64.

chuẩn bị tinh thần khi đọc chap này.







thế là nửa ngày, min yoongi né tránh kim amie vì quá xấu hổ, chỉ nhìn thấy em, anh lại nhớ về cảnh đêm qua rõ mồn một.

trời chiều, min yoongi thấy may mắn vì bắt buộc phải ra ngoài, anh tiễn một người bạn đi du học, nên hội anh em có hẹn nhau uống rượu để tâm sự, chung quy thì min yoongi uống không nhiều lắm, nhưng về thì yunho phải chở.

men say che lấp mất đi sự xấu hổ ngượng ngùng vốn có, min yoongi vẫn còn đủ tỉnh táo để đóng cổng, sau đó loạng choạng vào nhà, vừa đến cửa thì đập mấy cái.

"amie đâu rồi? amie đâu?"

giọng điệu khó nghe vì rượu vang lên, kim amie trong phòng cũng vội chạy ra, vừa mở cửa cả cơ thể của cậu chủ đã vô lực ngã đến người em, gương mặt ửng đỏ, mắt nhắm mắt mở lại còn nhoẻn miệng cười cho được.

"uống thế nào mà lại say xĩn đến mức này vậy hả cậu chủ?"

"amie.."

min yoongi được kim amie dìu vào nhà, đột nhiên giọng điệu gọi tên em lại vô cùng nũng nịu kéo dài khiến trái tim kim amie có hơi loạn nhịp.

em im lặng dìu cậu chủ đến sofa, và em cá là gương mặt mình đang ửng đỏ.

"amie à~"

kim amie để được cậu chủ nằm xuống sofa, em nhìn lấy một cái, rồi nhẹ giọng:

"em đây."

min yoongi nghe em trả lời mình thì hài lòng, bật cười rồi ngã đầu ra ghế, kim amie lắc nhẹ đầu bất lực, vô thức cũng cười, sau đó cúi người cởi giày và tất của anh ra.

"cậu chủ đợi em, em đi giặt khăn lau người cho rồi mới ngủ được."

min yoongi ngã đầu đã khép mắt, không biết có nghe kim amie nói gì không nhưng không thấy trả lời, em trở lên với chiếc khăn trên tay, trước tiên là lau mặt, sau đó lau xuống cổ, rồi định cởi áo khoác để lau cả tay cả bụng thì nhận ra tóc mình kẹt vào cúc áo khoác của cậu chủ, kim amie kêu lên một tiếng, cố gắng gỡ ra, rồi vô tình ánh mắt lại lia đến gương mặt đang hờ ngủ của cậu chủ.

giây phút này kim amie mới có thể gật đầu thừa nhận, cậu chủ nhà mình đẹp trai thật đấy, dáng vẻ rất dễ khiến con người ta rung động.

em ngượng ngùng, bất giác hơi mỉm cười, vội trốn tránh ánh mắt, sau đó đã thành công gỡ tóc rối ra khỏi cúc áo của min yoongi.

em cởi áo khoác ra cho cậu chủ, dù có hơi chật vật nhưng chủ sớm thành công, bàn tay thoăn thoắt chăm sóc lau người cho min yoongi, trong khi vẫn đang lau, min yoongi đã ngốc đầu dậy khi nào không biết.

"amie.."

"dạ."

min yoongi vốn không định nói điều gì cả, chỉ là muốn gọi tên em, muốn nghe em trả lời.

"amie ơi."

"dạ, em nghe."

kim amie ngượng ngùng, nghe cậu chủ cười khúc khích, trong khi em vẫn đang kĩ càng lau từng ngón tay cho cậu chủ, bàn tay còn lại đã từ khi nào vươn lên, dịu dàng chạm vào cằm em rồi xoa mấy cái.

kim amie đỏ mặt nhưng vẫn tiếp tục lau sạch, mặc cho cậu chủ đang nghịch mình.

khi mà bàn tay của min yoongi xoa được một lúc ở nơi cằm thì nhẹ nhàng lướt lên, nựng nựng xoa xoa nơi gò má phính mềm mại của kim amie.

em tự cảm nhận được gương mặt mình nóng bừng, nhưng em có lẽ vì thích cảm giác này nên không hề phản kháng.

vốn dĩ ngại ngùng trái tim đập đã nhanh, kim amie sau đó lại càng như muốn tắt thở khi nghe cậu chủ nhỏ thốt lên.

"cục cưng.."

kim amie hơi ngờ nghệch nhíu mày nhìn lên, cậu chủ đang không nhìn mình, nhưng đờ đẫn mỉm cười, rất nhanh sau đó thì nhẹ giọng:

"cục cưng, amie, ôm một cái đi."

"..."

kim amie im lặng hỗn loạn, không tin vào những gì mình đang nghe, thì cậu chủ đã mếu mặt làm nũng.

"ôm đi mà.."

kim amie cũng run rẩy vội buông khăn xuống, sau đó vươn người để ôm lấy cậu chủ trong ngỡ ngàng ngơ ngác ngượng ngùng, min yoongi kia cảm nhận được sự ấm áp khiến mình hài lòng, anh thở đều đặn trong vòng tay của kim amie, rồi từ từ vươn tay lên đặt ở lưng em mà đáp lại nhẹ nhàng.

thật lâu không nói gì, kim amie hơi ngượng ngùng bắt chuyện.

"cậu chủ.. có chuyện gì buồn sao..?"

min yoongi chớp mắt, rồi mỉm cười, khẽ lắc đầu, nhẹ đáp:

"không có."

kim amie im lặng, hơi chu môi không hiểu, nhưng vẫn để yên mặc cho cậu chủ ôm mình, bàn tay của cậu chủ không yên, vươn lên tóc của kim amie xoa mấy cái thật nhẹ nhàng, lâu sau đó kim amie lại nghe giọng cậu chủ vang lên bên tai mình.

"amie, mày có biết tao thương mày lắm không?"

kim amie ngượng ngùng nhìn xuống đất, sau đó chủ động ôm chặt cậu chủ hơn.

"em cũng thương cậu chủ."

nhận được câu nói khiến mình vui lòng, min yoongi được đà say xĩn lại tiếp tục.

"mày phải ở với tao, ở bên cạnh tao cả đời, tao không để mày đi đâu hết, tao không thể sống.. nếu không có mày.."

kim amie hơi xúc động, nhưng em vốn là người thực tế, chậm rãi nói:

"em và cậu chủ vẫn sẽ thương nhau, nhớ về nhau cho dù chúng ta không ở cạnh nhau."

min yoongi bất mãn, xiết chặt cái ôm.

"nói vậy là ý gì?"

"thì sau này cậu chủ cũng cưới vợ, em thì phải lấy chồng, chúng ta lớn lên làm sao sống với nhau mãi được chứ."

min yoongi không vui mà lắc đầu, dụi mặt xuống vai kim amie.

"không muốn."

"tao không muốn như thế."

kim amie bất giác bật cười, vươn tay vỗ lưng cậu chủ như đang dỗ dành con nít.

"cậu chủ lớn rồi, ngoan đi nha, sau này cậu chủ sẽ biết, chúng ta chỉ là tuổi thơ của nhau, người sống với cậu  cả đời, là vợ cậu chứ không phải em."

min yoongi có rượu, tâm tình lại càng dễ thay đổi, nghe kim amie nói thế thì trong lòng có chút hụt hẫng sợ hãi vì lo xa, lắc đầu không ngừng, ôm kim amie lại chặt hơn.

"tao không thích thế, tao không cưới vợ, cũng không cho mày lấy chồng, từ đầu mày đã ở nhà tao, mười mấy năm rồi, mày làm cho nhà tao, ăn ở nhà tao, sống chung với tao, thì cả đời cũng sẽ như vậy."

"cậu chủ ngoan nghe em nói, sau này cậu chủ phải cưới vợ, rồi sinh con cho ông bà chủ bế bồng nữa, cậu chủ phải nghĩ về tương lai chứ, em cũng thế, em sẽ lấy chồng, sống với chồng, sinh con cho mẹ em có cháu, chúng ta đâu thể nào sống với.."

kim amie còn chưa kịp nói hết, min yoongi đã rời ra trong bộ dạng uất ức như sắp khóc, anh nắm vai của kim amie, hơi nức nở, rồi nói:

"vậy thì tao sẽ cưới mày."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip