Chap 37

*tiếng Nhật
*tiếng Hàn
*"Suy nghĩ"
*tiếng trong điện thoại
____________________________________

Nghĩ thử xem nếu một ngày cậu đang yên yên ổn ổn ở nhà trọ thì đùng một cái bị lấy mất căn nhà ai mà không tức? Mà nó còn bị lấy một cách công khai và không hề báo trước.

Và bây giờ Kim Doyoung đang cố gắng dùng hết tất cả nhẫn nại của cả đời cậu để giành lại căn nhà này. Cậu nhớ rõ cậu đâu có thiếu nợ chủ nhà đâu, cậu trả tiền nhà đàng hoàng mà, cậu đâu có khất tiền nhà đâu? Vậy tại sao? Tại sao cậu phải ở đây để giành lại căn nhà trong khi cậu vừa đóng tiền đầy đủ vào tháng trước? Thậm chí tháng này còn chưa có đến ngày đóng tiền mà, tại sao?

-Noona, chị có thể cho em biết lý do được không ạ? Em không hiểu tại sao vậy ạ? Em nhớ rằng em đã đóng tiền nhà rồi mà noona? - Doyoung cố gắng ngăn chặn những người đàn ông lực lưỡng cao hơn cậu cả hai cái đầu đang dọn hết đồ của cậu quăng ra ngoài.

-Hazzz, Doyoungie à, không phải là việc tiền bạc đâu em, chỉ là chị cũng là một người mua bán, mà căn nhà này lại vô tình bị một người nhìn trúng, em xem thử dọn đi nhanh giúp chị đi. - Chủ nhà nói, nhưng dường như chẳng có chút trách nhiệm và áy náy nào trong câu nói.

-Nhưng em đã đóng tiền trước rồi mà? Chị nói với người đó xem căn khác đi ạ? - Doyoung vẫn cố gắng nói

-Em thật là, mấy căn khác người ta không chịu - người chủ nhà có hơi khó chịu vì độ cứng đầu của cậu.

-Nhưng người đó cũng không thể nào không hiểu chuyện như vậy chứ? Nhà này em vẫn còn đóng tiền đầy đủ mà, vì cái gì không phải mấy căn không người kia? - Doyoung cảm thấy mình sắp giận bóc khói rồi

-Doyoung à, em cũng đừng nên làm khó chị như vậy, người đó đã ra giá mua lại căn nhà này rồi. Em vẫn là nhanh chóng dọn đi đi. Để em không khó chịu, chị cho em thời gian 3 ngày, 3 ngày sau chị sẽ quay lại và hi vọng lúc đó em sẽ sớm rời đi. - Nói xong người chủ nhà dẫn người về

Doyoung bây giờ không biết nên làm gì nữa, cậu ở nơi này một thân một mình không có người quen, ba mẹ còn đang ở quê nhà làm sao nói với họ chuyện này đây. Hai tay cậu nắm chặt lại cố gắng nuốt nước mắt vào trong, cậu cắn chặt răng không để phát ra một âm thanh nức nở nào.

Quay vào nhà, Doyoung nhìn lại căn nhà sớm đã tan hoang của mình. Nơi này còn lại cái gì? Mấy món đồ gia dụng kia là của chủ nhà, sớm đã bị đem đi đổi, vậy đồ của cậu? Chỉ có vỏn vẹn một chiếc vali và một chiếc túi to mà thôi, họ sớm đã đem hết đồ của cậu để ngoài phòng khách rồi.

Ngồi lên chiếc ghế quen thuộc - nhưng mà sớm thôi chẳng còn là của cậu rồi - Doyoung sắp xếp lại mấy bộ đồ và đồ dùng cá nhân của mình. Lần đầu tiên cậu cảm giác mình cần có một người bên cạnh như vậy. Lên cái mảnh đất Seoul không người thân này từ hồi học Đại Học, hơn 3 năm nay cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy. Trước giờ đều tự thân mình làm, gặp chuyện không vui cũng chỉ có thể im lặng gặm nhắm nỗi đau này một mình, chưa từng kể và cũng chưa từng muốn kể với bất kì ai.

Cậu từng có một người bạn, người đó từng nói cậu "Này, sao cậu có thể hiểu chuyện như vậy nhỉ? Chắc gia đình cậu khắc khe lắm ha?"

Hiểu chuyện? Có thể không hiểu chuyện sao? Khi mà cậu đang một thân một mình ở nơi đất khách quê người không thân không thích, gặp ai cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt người ta mà sống, cố gắng để cho phiền phức không tìm đến mình, cố gắng để không làm người khác lo lắng, cố gắng không để người khác vì mình mà buồn lòng.

Nhưng mà cậu cũng chỉ mới có 20 tuổi đầu, cậu cũng đã từng ước mình có thể đừng hiểu chuyện như vậy, cậu từng ước gì mình có thể chọn điều mà mình muốn. Cậu đã từng ước như vậy, nhưng nhìn đến gia đình mình cậu có thể làm gì? Gia đình cũng chẳng phải thuộc tầng lớp giàu có gì, đủ ăn đủ mặc nhưng để cho cậu ăn học đi làm đến bây giờ ba mẹ cậu cũng không dễ dàng gì, cậu cũng chỉ có thể làm cho họ hài lòng, học và làm việc để có thể báo hiếu cho họ. Cậu không thể làm họ lo lắng, càng không thể làm họ phật lòng.

Doyoung ngồi sắp xếp lại đống đồ mà lại không biết mắt mình đã sớm ẩn hiện một tầng nước mắt, như chỉ chực chờ rơi xuống. Cậu vội vàng dùng tay lau đi những giọt nước mắt có nguy cơ rơi ra ngoài, hít một hơi thật sâu để diều chỉnh tâm tình, điều trước hết bây giờ là nên sớm kiếm một căn hộ mới. Hi vọng cậu có thể kiếm được một căn giá rẻ vừa túi tiền của mình.

Nhưng nếu tìm không thấy thì sao? Có phải cậu sẽ không còn nhà để về không?

-Giờ phải làm sao đây? Mua nhà trên mảnh đất Seoul này khó lắm đó. - Ôm lấy túi đồ của mình Doyoung trở vào phòng, quyết định tắm một hơi cho thật sảng khoái.

Cậu vừa đi làm về và phát hiện có một đám cao to lực lưỡng đứng trước nhà mình và khuân đồ của mình đi và cậu xém chút nữa gọi điện báo công an vì nghĩ đó là ăn trộm cho đến khi cậu nhìn thấy chủ nhà đang đứng ở đó và nhìn đám người kia làm việc. Tim cậu như thòng xuống đất khi nghe tin mình bị đuổi đi. Ông trời thật biết trêu người.

Rồi bỗng nhiên cậu nghe tiếng chuông vang lên, là điện thoại của cậu, là Yedam đang gọi. Trong một phút chốc cậu cảm thấy có cái gì đó nó chạy qua trong người cậu, một dòng điện chạy qua, nó đẩy mạnh cảm xúc của cậu ra ngoài. Cậu đã đứng và nhìn lên màn hình điện thoại rất lâu, lâu đến nỗi khi điện thoại tự động ngắt đi vì không ai bắt nó cậu vẫn chưa thể hoàn hồn và khi anh gọi lại một lần nữa, lần này cậu đã bắt máy. Cậu nghe được trong giọng của anh có một chút gì đó lo lắng khi cậu đã không nhận điện thoại của anh, cậu thật sự đã không kìm được nước mắt của mình nữa rồi.

-Yaboseyo? Doyoung a, em về nhà chưa? Anh vừa gọi em nhưng không thấy em bắt máy, có chuyện gì sao? Doyoung a?

Ngay khoảnh khắc đó cậu không còn biết gì là mạnh mẽ mà cậu thường làm nữa rồi. Cậu ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, không kịp chờ anh hỏi cậu điều gì cậu lúc đó chỉ biết mặc kệ những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, mặc kệ dù cho kiềm chế thế nào cũng không kiềm được những tiếng nấc vang lên, cậu bây giờ chỉ cần lắm một người có thể lắng nghe cậu mà thôi.

-Hức..hức..um..hức....

Yedam ở bên kia đầu dây nghe thấy em khóc thì cực kì luống cuống, hoang mang không biết chuyện gì nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi em, cứ liên tục bảo em nín đi, đừng khóc nữa.

-Chuyện...chuyện gì vậy? Doyoungie? Thỏ con? Em sao vậy? Đừng khóc mà, đừng khóc, nín đi mà!

Doyoung có nghe được cách anh gọi cậu không? có nghe thấy tiếng anh kiên nhẫn bảo cậu nín khóc đi không?? Đương nhiên là được, nhưng cậu không làm được. Mặc cho cậu cho dùng tay lau đi những giọt nước mắt đó như thế nào thì nó vẫn cứ chảy xuống, cậu không dừng được, làm sao đây?

Bên kia vẫn nghe mãi tiếng khóc của em, lòng Yedam như lửa đốt chỉ hận không thê tốc biến đến bên em hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, hỏi xem là ai là chuyện gì đã làm cho Doyoung mạnh mẽ của anh phải khóc đến đau lòng như vậy.

Và nghĩ là phải làm, dù bây giờ có là gần 10h tối đi nữa thì cũng không thể cản anh đến bên em ấy ngay lúc này, vì vậy Yedam chỉ kịp nói vọng qua bên kia vài lời sau đó tắt máy, chạy xuống gara của chung cư và chạy ngay chiếc xe của mình tới chỗ em ấy.

-Doyoung à đợi anh chút, anh qua chỗ em đây!

Đó là những lời cuối cùng Doyoung nghe được trước khi Yedam cúp máy. Cậu buông lỏng tay mình chẳng buồn quan tâm đến chiếc điện thoại rơi xuống nền đất, cậu ngồi ở đó hai tay ôm mặt mình những giọt nước mắt luồn qua kẽ tay ướt át, lần này cậu muốn khóc thật to để không phải suy nghĩ gì nữa.

Qua đi 15 phút sau, Doyoung vẫn ngồi đó nhưng cậu đã không nữa. Chỉ đơn giản là ngồi đó và vùi mặt mình vào đầu gối, hai tay cậu làm động tác ôm lấy chính mình, nhỏ bé, cô đơn. Bỗng nhiên có tiếng gọi từ bên ngoài, cậu nghe rõ lắm là tiếng của Yedam, anh ấy đã tới. Anh gọi cậu, gọi rất to nhưng cậu lại làm như không nghe thấy, chẳng thể hiểu nỗi chính mình. Rõ ràng là vừa rồi chính cậu đã mong Yedam tới đây hơn ai hết, nhưng bây giờ lại không muốn anh nhìn thấy bộ dáng thảm hại này của mình.

Lại qua một lúc, lần này cậu không nghe thấy tiếng anh nữa mà đổi sang tiếng bước chân, là tiếng chạy một cách vội vã, lần này cậu cử động và ngước mắt lên. Từ cửa phòng một bóng đen xuất hiện, chờ người đó tới gần hơn thấy rõ là một người con trai đang thở dốc, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo thun tay ngắn với chiếc quần thể thao, chân chàng trai còn đang mang hẳn đôi dép đi trong nhà, giữa cái thời tiết gần thu của Hàn Quốc nó lạnh thế nào mà người con trai lại chẳng hề quan tâm đến bản thân, vừa vào cửa đã la lên với người ngồi trong phòng. Ai mà biết được chàng trai ấy là trưởng phòng sản xuất của công ty TREASURE đình đám chứ.

-Doyoung! Em có sao không? Anh đứng ngoài gọi mà không thấy em ra làm anh sợ chết khiếp! Em có sao không? Đừng khóc, có anh đây rồi! Đừng khóc! 

Điều đầu tiên Yedam làm là lao vào Doyoung, hỏi cậu tới tắp. Doyoung ngước mắt lên nhìn anh, cái khoảng khắc hai mắt chạm nhau lòng Yedam như có cái gì đó nổ tung, nhìn vào đôi mắt to xinh đẹp nay lại đỏ ửng lấp lánh ánh nước làm Yedam như phát điên. Anh gắt gao ôm lấy cậu vào lòng miệng không ngừng bảo cậu nín khóc, cậu khóc lòng anh đau lắm.

Doyoung vẫn ngồi đó mặc cho anh hỏi, nhưng từ cái lúc anh ôm lấy cậu, lần đầu tiên sau ngần ấy năm sinh sống trên Seoul Doyoung cảm nhận được hơi ấm từ một người. Bất tri bất giác cậu cũng vươn tay ôm lại anh, tay cậu níu lấy góc áo của anh, nắm thật chặt khi thả ra có thể thấy cả những nếp nhăn. 

-Hức...hức...

Dần dần căn phòng lại chìm vào những tiếng nấc, tiếng khóc ngày càng lớn, chàng trai lớn hơn vẫn ôm chặt lấy người con trai bé nhỏ kia, ôm thật chặt, miệng anh lúc này chỉ biết an ủi em, mong em đừng khóc nữa, tay Yedam luồn vào những lọn tóc của Doyoung nhẹ nhàng xoa dịu chúng với hi vọng làm em bình tĩnh. Từng động tác của anh rất đỗi nhẹ nhàng, giống như anh đang dùng tất thảy những ôn nhu của cả đời mình để âu yếm cậu vậy.

___________________________________________

Hé lô!!! Xin lỗi vì mấy nay ko ra bộ này, tui đag bắt đầu thấy hoài nghi về lượt bình chọn cho bộ này rồi. Nhưng tui sẽ cố gắng vớt vác nó lại!!! Hi vọng m.n tiếp tục ủng hộ tui!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip