy.

Mà Đại Thiên Cẩu sau khi ngồi xuống, liền cẩm lấy quyển trục đọc tới quên cả thời gian. Yêu Hồ vẫn ngồi quy củ một bên chờ hắn.

Chờ Đại Thiên Cẩu xem xong quyển trục, mới phát hiện Yêu Hồ vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, cũng không dám nói một câu.

"Để ta đi lấy đồ ăn cho ngươi." Đại Thiên Cẩu nhíu mày, vì sự sơ ý của mình mà ảo não.

"Không cần, không cần! Tiểu sinh không đói." Yêu Hồ vừa nói xong, bụng liền phản đối mà kêu một tiếng.

"Nhóc con không thành thật này." Đại Thiên Cẩu ra cửa sổ lấy hộp thức ăn rồi đặt trước mặt nhóc, "Ăn tự nhiên đi, của ngươi cả."

Yêu Hồ cẩn thận xiên một miếng bánh anh đào, rồi đưa cho Đại Thiên Cẩu, "Đại Thiên Cẩu đại nhân cũng ăn đi ạ."

"Ta không đói."

"Không được đâu, đây là tiêu sinh đưa cho ngài, ngài nhất định phải ăn."

"Được rồi." Đại Thiên Cẩu há miệng ăn, rồi lại cầm một miếng nhét vào miệng Yêu Hồ, "Ăn đi, ngươi còn đang lớn đấy. Ta đã là đại yêu rồi, không cần ăn những thứ này."

"Đại Thiên Cẩu đại nhân thật tốt bụng." Mắt Yêu Hồ liền sáng lên, ý cười lan tới tận đuôi mắt mềm mại.

Đại Thiên Cẩu vươn tay sờ đuôi nhóc, "Vậy mà cũng là tốt bụng sao?"

Yêu Hồ cố gắng khống chế không dựng lông lên, rất ngoan ngoãn đem đuôi đặt vào tay Đại Thiên Cẩu, "Chỉ cần là Đại Thiên Cẩu đại nhân, thì cái gì cũng tốt."

Đại Thiên Cẩu thế mà lại không tiếp tục trêu nhóc, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve phần cổ mềm mại, tỉ mỉ mà ôn nhu.

"Ngày mai ta muốn đi kiếm cho ngươi chút đồ thức tỉnh." Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên mở miệng.

"Đại nhân?" Yêu Hồ ngẩng đầu.

"Mới vừa rồi ta xem qua quyển trục có nói, yêu quái mà biến thân thất bại, thì có thể sử dụng đồ thức tỉnh để hỗ trợ biến thân, ta muốn giúp ngươi thử xem."

Sáng sớm hôm sau, Đại Thiên Cẩu liền kéo Hiromasa đi đánh kỳ lân, giúp Yêu Hồ chuẩn bị đồ thức tỉnh.

Mãi mới đủ số lượng, thể lực cũng cạn, Hiromasa kêu than, "Yêu Hồ có vội thức tỉnh ngay đâu, ngươi phải chừa cho ta chút thể lực còn đánh bát kỷ đại xà chứ! Hôm nay ngự hồn là châm nữ đấy, bộ của ngươi dùng bao lâu rồi?"

"Nói cũng đúng." Đại Thiên Cẩu mở hộp đựng đầy sushi nhét vào tay y," Đi thôi, đánh bát kỷ đại xà luôn. Ta cho phép ngươi chuộc tội."

"... Lão tử có được chửi không?" (định để là bố mài cho nó thuần mà thế thì hơi quá đà nhờ =))))

"Không."

Yêu Hồ trong phòng, đứng ngồi cũng không yên, một lòng chờ Đại Thiên Cẩu trở về. Người giấy quét sân bên ngoài có nói, đây là lần đầu tiên Đại Thiên Cẩu về trễ như thế. Nếu như... nếu như Đại Thiên Cẩu xảy ra chuyện gì...

Chỉ vừa nghĩ tới Đại Thiên Cẩu gặp chuyện, nước mắt Yêu Hồ đã lộp bộp rơi xuống, đúng lúc này cửa lại mở ra. Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ ngồi cạnh cửa mà khóc liền kéo nhóc: "Ngươi... khóc đấy à?"

"... Đại Thiên Cẩu đại nhân!" Thấy hắn lành lặn đứng trước mặt, Yêu Hồ liền nhảy lên bám lấy "Ngươi không sao là tốt rồi!"

Hỏi rõ nguyên nhân, Đại Thiên Cẩu có chút dở khóc dở cười, "Đều là mấy con tiểu yêu đơn giản, không sao đâu."

"Thế nhưng tiểu sinh rất lo." Đuôi cứ lắc lư lắc lư, liền bị hắn túm lại, vừa sờ vừa nắn.

Đại Thiên Cẩu lấy từ trong tay áo ra một túi đồ ánh vàng tím, giao cho nhóc rồi nói, "Tới lúc ngươi thức tỉnh rồi."

Yêu Hồ thật cẩn thận cầm lấy, chỉ một ngày mà đã đủ đồ thức tỉnh, Yêu Hồ nghĩ nghĩ lại nặng trĩu trong lòng.

"Được rồi, thấy còn sớm nên Hiromasa kéo ta đi đánh bát kỷ đại xà, trùng hợp là lại có ngự hồn châm nữ, ta cũng để bên trong, lát nữa ngươi thức tỉnh xong là dùng được rồi."

"Tạ ơn đại nhân!" Yêu Hồ siết chặt bọc nhỏ trong lòng, "Ta phải làm sao ạ?"

"Đằng kia có bình phong, cầm theo tài liệu nữa, ngươi sẽ tự biết phải làm sao." Đại Thiên Cẩu chỉ chỉ bên bình phong thường dùng để thay y phục.

Yêu Hồ gật đầu, lắc lắc đuôi, chạy một mạch tới sau bình phong.

Đại Thiên Cẩu bật cười nghĩ thầm, nếu Yêu Hồ mà thức tỉnh thành hình người, hẳn cũng sẽ hóa thành một nhóc con như Đồng Nam Đồng Nữ đi? Có khi còn nhỏ hơn.

Hắn lắc đầu, thôi bỏ đi, còn nhỏ lắm, trưởng thành rồi thì mang ra ngoài luyện tập vậy.

Sau bình phong bỗng vang một tiếng cùng chùm sáng trắng lóe lên, Đại Thiên Cẩu biết Yêu Hồ hẳn là thức tỉnh rồi.

Đợi một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghi ngờ hỏi: "Yêu Hồ?"

Không ai trả lời.

"Ngươi sao vậy? Không sao chứ?" Đại Thiên Cẩu không kìm được mà hỏi, chẳng lẽ do tư chất kém cỏi, thức tỉnh cũng thất bại sao? Nếu như vậy...

Hắn liền đứng lên, đi tới chỗ bình phong.

"Đại nhân chờ một chút đã!" Một thanh âm gấp gáp vang lên từ sau bình phong, thế mà lại không giống chất giọng non nớt trước kia của Yêu Hồ, thế mà lại là giọng của một thiết niên.

"Yêu Hồ? Sao cả giọng ngươi cũng khác vậy." Đại Thiên Cẩu dừng bước, có chút hoài nghi nhìn cái bóng in lên trên bình phong.

"... Tiểu sinh..." Tiếng nói chuyện thực run rẩy, "Hình như... lại thất bại rồi..."

Đại Thiên Cẩu thót tim, lập tức vọt vào sau tấm bình phong.

Một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi mặc đồ tím đang ngồi dưới đất, mái tóc trắng mềm mại điểm màu tím ở đuôi tóc, trên đầu lại là một đôi tai, phía sau có chiếc đuôi thật to, một cánh tay và đôi chân, thế nhưng vẫn ở hình thú.

Thiếu niên đẹp tựa tranh vẽ, trên trán lại điểm một yêu văn thực diễm lệ, bật lên vẻ mị hoặc mê người, ấy vậy mà cặp mắt vàng lại tràn đầy nghi hoặc, lo sợ cùng bất an, nhìn chằm chằm Đại Thiên Cẩu đột nhiên xông vào, đôi lông mi dày như cánh bướm khẽ run, như đang khẽ quạt vào tim ai ngứa ngáy.

Đại Thiên Cẩu thấy nhóc không sao liền thở phào, "Thức tỉnh được là tốt rồi."

"Không phải, yêu lực của tiểu sinh quá yếu... Không có cách nào hoàn toàn hóa hình người..." Yêu Hồ nói nhỏ, "Ta vô dụng thế này, không xứng được ở bên đại nhân..."

Mặc dù Đại Thiên Cẩu giúp hắn tìm được phương pháp, lại khổ cực đi tìm đồ thức tỉnh, thậm chí còn cho hắn ngự hồn quý giá đến thế, nhưng rồi sao? Chút hy vọng có thể hóa hình người của Yêu Hồ thế là vỡ tan. Vẫn luôn cho rằng mình có thể hóa ra hình người, ai biết vậy mà vẫn giữ một nửa hình thú.

Ngay từ khoảnh khắc hắn ra đời liền đã bị gắn với vận mệnh bị vứt bỏ, một tiểu yêu vô dụng đến vậy, làm sao còn xứng đáng nhận sự quan tâm của đại nhân nữa?

"Ai nói?" Đại Thiên Cẩu nói thực nhẹ nhàng, "Ngươi đã quên tại sao ta mang ngươi về đây rồi ư?"

Yêu Hồ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn.

"Đừng khổ sở như vậy." Đại Thiên Cẩu ngồi xuống, vuốt tóc nhóc, "Huống hồ thấy ngươi thế này, ta cũng thực vui mừng."

"Đại nhân ngài... thích tiểu sinh như vậy ư?" Trái tim Yêu Hồ đột nhiên rối rắm, vô tình lại xoắn hai tai bông bông xù xù vào với nhau.

Đại Thiên Cẩu càng nhìn càng thích đôi tai đáng yêu ấy, tay lại cầm lấy chân nhóc mà nắn, "Như thế này thì ta vẫn có tiểu hồ ly để sờ rồi."

Mặt Yêu Hồ ấy vậy mà đỏ lên, không biết tại sao, khi vẫn còn giữ hình thái hồ ly, bị hắn xoa thế nào cũng không thấy kỳ quái, lúc này lại... cảm thấy rất thẹn thùng.

Thế nhưng đây là Đại Thiên Cẩu luôn đối với mình tốt nhất. Thế nào cũng được vậy.

"Đại Thiên Cẩu đại nhân muốn sờ tiểu sinh thì cứ nói... lúc nào cũng có thể." Yêu Hồ liền nằm xuống, giống như lúc còn ở hình thái hồ ly mà đem chiếc đuôi lớn đặt vào tay hắn.

Đại Thiên Cẩu không kìm được mà sờ chiếc đuôi mềm mại của Yêu Hồ, phát hiện mặt Yêu Hồ càng ngày càng đỏ.

"Ngươi không sao chứ?" Hắn hỏi.

Yêu Hồ vùi mặt vào cánh tay vẫn giữ hình thú, làm lông tơ che hết khuôn mặt, "Tiểu sinh không sao, đại nhân cứ tiếp tục đi ạ."

Đại Thiên Cẩu nhìn hắn như vậy, ngực lại có chút không hiểu.

Hắn một bên suy nghĩ nguyên nhân Yêu Hồ không biến hóa hoàn toàn được, tay lại không ngừng mà vuốt đuôi Yêu Hồ, từ đầu đuôi tới gốc, rồi lại quay lại bàn chân lớn mà vuốt ve, lòng nghĩ thật thú vị, tiểu hồ ly của hắn trong một đêm liền biến thành đại hồ ly rồi.

Đột nhiên, từ trong cánh tay của Yêu Hồ truyền ra một tiếng rên khó kìm nén, "Ưm..."

Tay hắn liền dừng lại, đưa mắt nhìn liền thấy vai Yêu Hồ đang run lên nhè nhẹ, cả đôi tai cũng phát run.

Đại Thiên Cẩu liền vỗ tay cậu, "Ngươi rốt cuộc là làm sao? Có phải là bị bệnh rồi hay không?"

"... Đại nhân... Tiểu sinh... không sao ạ..."

Cuối cùng Yêu Hồ cũng lộ đầu ra, ấy vậy mà gương mặt lại diễm lệ kinh người, da thịt trắng noãn phiếm đỏ, hốc mắt đong đầy nước như đọng cả hồ thu bên trong, đôi môi duyên dáng đỏ mọng hơi hé mở, không tiếng động mà thở hổn hển, tựa như đang nhẫn nại chuyện gì.

Đại Thiên Cẩu nhìn nhìn, bỗng nhiên cảm thấy thật khát nước.

"Ngươi như vậy," Đại Thiên Cẩu tới gần nhìn thật kỹ, "Chẳng lẽ vì... ta sờ ngươi sao?"

"Không... không phải!"

Yêu Hồ vội phủ nhận, rất sợ tác dụng duy nhất này của mình cũng không giữ được.

"Ta thử liền biết."

Đại Thiên Cẩu vuốt ve đệm thịt của Yêu Hồ, nhìn khuôn mặt thiếu niên cắn răng chịu đựng, lại nương theo đôi chân mềm nhũn của cậu mà trượt ra sau, xoa nắn đuôi.

"A!" Yêu Hồ nhịn không được liền kêu một tiếng, rồi lập tức che kín miệng.

"Muốn kêu cứ kêu, ta không ngại đâu."

Đại Thiên Cẩu tay vẫn không dừng lại, từ gốc đuôi liền vuốt lên ngọn, rồi lại vuốt trở lại, mấy lần như vậy, Yêu Hồ đã thở hồng hộc, mặt đầy mồ hôi, Đại Thiên Cẩu lại như si như mê mà nhìn cậu không thể khốc chế bản thân, bất giác dừng tay.

"Đại Thiên Cẩu đại nhân!" Yêu Hồ đội nhiên nhảy lên, ôm đuôi về trước ngực, "Tiểu... tiểu sinh ra ngoài một chút!"

"Ngươi muốn đi đâu?" Đại Thiên Cẩu liền kéo áo hắn.

"Tiểu sinh muốn đi... đi ngoài ạ!"

Đại Thiên Cẩu buồn cười, liền thả tay ra.

Tới lúc Yêu Hồ quay về, Đại Thiên Cẩu đã ngủ rồi.

Từ đó về sau, thường thì mỗi khi việc sờ đuôi bắt đầu, sau một hồi sẽ biến thành Yêu Hồ nhảy dựng lên chạy mất mà kết thúc.

Chẳng mấy mà vào hè, Đại Thiên Cẩu đã mấy đêm rồi, đều mơ thấy một giấc mộng dâm mỹ.

Hắn mơ thấy mình đặt Yêu Hồ dưới thân, điên cuồng tùy ý ra ra vào vào. Gương mặt Yêu Hồ cũng động tình mà ửng hồng, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, rơi cả vào mái tóc bạc mềm mại đang xõa tung.

"A... đại nhân! Đại Thiên Cẩu đại nhân!"

Miệng nhỏ bị hôn đến đỏ ửng rên rỉ ngọt ngào, khiến lửa trong lòng hắn càng lớn, nhịn không nổi liền bạo phát bên trong Yêu Hồ, hắn rút tính khí ra, bắn lên đuôi Yêu Hồ, bộ lông mềm mại ấy mà lại ướt nhẹp toàn tinh dịch.

Tệ hơn là, hắn muốn nữa...


"... Đại nhân!"

"Đại nhân! Đại Thiên Cẩu đại nhân!"

Đại Thiên Cẩu giật mình tỉnh lại, gương mặt trong mộng ngay gần kề, chỉ có điều trên gương mặt ấy không có nửa điểm động tình hay cao trào, chỉ tràn đầy nghi hoặc, lo lắng.

"Tiểu sinh nghe thấy ngài luôn gọi tên tiểu sinh, ngài gặp ác mộng sao?"

Đại Thiên Cẩu đen mặt nhìn gương mặt hồn nhiên của thiếu niên trước mặt.

Đúng vậy nhỉ, chỉ cần hắn muốn, Yêu Hồ nhất định không chối từ. Nhưng hắn không muốn biến Yêu Hồ thành công cụ thỏa mãn tình dục.

Trước đây là vì động lòng trắc ẩn mà mang cậu về, đến bây giờ vẫn chơi đùa với cậu, đến nằm mơ cũng thấy cậu, bởi vì hắn động tâm rồi.

Thế nhưng còn Yêu Hồ thì sao? Với cậu, hắn có phải chỉ là vị "Đại nhân" có lòng tốt đem cậu về hay không?

Nếu như trước đây không phải mình mà là kẻ khác, sợ rằng Yêu Hồ cũng sẽ cảm kích kẻ kia, cũng sẽ ngoan ngoãn thuần phục như đối với mình bây giờ nhỉ.

Nghĩ tới đây Đại Thiên Cẩu không khỏi có chút tức giận, hắn không nói câu nào, trực tiếp ra sau bình phong thay đồ chỉnh tề rồi liền ra khỏi phòng.

Sau khi hắn rời đi, Yêu Hồ liền suy sụp co vai lại.

Tối nay Đại Thiên Cẩu lại không đùa giỡn với Yêu Hồ như bình thường. Hắn biết Yêu Hồ đang đợi, thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ không kiềm chế được bản thân mà đem giấc mộng trở thành sự thật.

Đại Thiên Cẩu cố gắng dằn xuống ý nghĩ muốn đi vuốt vuốt Yêu Hồ, yên lặng ngồi ngay ngắn trước bàn, làm bộ chú tâm đọc sách.

"Đại nhân..." Yêu Hồ do dự mở miệng.

"Đừng quấy rầy ta."

"Nhưng mà... ngài cầm ngược sách rồi."

Đại Thiên Cẩu liền đặt sách xuống bàn cái "Bộp" rồi rảo bước ra khỏi phòng, tung đôi cánh liền bay đi, cũng chẳng ngoảnh lại mà nói một câu.

"Ngươi đi nghỉ sớm đi, ta phải ra ngoài."

Yêu Hồ nhìn theo thân ảnh theo ánh trăng mà xa dần, một lúc lâu sau cũng không nhúc nhích.

Cứ như vậy mà ngày trôi qua ngày, Yêu Hồ rốt cuộc cũng hiểu, Đại Thiên Cẩu sẽ không cùng cậu vui đùa như trước nữa.

Tối đó, cậu ngoan ngoãn rửa mặt, nhanh chóng dọn chăn nệm cho mình và Đại Thiên Cẩu rồi chui luôn vào chăn, quay mặt vào tường mà nhắm mắt lại.

Đại Thiên Cẩu nhìn bóng lưng của Yêu Hồ, yên lặng mà thở dài.

Tới nửa đêm, Đại Thiên Cẩu lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, hình như còn có giọng Yêu Hồ nhè nhẹ gọi "Đại Thiên Cẩu đại nhân."

Hắn cho là mình đang nằm mơ, thế nhưng giật mình nhìn lại, chỗ Yêu Hồ nằm lại không một bóng dáng.

Đại Thiên Cẩu vội đốt đèn, phát hiện chăn nệm Yêu Hồ vẫn chỉnh tề, bên trên đặt một tờ giấy. Trên giấy chỉ vỏn vẹn có bốn chữ: Tiểu sinh đi đây.

Đại Thiên Cẩu đem tờ giấy vo lại, thả tay ra đã là bột phấn.

Con hồ ly ngu ngốc này, còn muốn đi đâu!

Hắn tùy tiện khoác áp bay ra ngoài, trong tay nắm chặt quạt tròn, khẽ liếc nơi có bóng người, liền quạt một quạt cuồng phong, thổi bay sương đêm dày đặc.

Thế nhưng tìm quanh một vòng cả Bình An Kinh, cũng không thấy bóng dáng Yêu Hồ.

Đại Thiên Cẩu chợt nhớ tới rừng trúc đằng sau liêu, liền bay tới đó.

Quả nhiên trong rừng trúc, Đại Thiên Cẩu liền thấy người mình muốn tìm, nhưng hắn lại không nghĩ tới, Yêu Hồ ấy vậy mà đang tự xử.

Ngay tại dưới tàng cây trước đây bọn họ gặp nhau, Yêu Hồ ngồi trên tầng lá trúc, trên người đã cởi hết, chỉ còn chiếc áo mỏng đang lả lơi rơi xuống bờ vai. Một bên Yêu Hồ đang xoa nắn tính khí, một bên lại lầm bầm gọi tên Đại Thiên Cẩu.

Tính khí của Đại Thiên Cẩu vì hình ảnh này mà ngay lập tức đứng lên.

Ngón tay Yêu Hồ mảnh khảnh ve vuốt tính khí, một tay khác lại cầm chiếc mặt nạ đỏ của Đại Thiên Cẩu mà hôn lên.

Đại Thiên Cẩu lúc này mới phát hiện mặt nạ thường buộc bên hông đúng là không thấy nữa.

Lòng bàn tay Yêu Hồ vuốt tính khí càng nhanh hơn. Cậu nhắm mắt lại nỉ non: "Đại Thiên Cẩu... đại nhân... ưm..."

Chỉ như vậy cậu liền tới cao trào, gương mặt động tình ửng đỏ mê người thở hổn hển, sau đó, lại thấy cậu lau sạch chất dịch vương trên mặt nạ, Đại Thiên Cẩu còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Yêu Hồ cúi người xuống, quỳ rạp trên mặt đất, một tay cầm mặt nạ của hắn, nhằm mặt sau muốn đưa vào...

Hắn liền bước tới đoạt lấy mặt nạ ném sang một bên: "Ngươi đang làm gì thế hả? Điên rồi sao?"

Yêu Hồ bị Đại Thiên Cẩu đột nhiên xuất hiện dọa cho sợ ngây người, nhất thời không phản ứng được.

Đại Thiên Cẩu nhìn toàn thân cậu trần truồng mà phô bày ra tư thế mê người nhất dưới ánh trăng, hạ thân hắn liền căng thẳng phát đau, nhưng vẫn không quên trách mắng: "Ngươi không nhớ ta dạy cái gì hay sao? Nửa đêm không ngủ còn trốn ra khỏi nhà để làm chuyện như thế này à?"

Đôi mắt xinh đẹp của Yêu Hồ bi thương mà nhìn Đại Thiên Cẩu, "Thế nhưng... đại nhân không còn cần tiểu sinh nữa."

"Ta nói thế bao giờ."

Cho dù đúng là không có để ý cậu, nhưng cũng chưa bao giờ nói không cần cậu.

"Thế nhưng đã nhiều ngày rồi, đại nhân cũng không có sờ tới tiểu sinh..." Yêu Hồ đưa lưng về phía hắn, nằm úp sấp xuống, đuôi cũng tự nhiên mà phe phẩy đưa tới tay, cậu quay đầu lại nhìn Đại Thiên Cẩu, "Tiểu sinh chỉ mong muốn được như trước, được Đại Thiên Cẩu đại nhân yêu thương mà thôi..."

Đại Thiên Cẩu cảm giác lý trí của mình đang nằm kề biên giới đứt thành trăm mảnh rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng tỉnh táo, nhè nhàng nắn vuốt đuôi Yêu Hồ trong lòng bàn ta: "Có phải chỉ cần ta vuốt ve ngươi, ngươi sẽ không từ chối hay không?"

"Dạ vâng..." Trong mắt Yêu Hồ tràn đầy khát khao, gật đầu với hắn.

"Tốt, là ngươi tự tìm lấy."

Đại Thiên Cẩu liền nhào tới đè Yêu Hồ xuống, một đường vuốt lên, từ chân nhỏ, tới thân thể, khi thì ve vuốt phiến lông mềm mại, khi lại sờ tới da thịt mịn màng, đều khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay.

Nhưng thích nhất thì là chiếc đuôi kia, khi cao hứng thì phe phẩy, lúc thương tâm lại rũ xuống, mà bây giờ...

Đại Thiên Cẩu cầm đuôi Yêu Hồ, bắt đầu vuốt từ chóp đuôi, vuốt một đường tới gốc, giờ khắc này, ấy vậy mà chiếc đuôi còn quyến rũ hơn mọi ngày, chiếc đuôi bao trùm lấy đôi mông trắng nõn mềm mại. Hắn nhấc đuôi Yêu Hồ lên, như mộng mà cũng là thực, liền ôm lấy mông Yêu Hồ.

"A!" Yêu Hồ run rẩy, buột miệng ra một tiếng kêu sợ hãi.

Đại Thiên Cẩu cúi xuống, nhìn gương mặt Yêu Hồ, lại phát hiện gương mặt ấy cũng chính là gương mặt trong mộng. Khuôn mặt thanh tú của Yêu Hồ đỏ ửng, mắt muốn khóc loang loáng ánh lệ, đôi mắt lại dịu dàng, muốn đem hồn phách hắn kéo đi luôn.

"Đại, Đại Thiên Cẩu đại nhân..." Yêu Hồ thấy hắn đang nhìn, vội vã đem gương mặt vùi vào cánh tay, "Tiểu sinh không sao... Ngài, ngài cứ tiếp tục... sờ sờ..."

Đại Thiên Cẩu bừng tỉnh.

Hóa ra không phải ở trong mộng, hóa ra mỗi ngày hắn đều nhìn thấy dáng vẻ này của cậu.

Nhưng hắn không biết vì sao cậu lại có phản ứng như vậy, là vì hắn, hay là vì hắn sờ đuôi cậu?

Yêu Hồ đợi một hồi không thấy Đại Thiên Cẩu tiếp tục, liền hé tay ra, len lén nhìn hắn, chỉ thấy đại yêu tóc vàng tuấn mỹ vô song, hai cánh sau lưng sải rộng, đang quỳ sau lưng mình, một tay cầm đuôi mềm mại bông xù, một tay đang ôm lấy cánh mông của mình...

Tim cậu đập bình bịch, như thể đang muốn phá ngực mà ra, mặt lại đỏ thêm một tầng lan tới tai, ngay cả cổ cũng nhiễm sắc hồng. Phía sau cũng càng trở nên nóng hổi, tựa như Yêu Hồ đang mong đợi được thân cận hơn với đại yêu.

"Yêu Hồ." Đại Thiên Cẩu đột nhiên gọi hắn.

"Đại, đại nhân?"

"Mới ban nãy... Ngươi định làm gì với mặt nạ của ta vậy?"

Máu cả người Yêu Hồ cấp tốc xông lên não, sự hổ thẹn như sông như lũ ào ạt như muốn nhấn chìm cậu.

Đúng vậy, sao cậu lại quên, vừa rồi đại nhân còn tận mắt thấy mình đang dùng đồ của hắn định tự an ủi!

Yêu Hồ nghĩ, dù sao Đại Thiên Cẩu cũng sẽ đuổi cậu đi, vậy thì cần gì mà giấu diếm nữa.

Cậu nói: "Bởi vì... tiểu sinh vô cùng muốn Đại Thiên Cẩu đại nhân..."

Đại Thiên Cẩu đã muốn sôi trào cả người rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh mà tra hỏi: "Muốn cái gì? Không phải ta vẫn luôn bên cạnh ngươi sao?"

Yêu Hồ lắc đầu: "Không phải như vậy, đại nhân. Ngài đối đãi với tiểu sinh, chỉ là như thú cưng, hoặc là với đứa nhỏ mình nuôi." Cậu quay đầu lại nhìn hắn, "Thế nhưng tình cảm của tiểu sinh với ngài, là yêu."

Đại Thiên Cẩu buông đuôi Yêu Hồ, kéo cậu lên, buộc cậu đối mặt với chính mình, "Ngươi nói lại đi."

"Ngài bảo tiểu sinh nói bao nhiêu lần, cũng sẽ là như vậy."

Yêu Hồ thở dài, tâm tâm niệm niệm mà nhìn hình dáng của đại yêu tuấn mỹ cường đại trước mặt mình, đó là người cậu luôn coi là hy vọng xa vời: "Tiểu sinh yêu ngài."

Đại Thiên Cẩu nắm chặt hai tay cậu đến phát đau.

"Ngài tức giận cũng được, chán ghét ta cũng được, đây là sự thật. Tiểu sinh vốn luôn nghĩ sẽ mãi được làm sủng vật bên cạnh ngài..." Yêu Hồ nói tiếp.

"Ta có cho phép ngươi rời đi sao?" Đại Thiên Cẩu cắt ngang lời cậu.

Yêu Hồ sửng sốt, sau đó cười khổ mà nói, "Không được đâu, đại nhân à... Tiểu sinh đã có tâm tư như vậy với ngài, mà còn ở bên ngài thì càng thêm đau khổ. Tiểu sinh vẫn là nên quay về rừng trúc này thôi."

Đại Thiên Cẩu ấn cậu vào trong lồng ngực, đưa lỗ tai cậu tới gần tim mình, nơi vẫn luôn đập nhanh tới loạn nhịp kia.

"Yêu Hồ, ngươi có nghe thấy không?" Giọng Đại Thiên Cẩu vang lên, từ trên xuống, từ trong lồng ngực, bao lấy Yêu Hồ, quanh quẩn bên cậu. "Tim ta đập nhanh như vậy, là vì ngươi."

Yêu Hồ ngẩng đầu lên, không thể tin mà nhìn hắn.

Đại Thiên Cẩu cúi đầu, nhẹ nhàng đưa môi tới gần Yêu Hồ.

Ngay khi Yêu Hồ nhắm mắt lại, cho là hắn sẽ hôn mình, thì nghe hắn nói: "Ta cũng yêu ngươi."

Yêu Hồ nghe vậy, ngay lập tức mở mắt ra, môi lại bị hắn chặn đứng. Lúc này, đại yêu mạnh mẽ vạn kẻ kính ngưỡng đang thành kính nhắm hai mắt, dường như dùng hết ôn nhu nửa đời mà hôn người trong lòng, đôi cánh đen khẽ khép lại bao lấy, che chắn hết thảy gió đêm lạnh lẽo, kiên cố mà chắn trước người Yêu Hồ.

Nước mắt Yêu Hồ không khống chế được mà chảy dài, cậu hạnh phúc không tả nổi mà ôm chặt lấy Đại Thiên Cẩu, chủ động mở đôi môi, mang tâm ý chân thành nhất, trao ra cho người trước mặt.

Trao cho người sinh mệnh này của ta, ôn nhu duy nhất của ta, cũng là ánh sáng duy nhất của đời ta.

Lời cuối:

Văn này ta viết về một thời đại mà Đại Thiên Cẩu ôn nhu nhất, thiện lương nhất, hắn rất nỗ lực để Yêu Hồ không biết đến hắn của ngày xưa, Đại Thiên Cẩu muốn giúp cho Yêu Hồ lớn lên, bảo hộ cậu một đời bình an.

Mà trong văn, Yêu Hồ chỉ là một nhóc nhỏ, vô cùng thiếu tự tin, thiếu cảm giác an toàn, luôn khát vọng được yêu, sợ nhất là bị vứt bỏ, chỉ cần thấy một tia ấm áp là sẽ liều mạng mà nắm lấy, lâu dài thì sẽ trung thành như cún vậy.

Về tình cảm của Yêu Hồ dành cho Đại Thiên Cẩu, chỉ có thể nói: "Thứ ta có thể cho người, là thứ tốt nhất ta có. Ta còn có thể trao ra gì nữa? Chỉ cần ngài cần, chỉ cần ta có."

Yêu Hồ, nhóc này, từ giây phút ngây ngốc giao đuôi vào tay người kia, đã dâng luôn tâm của mình giao lên tay kẻ ấy rồi. Nhưng chính sự ngốc nghếch này lại khiến người ta mang cậu đặt vào đầu tim. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip