Núi (làm tình chữa lành)

(vẫn là thể thơ tự do hơi ngang, hơi khó đọc, nhỏ nào dưới 18 thì đợi mấy năm sau đọc nha =)) chứ tui qua cái tuổi đó rồi)

Trăng treo đỉnh núi
đung đưa
Mây giăng kín lối
Gió thổi từng đợt
Giọng điệu bỡn cợt
Thủ thỉ tâm tình

Đồng tử nặng trĩu
Mắt nhắm, thân buông
Chân luồn qua vách
Thả hồn theo gió
Chạm khẽ lên môi
Quệt đi vài giọt mồ hôi
Mấp máy từng lời đứt quãng
Vươn tay bám lên lưng chừng
hằn dấu vết đỏ,
năm ngón thon thả
Bấu nhẹ làn da
Quét qua khuôn miệng
Sợi chỉ bạc nối liền hai kiếp
Tựa tơ hồng định mệnh dệt nên duyên

Người chết chìm trong sức nóng rạo rực
Hụt chân rơi xuống vực thẳm
Cơ thể bay bổng
Lỗ hổng lấp đầy
Ngoảnh đầu về sau
Đồng tử giao nhau
Trao bao lời "yêu" không thông qua cửa miệng
Tiếng đập từng hồi theo cánh chim ca
Hai ta va chạm bằng bờ vai rộng
Đê mê trong cơn mộng mị
Bảo bọc tấm thân
như trăng ôm trọn núi
Biết bao cảnh tượng chỉ đôi ta chiêm ngưỡng
Người là quốc sắc thiên hương
Khiến ta cứ ngỡ đây là thiên đường
Ngắm đến ngây dại,
giữ nguyên tư thế hiện tại
Mái tóc đen ai đó xõa buông lơi
Lam ngọc trong veo ai cho mà nỡ giấu
Hơi thở khó nhọc
phả vào thân thể trắng ngà
Lấy đà từng cú bật xa
Bốn má ửng hồng
Khuôn ngực ướt đẫm
chầm chậm đè nặng lên nhau.

    Trăng treo đỉnh núi, trăng
Mây mưa từng phút, đôi ta gọi mời
    Phải chăng đương muốn lựa lời
"Nếu người chẳng ngại, về nhà với ta?"
    Tình nồng, ý đậm ngân nga
Xin đừng chia ngả xa cách lòng
    Giường đơn bớt chút trông mong
Đợi người chấp thuận từ trong ánh nhìn
    Nếu người đồng ý nhận tình,
Để trăng lên đỉnh thêm dăm ba lần ;)

*Tự dưng thấy viết kiểu này vui ghê

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip