Chương 1: Eugene Bỏ Học

ARC 1 - Kiếm Sĩ Vô Năng

Chương 1: Eugene Bỏ Học

"Không thể nào... Thiên Phú của tôi là... chỉ có mana trắng thôi sao...?"

Tôi chết lặng lẩm bẩm điều này trên sân khấu.

Học Viện Đế Quốc, Kỳ Thi Tuyển Chọn.

Ở Đế quốc nơi bạn được coi là trưởng thành khi đủ 15 tuổi, sau khi hoàn thành Kỳ Thi Tuyển Chọn, bạn có thể chính thức trở thành một người lính.

Các học viên của Học viện đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt và sẽ được Vận Mệnh Nữ Thần, Ilia-sama ban phước.

Bằng cách nhận được Chúc Phúc Thiên Phú, con đường bạn sẽ đi sẽ trở nên rõ ràng.

Là Thủ khoa có điểm cao nhất Học viện, tôi -Eugene Santafield- được đặt nhiều kỳ vọng vào mình.

Và bản thân tôi cũng tin vào sự thành công của mình.

Kiếm thuật, chiến lược, lãnh đạo; Tôi đứng đầu trong tất cả các môn học, học tập chăm chỉ không ngừng nghỉ, trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác và đạt được thành tích xuất sắc.

...Tuy nhiên...tại sao...?

Tôi nhìn vào Thẻ Bài Phân Loại trong tay mình.

Khi đặt Thẻ Bài Phân Loại trong suốt trước tượng Nữ Thần, Thiên Phú của người sử dụng sẽ được hiển thị với 'màu sắc' hướng dẫn.

Thẻ Bài Phân Loại của tôi có màu trắng tinh khiết.

Đen là tài năng trong tấn công.

Trắng là tài năng trong phòng thủ.

Xám là một nửa tài năng trong tấn công và phòng thủ.

Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím; 7 màu đó là những màu đặc biệt và mỗi màu đều thể hiện tài năng riêng của nó.

Càng có nhiều Thiên Phú thì càng có nhiều màu sắc hiển thị.

Người bình thường sẽ có màu xám.

Và những người có "khiếm khuyết" về Thiên Phú của mình sẽ có màu trắng tinh hoặc đen tuyền.

Nói cách khác, giống như tôi...

"Eugene-kun...Tôi hiểu cậu đang cảm thấy thất vọng. Hãy về chỗ đi."

Cô giáo cố gắng làm tôi vui lên.

Nhưng đôi mắt đó rõ ràng đang thể hiện sự thất vọng.

"Oi, có người xếp hàng ở đây. Hãy quay về chỗ ngồi của mình đi!"

Xếp thứ 3 của trường, Mazio, cười nhạo và đẩy vai tôi.

Tôi không thể tránh được và rời khỏi đó với những bước đi không vững vàng.

"Đẹp! Tôi có 3 màu!"

"Chậc! 2 màu."

"Oi, hình như có ai đó với 5 màu đã xuất hiện!"

"Nghiêm túc á?!"

Tiếng reo hò lần lượt vang lên trong số các học viên.

Tôi không thể nghĩ được gì và chỉ nhìn lên, lơ đãng.

Người bạn thuở nhỏ Airi, người đang ngồi cạnh tôi, đang nói chuyện với tôi, nhưng nó không lọt vào tai tôi.

Một lúc sau, có ai đó chen vào giữa tôi và Airi.

"Này, Airi, thật đáng buồn khi phải nói rằng, người bạn thuở nhỏ của cậu là một kẻ 'thất bại'. Người ưu tú như cậu không nên ở cùng với hắn ta."

Mazio, người đã lựa chọn xong, vỗ vai tôi và cười toe toét.

Màu sắc trên thẻ của anh ấy là: đỏ, lục và xám.

3 màu là rất đáng ngưỡng mộ.

...Khác với tôi.

"Anh bạn à, thật sự là đáng xấu hổ. Không ngờ quý ngài thủ khoa đây lại phải nhận thẻ trắng bất tài." (Mazio)

"Đúng thật đấy, Mazio. Nhưng một Chúc Phúc mà chỉ có thể phòng thủ...liệu cậu ta có thể có một vị trí trong quân đội không?"

"Nghe có vẻ không thể được. Không ai có thể chấp nhận một tên thất bại đơn sắc."

Ngay cả tay sai của Mazio cũng tham gia.

"Các người..." (Eugene)

Tôi run lên vì tức giận.

Nhưng họ đúng.

Mana trắng chỉ là một khả năng phòng thủ.

Một thẻ bài trắng thuần có nghĩa là tôi không có một dấu vết 'mana liên quan đến đòn tấn công' nào.

Tôi đang học các kỹ thuật dành cho một ma kiếm sĩ.

Ma kiếm là một kỹ thuật để phủ mana lên thanh kiếm.

Nhưng với mana trắng của tôi, ngay cả khi tôi chém kẻ thù bằng ma kiếm, tôi cũng không thể làm xước chúng.

Tôi sẽ là một kiếm sĩ lỗi lạc không thể tấn công.

Tại sao Nữ Thần chỉ ban cho tôi Thiên Phú trắng...?

Giá như tôi có một chút tài năng ở nơi khác, tôi có đủ tự tin để có thể xoay xở bằng cách nào đó bằng sự chăm chỉ...

"Chỉ với mana trắng, việc trở thành một kiếm sĩ là không thể."

"Trở thành một Phục Hồi Sư đi. Tôi sẽ yêu cầu cậu nếu tôi bị thương."

"Lựa chọn còn lại sẽ là Kết Giới Sư. Một công việc phải đi vòng quanh từng điểm trong khu vực để áp dụng lại các kết giới của thành phố nhỉ. Nghe tuyệt vời nhỉ. Nhưng không phải dành cho tôi!"

"""Hahahahaha!"""

"...Chết tiệt." (Eugene)

Tôi không thể nói lại bất cứ điều gì.

Tôi chỉ có thể rên rỉ trong im lặng.

◇◇

Bất hạnh thực sự thích bám vào.

Tôi cảm thấy việc nghỉ học là một điều đau khổ nên sau khi trốn học một thời gian, người bạn thuở nhỏ Airi của tôi đã hỏi thăm về tôi ở nhà.

Tôi nghĩ chắc chắn cô đến để cổ vũ tôi, nhưng... cô có vẻ hành động kỳ lạ.

Không chỉ có một mình Airi mà bạn của cô cũng đi cùng.

Airi cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với tôi.

Tôi có một cảm giác xấu về việc này.

"...Eugy, tớ nghĩ chúng ta phải giữ khoảng cách với nhau một thời gian." (Airi)

Airi gọi tôi là Eugy.

Giọng nói của cô mà lẽ ra tôi đã quen nghe lại lạnh như băng.

"Hở...? Cậu đang nói gì vậy, Airi?" (Eugene)

Tôi nhớ Thẻ Bài Phân Loại Airi đã nhận được trong Kỳ Thi Tuyển Chọn ngày nọ.

—Màu sắc là cầu vồng.

Dạng Chúc Phúc cấp cao nhất.

Quang phổ hoàn toàn trái ngược với tôi, người có màu trắng đơn sắc thấp kém nhất. Cô tràn đầy tài năng.

Sự khác biệt quá lớn được tạo ra giữa tôi và cô, những người lớn lên cùng nhau, đã hình thành nên rạn nứt giữa tôi và cô gần đây.

Nhưng việc cô đột nhiên nói ra điều đó...

"Cậu nói giữ khoảng cách... Ý cậu là gì...?" (Eugene)

Ngay cả khi tôi hỏi cô với giọng run run, Airi vẫn che mặt như thể đang buồn.

Người trả lời thay vào đó là người bạn ở bên cạnh cô.

"Này, Eugene-kun, tinh tế chút đi chứ. Đây là giai đoạn quan trọng đối với Vu Nữ Airi. Sẽ thật rắc rối nếu có những tin đồn kỳ lạ nảy sinh khi ở cùng với một kẻ bất tài như cậu, phải không?"

"Wa?!" (Eugene)

Cách nói khó tin đó khiến máu tôi dồn lên đầu.

Ai là người bất tài?!

Airi và tôi có thể chưa đính hôn nhưng cha mẹ chúng tôi đã chính thức công nhận chúng tôi.

Kể cả bạn là bạn cùng lớp của chúng tôi cũng nên biết rằng cả hai đã hứa sẽ ở bên nhau trong tương lai!

"Airi rõ ràng đã nhận được lời cầu hôn từ Nhị Hoàng Tử của một thế lực lớn nào đó của Đế quốc. Chúc Phúc Cầu Vồng và một Hoàng tử. Điều đó thật tuyệt. Airi thực sự rất may mắn."

"Chờ đã! Cậu đã nói rằng sẽ không nói với Eugy về điều đó mà..." (Airi)

Đánh giá từ phản ứng của Airi, người vội vàng bịt miệng bạn mình, tôi biết được rằng đó là sự thật.

"Airi...cầu hôn là sao vậy...?" (Eugene)

"Không phải thế đâu! Cha đã tự mình tiếp tục cuộc trò chuyện..." (Airi)

"Đúng rồi. Về cơ bản, điều này có nghĩa đó là ý muốn của cha Airi, Hoàng Đế Bệ Hạ. Eugene-kun, đừng ghét Airi nữa được không?"

"..."

Cha đẻ của Vu Nữ Airi là người đứng đầu quốc gia này.

Nói cách khác, là Hoàng đế.

Đối với các công dân của Đế quốc, lời nói của Hoàng Đế Bệ Hạ là tuyệt đối.

Ngay cả một đứa trẻ 3 tuổi cũng biết điều đó.

"Airi...tớ...sẽ trở thành Hoàng Kiếm của cậu và..." (Eugene)

Tôi nhận thấy những lời đó hoàn toàn là trò đùa mà tôi buột miệng nói ra và không thể nói hết câu.

Hoàng Kiếm là cánh tay phải của Hoàng đế.

Luôn sát cánh bên Hoàng đế và là thanh kiếm bảo vệ Hoàng đế khỏi kẻ thù.

...Đó là mục tiêu cuối cùng mà tôi hướng tới.

Airi buồn bã nhắm mắt lại, và người bạn của Airi hơi nhếch miệng.

"Pfft... Một tên thất bại trắng trợn muốn trở thành Hoàng Kiếm...?"

"Này, đừng cười!" (Airi)

Câu nói 'đừng cười' của Airi đâm vào tim tôi.

"Xin lỗi xin lỗi. Đi thôi, Airi."

"Eh...nhưng...o-okay." (Airi)

Airi rời đi, được bạn cô kéo đi.

Airi...không hề nhìn lại tôi dù chỉ một lần.

—Ngày hôm sau, tôi bỏ học tại Học Viện Hoàng Gia.

◇◇

"Đúng đúng, vậy là sau khi bị bạn thuở nhỏ từ chối, mày đã nhốt mình trong nhà, bị cha đá vào mông và bị ép đăng ký vào Học Viện Ma Thuật Lykeion này, phải không? Tao đã nghe điều này bao nhiêu lần rồi Eugene?"

"Im đi, Claude. Đây là điều sẽ không bao giờ xảy ra với mày với tư cách là một Anh Hùng hùng mạnh. Ít nhất hãy để tao phàn nàn về điều đó chứ." (Eugene)

Tôi hiện đang theo học tại Khoa Phổ Thông của Học Viện Ma Thuật Lykeion nằm ở trung tâm Nam Lục Địa.

Học Viện Ma Thuật Lykeion là trung tâm học thuật cao nhất của Nam Lục Địa.

Trình độ học vấn cao đến mức đáng sợ.

Và chất lượng của học viên cũng vậy.

Trong lúc tôi đang ngơ ngác thì bị quả đấm sắt của cha đánh trúng và bị ném vào Học Viện Ma Thuật.

Hầu như không có ai quen biết ở đây nên tôi đang có một cuộc sống học đường vô tư.

Tôi thực sự biết ơn cha mình.

Mặc dù tôi nghĩ nó khá khó khăn.

Người đàn ông đi bên cạnh tôi là Claude Percival đến từ Khoa Anh Hùng của Học Viện Ma Thuật.

Anh ta có Thiên Phú Ngũ Sắc và chức nghiệp là Anh Hùng.

Một người ưu tú trong số những người ưu tú.

So với điều đó, chức nghiệp của tôi chỉ là nhiệm vụ phụ như Phục Hồi Sư và Kết Giới Sư.

Đó là 2 chức nghiệp duy nhất mà tôi có thể nhận được với mana trắng.

Với điều này, mức lương trọn đời của tôi sẽ thấp hơn 1/100 của một Anh Hùng, vậy nên...đó đúng là một thực tế phũ phàng.

Nó thực sự làm tôi muốn khóc.

"Bạn thuở nhỏ của mày, Công chúa Airi, phải không? Tao nghe nói rằng cô ấy đã leo lên được cấp bậc cao nhất của Đế quốc, Thiên Hiệp Sĩ." (Claude)

"Chậc, đúng vậy. Cậu ấy cũng có bạn trai đồng nghiệp..." (Eugene)

Ngay cả ở một đất nước xa lạ như Học Viện Ma Thuật, bạn vẫn có thể nghe thấy những tin đồn về những người nổi tiếng.

Lời cầu hôn của Nhị Hoàng Tử từ đâu đó dường như đã không được chấp nhận.

Nhưng có tin đồn rằng cô đang có mối quan hệ lãng mạn với một vị tướng trẻ ưu tú của Đế quốc.

Người bạn thuở nhỏ của tôi đã quên tôi và đang sống rất tốt với bạn trai mới của cô... hoặc người ta nói vậy.

Thật khó chịu.

Có lẽ Claude nhận thấy vẻ mặt của tôi nên anh ấy cố an ủi tôi bằng giọng điệu thông cảm.

"Nhưng mày là người duy nhất mà tao có thể để cộng sự Wyvern của mình chăm sóc mà không phải lo lắng, Eugene. Mày đang giúp đỡ tao rất nhiều trong mọi lúc." (Claude)

"Đó là vì tao ở trong Câu Lạc Bộ Sinh Vật mà. Đơn giản đó là công việc của tao." (Eugene)

Hầu hết học viên trong Học Viện Ma Thuật đều tham gia các câu lạc bộ.

Các hoạt động câu lạc bộ của Học Viện Ma Thuật Lykeion cũng tương tự như Hiệp Hội Liên Bang.

Trong các lớp học của Học viện, bạn có thể học ma thuật tổng quát, khả năng điều động và kiến thức.

Tại các câu lạc bộ, bạn có hệ thống phân cấp Senpai-Kouhai và có nhiều học viên sử dụng điều này để kết nối với các học viên ở các năm khác nhau.

Câu lạc bộ tôi đang tham gia là Câu Lạc Bộ Sinh Vật.

Thông thường, học viên có thể tự do lựa chọn câu lạc bộ mình muốn tham gia, nhưng đối với tôi, đó là do Hiệu trưởng giao cho tôi.

Đổi lại, học phí của tôi được miễn.

Ngay cả với điều đó, đây là một câu lạc bộ có rất nhiều công việc tầm thường rắc rối khiến cho việc trao đổi trở nên không đáng giá.

Claude và tôi đến trước một cái lồng lớn.

Và còn có một chiếc chìa khóa lớn có đóng dấu.

Chiếc chìa khóa này là một ma cụ có công dụng đặc biệt.

"Ooi, cộng sự." (Claude)

Claude cao giọng.

Một con Wyvern xinh đẹp với lớp vảy xanh biếc bóng loáng đáp xuống trước mặt anh ấy.

*Kurururu*

Nó kêu lên trong hạnh phúc.

"Mi đã làm tốt chứ?" (Claude)

Được Claude vuốt ve, con Wyvern vui vẻ kêu lên.

Tôi đã bổ sung nguồn cấp nguyên liệu trong khi họ đang làm việc đó.

"Tao xong rồi, Claude." (Eugene)

Tôi đã nói chuyện với Claude và con Wyvern.

*Kurururururu...*

Con Wyvern cũng đưa mặt nó lại gần tôi.

Tôi vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng.

Nó đã thích tôi kể từ lần tôi chữa lành nó bằng Hồi Phục Ma Pháp khi nó bị thương.

Rõ ràng là rất khó để đối phó với con Wyvern này.

"Cộng sự, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu chuyến thám hiểm. Hãy cùng nhau bay nhé." (Claude)

Claude mỉm cười sảng khoái với cộng sự của mình.

Thật là một anh chàng kiêu căng.

Ngoài ra, anh ấy còn nổi tiếng.

Vâng, đó là một điều hiển nhiên.

Rốt cuộc anh ấy là một Anh Hùng.

Tôi ra khỏi lồng và tiến sâu hơn vào địa điểm.

Nhưng Claude cũng đi theo tôi vì lý do nào đó.

"Mày đã hoàn thành công việc của mình rồi phải không?" (Eugene)

"Bây giờ mày sẽ hướng tới 'cái lồng đó' phải không, Eugene? Tao sẽ đi cùng." (Claude)

"...Nhưng tao thực sự không bận tâm đâu. Mày là một người kỳ lạ." (Eugene)

Khuôn viên Câu Lạc Bộ Sinh Vật của Học Viện Ma Thuật Lykeion rất rộng lớn.

Hiệu trưởng yêu thích những thứ quý hiếm, có rất nhiều cá thể ma thuật kỳ dị và nuôi dưỡng một số lượng lớn chúng.

Thậm chí còn có những cá thể ma thuật tàn bạo mang Chỉ Định Tai Ương.

Càng đi sâu thì Khu Vực Phong Ấn càng nguy hiểm.

Không khí ngày càng đặc hơn.

Nó ở mức độ mà người bình thường thậm chí sẽ cảm thấy khó thở.

Tuy nhiên, với tư cách là một Kết Giới Sư của tôi thì không có vấn đề gì cả...

Tôi lo lắng và nhìn sang bên cạnh, tôi có thể thấy khuôn mặt của Claude tái nhợt.

Đó là lý do tại sao tao đã nói với mày rồi...

"Đừng cố gắng quá, Claude." (Eugene)

"Tao vẫn ổn..." (Claude)

Tôi bắt kịp tốc độ của Claude và bước đi chậm rãi.

Cuối cùng chúng tôi cũng tới một cánh cổng kim loại đen khổng lồ.

—Cấm Kỵ Phong Ấn: Hạng Bảy.

Sâu bên trong nơi này, bạn sẽ tìm thấy những cá thể thần thoại nguy hiểm nhất trong Học viện.

Một người bình thường rõ ràng sẽ phát điên chỉ bằng cách giao tiếp bằng mắt với chúng.

Công việc bẩn thỉu chỉ có thể được thực hiện bởi Kết Giới Sư.

Chăm sóc chúng cũng là công việc của Câu Lạc Bộ Sinh Vật.

Không có gì ngạc nhiên khi không ai muốn làm điều đó.

"X-Xin lỗi...Eugene. Tao không thể đi xa hơn thế này." (Claude)

Claude đổ mồ hôi và hoàn toàn dừng bước.

"Hôm nay mày đã tiến được khá gần rồi đấy." (Eugene)

"Ừm... Ma Vương huyền thoại. Tao muốn nhìn thấy nó một ngày nào đó nhưng...tao thực sự không thể chịu đựng được chướng khí này nữa..." (Claude)

"Đừng thúc ép bản thân. Gặp sau nhé." (Eugene)

Tôi mở cánh cửa bịt kín nặng nề.

Chướng khí tích tụ bên trong bùng phát.

"Guh...!" (Claude)

Claude quỳ xuống.

"Đây, [Phục Tâm]." (Eugene)

Tôi sử dụng Hồi Phục Ma Pháp cho anh ta.

Claude đứng dậy với đôi chân không vững.

"Này, Eugene, tao luôn thắc mắc điều này, nhưng tại sao mày vẫn ổn trong chướng khí này...? Ngay cả tao cũng không thể chịu đựng được điều đó với tư cách là một Anh Hùng." (Claude)

"Đó là bởi vì tao là một Kết Giới Sư. Mày đã hỏi bao nhiêu lần rồi?" (Eugene)

"Tuy nhiên, Hiền Giả trong đội của tao có thể sử dụng Kết Giới Ma Pháp đã ngất xỉu khá nhiều lần trước Cổng Phong Ấn..." (Claude)

"Họ thiếu luyện tập thôi." (Eugene)

"Tao vẫn chưa bị thuyết phục." (Claude)

"Hẹn gặp lại sau." (Eugene)

Tôi vẫy tay và đóng cổng từ bên trong.

"Tao chắc chắn mày đã sai ở đây..." (Claude)

Ngay trước khi đóng cổng, tôi nghe thấy lời lẩm bẩm của Claude.

Sai lầm là thế nào?

◇◇

Âm Ngục Phong Ấn của Học Viện Ma Thuật Lykeion.

Những cá thể ở đây đều là Cá Thể Thần Thoại và Chỉ Định Tai Ương.

Nếu thậm chí một trong số chúng bỏ chạy, một số thành phố có thể dễ dàng thất thủ...rõ ràng là vậy.

Chưa có ai thực sự trốn thoát nên tôi không biết điều đó có đúng không.

Về việc tại sao những cá thể nguy hiểm như vậy lại ở đây, đó là vì đó là sở thích của Hiệu trưởng.

Nghe có vẻ phù hợp với một người lập dị.

Có một số con dấu được xếp chồng lên nhau trên các lồng tương ứng và chúng sẽ không mở ra trừ khi bạn thực hiện đúng quy trình.

Điều đó nói lên rằng, có một không gian ma quái nơi chướng khí lan tràn và ngay cả những phong ấn chắc chắn nhất cũng không thể chứa được chướng khí đó - nguyên tố ma quỷ đó.

Nếu một người bình thường bước vào, họ sẽ bị tê liệt.

Ngay cả Claude, một Anh Hùng, cũng ở trong tình trạng đó.

Không có tên ngốc nào sẽ lẻn vào.

Tôi cẩn thận vượt qua một số con dấu có rất nhiều thủ tục rắc rối để vào lồng.

Nhưng nếu tôi mất quá nhiều thời gian, người phụ nữ đó sẽ tức giận.

(Nhanh lên nào...) (Eugene)

Tôi đi sâu hơn với những bước đi hơi vội vã.

Bảng tên ở lồng sâu nhất có viết dòng chữ này.

Đoạ Thiên Ma Vương, Erinyes.

Tôi từ từ bước vào cái lồng đầy chướng khí.

Nhận xét của tác giả:

Câu chuyện này diễn ra trong cùng một thế giới với tác phẩm trước: Phá Đảo Dị Giới Cùng Nữ Thần Không Tín Đồ.

Tuy nhiên, nhân vật chính, nữ chính và các nhân vật phụ khác sẽ không xuất hiện ở đây.

※Họ sẽ chỉ được nhắc đến bằng tên nhiều nhất.

Nó được làm theo cách mà bạn có thể thưởng thức nó mà không cần đọc phần trước.

Độc giả tác phẩm trước đây của tôi, độc giả tác phẩm hiện tại; Tôi sẽ biết ơn nếu cả hai đều thích câu chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip