Chương 3
Mạnh Khải cứ như vậy bị Tiếu Trì Hạo mang về nhà.
Ở đây cũng hai năm rồi mà tận bây giờ cậu mới biết rằng Tiếu Trì Hạo ở chung khu chung cư với mình.
Nhà hắn ở tầng bảy, dưới nhà Từ Lương ba tầng, kết cấu bên trong cũng không khác gì nhà Từ Lương lắm, nội thất trang trí nhìn có cảm giác ấm áp của gia đình.
Được Tiếu Điềm Điềm nhẹ nhàng đặt xuống sàn, Mạnh Khải rụt rè chỉ dám đi lòng vòng trong phòng khách tham quan.
Tiếu Trì Hạo để Tiếu Điềm Điềm ở ngoài phòng khách trông Bông Trắng, bản thân thì vào bếp cất đồ đạc mình vừa mua, bắt tay vào làm bữa trưa cho hai anh em, thuận tiện nấu một ít sữa cho mèo nhỏ uống.
Tiếu Điềm Điềm rửa mặt thay quần áo ở nhà xong liền chạy ra xem đồng hồ, thấy vừa kịp lúc xem chương trình âm nhạc yêu thích của mình, bé ôm Mạnh Khải vào lòng, leo lên ghế sô pha, tìm điều khiển để bật tivi.
Ngón tay nhấn vài lần nút bật màu đỏ mà mãi vẫn chưa thấy màn hình sáng lên, Tiếu Điềm Điềm liền hướng về phòng bếp lớn tiếng nói: “Anh hai, điều khiển hết pin rồi.”
Tiếu Trì Hạo nghiêng người ra khỏi cửa phòng bếp, đáp: “Anh còn mấy cục pin để ở ngăn kéo thứ hai ở chiếc tủ cạnh giường trong phòng đấy.”
Mạnh Khải thấy Tiếu Trì Hạo đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn đáng yêu , cùng với gương mặt lạnh lùng không đổi sắc lại hợp nhau đến không ngờ, liền nhịn không được mà cười lăn lộn trên chân Tiếu Điềm Điềm.
“Dạ.” Tiếu Điềm Điềm trả lời anh mình xong, thấy động tác kỳ lạ của mèo nhỏ, có chút khó hiểu nhưng bé cũng không để trong lòng, nhẹ nhàng đặt Mạnh Khải lên chiếc sô pha mềm mại: “Em đợi chị một chút nhé!”
Mắt Mạnh Khải sáng lên, đây là cơ hội tốt để cậu bắt thóp tên đáng ghét kia nha...
Tiếu Điềm Điềm đi được vài bước liền cảm nhận có ai đó đi theo mình, cô bé quay đầu lại thì thấy cục bông trắng từ lúc nào đã nhảy xuống sô pha, đứng cách mình hai bước chân, đôi mắt long lanh nhìn bé.
“Em muốn đi theo chị sao?”
“Meo~”
Nhận được câu trả lời của Bông Trắng, Tiếu Điềm Điềm bế mèo nhỏ lên, quen thuộc đi tới trước phòng Tiếu Trì Hạo.
Tiếu Điềm Điềm mở cửa, theo lời anh hai đi đến chiếc tủ cạnh giường tìm cục pin, chỉ là chưa bước được mấy bước, cục bông trong lòng ngực đã nhảy dựng lên, hướng về bức tranh khổ bự treo trên đầu giường kêu meo meo, nếu không phải bé đang ôm chặt thì có lẽ Mạnh Khải đã nhảy tới, không do dự mà cào nát bức tranh.
Tiếu Điềm Điềm sờ đầu mèo nhỏ, lo lắng hỏi: “Em sao vậy, không khỏe chỗ nào sao?”
Bây giờ cả người Mạnh Khải đều không khỏe.
Không ngờ tên Tiếu Trì Hạo mặt ngoài chính trực ra vẻ thanh cao kia lại là một tên biến thái!
Thiếu niên ngủ gật trên bàn trong bức tranh kia không phải là cậu sao?!
Hắn vẽ một bức tranh to như vậy rồi treo trên đầu giường, không phải là biến thái thì là gì?!
Thấy Bông Trắng cứ mãi nhìn bức tranh kia, Tiếu Điềm Điềm cho rằng mèo nhỏ thích nó, liền không nhịn được mà tự hào: “Bức tranh đẹp lắm đúng không? Là do anh hai vẽ đấy! Còn nhiều nữa cơ, để chị lấy cho em xem.”
Nói rồi Tiếu Điềm Điềm thả Mạnh Khải lên giường, đi đến chiếc bàn duy nhất trong phòng, có lẽ là bàn học của Tiếu Trì Hạo, cô bé kéo hộc bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo rồi mang lại chỗ Mạnh Khải đang ngồi, nhẹ nhàng mở nắp hộp, bên trong là một xấp tranh được giữ gìn cẩn thận.
Cô bé lấy từng bức ra sắp lên giường.
Mỗi bức tranh đều sống động và có hồn, có thể thấy được người vẽ thực sự có tài cũng như rất yêu nghệ thuật.
Dù những bức tranh này không giống nhau nhưng lại có một điểm chung là vẽ cùng một người, một thiếu niên có hai chiếc ranh nanh đáng yêu lại cao ngạo như mèo.
Mạnh Khải: “!!!”
Cảm giác không khỏe kia lại càng lớn.
Cậu không thể tin nổi, Tiếu Trì Hạo thế mà lại vẽ rất nhiều “cậu”!
Từ cậu bị giáo viên phạt đứng trước cửa lớp đến mua nước giải khát trong cửa hàng tiện lợi trước cổng chung cư, tất cả những gì cậu trải qua trong hai năm ở thế giới loài người này đều được Tiếu Trì Hạo vẽ lại và cất giữ.
Tiếu Điềm Điềm không để ý đến biểu hiện bất thường của Mạnh Khải, vẫn thao thao bất tuyệt về tài năng của anh trai mình, kể đến người trong tranh, cô bé có chút bức xúc: “Anh hai bảo đó là người rất quan trọng của anh hai. Mỗi lần vẽ người đó, anh hai đều rất ôn nhu, trái ngược hoàn toàn khi ở cạnh chị, lúc nào cũng trưng cái mặt khó ở như chị thiếu anh ấy mấy chục tệ vậy, đúng là đáng ghét!”
Người quan trọng...
Quan trọng...
Trọng...
Mạnh Khải cảm thấy đầu mình như có một tia sét đánh vào, nổ đùng một cái, trống trơn.
Cậu có chút hoảng loạn, thả thần thức của mình ra với hi vọng tìm được Từ Lương đang hóng chuyện, truyền tin cho y.
“Ông già, mau tới cứu cháu, cháu bị một tên biến thái theo dõi!!!”
-
Từ Lương đang tắm thì nghe được lời cầu cứu của Mạnh Khải, dù không hiểu mô tê gì hết nhưng y vẫn theo lời cậu mà đi cứu người.
Y đưa tay tắt vòi sen, lấy khăn lau sơ rồi dùng phép biến ra một bộ Đường phục màu xám khoác lên người.
Ra khỏi phòng tắm, người trên giường thấy Từ Lương như sắp đi đâu, mắt phượng khẽ nhíu: “Cậu đi đâu thế?”
Hắn ta không mặc áo, để lộ nữa thân trên săn chắc, có vẻ như vừa mới vận động xong nên cả người mồ hôi nhễ nhại, từng giọt trượt trên cơ ngực cường tráng, cơ bụng hoàn mỹ rồi theo nhân ngư tuyến biến mất vào trong chăn, tạo nên sức quyến rũ lạ thường.
Từ Lương mím môi, qua một lúc lâu mới nói: “Tìm Mạnh Khải.”
“Là con mèo mà cậu nuôi?”
Lần này Từ Lương không trả lời, phản ứng này của y khiến người trên giường có chút không vui, hắn ta hừ một tiếng, kéo mền chùm qua đầu.
Từ Lương có chút câm nín, không hiểu sao y lại cảm thấy Nguyệt Lẫm đang tủi thân, song y thực nhanh gạt bỏ suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.
Trước khi đi, Từ Lương nói vọng vào phòng ngủ: “Anh cũng mau đi đi, Mạnh Khải về thấy anh tôi cũng không biết làm sao để giải thích chuyện của chúng ta.”
Nguyệt Lẫm: “!!!”
Từ Lương thế mà muốn phủi sạch mối quan hệ của họ!
Chơi xong rồi vứt, tra nam!
Từ- tra nam -Lương không quan tâm cũng không muốn quan tâm Nguyệt Lẫm nghĩ như thế nào, theo như cách nói của người trần gian thì mối quan hệ của họ cũng chỉ là bạn giường... à không, cùng lắm chỉ là tình một đêm mà thôi, mặt của y cũng không dày tới nổi có thể công khai với người khác.
Y không lo đến việc Nguyệt Lẫm không chịu rời đi, hắn là một người biết phân nặng nhẹ, việc nào nên làm việc nào thì không.
Huống chi, Nguyệt Lẫm là một con người không thích bị trói buộc, tự do tự tại, Từ Lương không tin hắn sẽ có tình cảm gì đó với mình, vẻ mặt đáng thương kia chắc chắn là đang làm bộ làm tịch, còn lý do thì y không chắc...
Ánh mắt Từ Lương lóe sáng, tâm hồn nhiều chuyện chỉ sợ thiên hạ không loạn của y trỗi dậy, bây giờ y rất muốn biết Nguyệt Lẫm sẽ làm gì với mình, nhưng lý trí của y lại mách bảo, tốt nhất là tránh xa người này ra, xa được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.
Từ Lương lắc lắc đầu, hòng để đám ý nghĩ kì dị kia biến mất, chuyên tâm mà tìm người, y dùng thần thức định vị vị trí của Mạnh Khải, phát hiện cậu đang ở trong một căn hộ dưới tầng bảy.
Y là thần, có trí nhớ tốt hơn loài người không biết bao lần, có thể nói là gặp qua sẽ không quên, lại thường xuyên thả thần thức bao trùm khu chung cư này nên y biết rất rõ từng hộ gia đình.
Căn hộ mà Mạnh Khải đang ở là của một gia đình họ Tiếu - một gia đình kiểu mẫu, vợ chồng hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, nếu Từ Lương nhớ không lầm thì con trai trưởng của họ còn học chung lớp với Mạnh Khải, tại sao cậu lại nói là gặp một tên biến thái?
Bên kia Từ Lương khó hiểu, bên đây Mạnh Khải mang theo tâm trạng hoảng hốt, nghi ngờ cuộc đời, đơ người gối lên đùi Tiếu Điềm Điềm.
Tiếu Điềm Điềm xem tivi một lúc, thấy cục bông trắng từ nãy tới giờ chưa hề nhúc nhích một lần nào, có chút lo lắng dùng ngón tay nhỏ chọt chọt vào bộ lông xù.
Mạnh Khải vẫn như vậy, không động đậy.
Bây giờ cậu rất buồn phiền, người mà tên lớp trưởng kia thích vậy mà là cậu, còn vẽ một đống tranh về cậu cất trong phòng.
Trước đây mối quan hệ của họ không hề tốt, Mạnh Khải không thích Tiếu Trì Hạo vì hắn quá cứng nhắc, quản quá nhiều, cậu cũng đinh ninh rằng Tiếu Trì Hạo cũng không ưa gì mình, vì chả có học sinh tốt nào quý một học sinh hư cả.
Không ngờ người tính không bằng trời tính, ông trời đã thẳng tay vả bôm bốp vào mặt Mạnh Khải, dùng chứng cứ đáng tin nhất mà nói cho cậu biết, Tiếu Trì Hạo thích cậu.
Dì Hùng Miên từng nói, trên thế giới này có bảy tỷ người, người thương yêu mình nhất ngoài cha mẹ ra thì chính là người sống với mình nửa cuộc đời con lại, khi gặp được thì đừng nên bỏ lỡ.
Nhưng mà Mạnh Khải là một con mèo đực, cậu chỉ thích mấy em mèo cái nhỏ nhắn xinh xắn hoặc cô gái loài người dễ thương chứ không phải một tên con trai còn cao hơn cả cậu!
Lần đầu tiên trong đời đụng phải hoàn cảnh này, Mạnh Khải không biết phải làm như thế nào, thân mèo có chút ủ rũ.
Tiếu Điềm Điềm đang định hỏi anh hai của mình về tình trạng của Bông Trắng thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Cô bé nhanh nhảu chạy ra mở cửa, vẫn cảnh giác chừa lại cửa chống trộm, “Anh là ai nha?”
Bên ngoài là một thanh niên mi thanh mục tú, một thân Đường phục đơn giản, khí chất trầm ổn, xa cách nhưng không mất lễ độ, không khác gì quý công tử thời xưa.
Y nhếch mày, trong giọng nói có chút ngạc nhiên xem lẫn vui sướng cùng nhẹ nhõm: “Tiểu Mạnh? Thì ra con ở đây. Con chạy lung tung làm ba lo chết mất!”
Tiếu Điềm Điềm: “???”
Mạnh Khải: “???”
Mạnh Khải: “!!!”
Ông già!!! Ông thành ba tôi lúc nào?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip