Chương 33


Tại căn phòng hiệu trưởng quen thuộc mà Ryuki và Alice đã từng đến vào tuần trước kia.

Amaya giờ đang vươn vai của mình một cách đầy mệt mỏi. Trên bàn thì chất đầy những xấp giấy tờ, hợp đồng liên quan đến công việc.

Tuy tuổi đã qua bên kia của sườn dốc, nhưng người phụ nữ này vẫn cố hết sức với công việc của mình. Dù sao thì tất cả ở đây là đều là do một tay cô gây dựng, cho nên sao mà có thể bỏ dở mọi việc được cơ chứ.

'Mới giờ mà đã trưa rồi à?'

Cô nghĩ thầm trong đầu khi liếc nhìn sang chiếc đồng hồ treo tường ngay tại cửa ra vào kia.

Đúng là thời gian lúc làm việc thì nó trôi qua một cách nhanh chóng đến nỗi bản thân Amaya còn chẳng nhận ra rằng, mọi thứ đều chạy ngang qua cuộc đời cô như một cuốn phim nhạt nhẽo vậy.

Nhưng cũng chẳng thể nào trách được cả, nếu nói thẳng thì chỉ có thể biết vừa đáng thương, vừa thấy tội cho một người đáng lẽ ra nên có được hạnh phúc riêng cho chính mình thì mới phải.

Bỗng dưng tiếng gõ cửa cắt ngang lúc Amaya đang dụi đôi mắt đang có hơi khô khốc của cô.

"Vào đi."

Được sự cho phép, người phụ nữ cũng đã có tuổi bên kia cánh cửa liền mở nó ra.

"Thưa ngài, tôi mang đồ ăn trưa đến ạ."

Đó là một trong ba người giúp việc của Amaya. Cũng phải dành lời khen cho người có tuổi như cô, vì đã phục vụ tận tình cho người phụ nữ chỉ biết đâm đầu vào công việc kia, đã gần hai mươi năm nay.

Đều đặn hằng ngày đều chăm lo từ bếp núc, giặt giũ, cho đến những công việc nhỏ nhặt cùng với hai người giúp việc nhỏ tuổi còn lại.

"Cảm ơn, cô cứ để trên bàn là được rồi."

"Vâng."

Nếu tính ra thì tuổi của cả hai chỉ chênh nhau hai năm mà thôi. Nhưng Amaya vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định và giữ lễ nghi phép tắc, dẫu cho đối phương ở tầng lớp thế nào đi chăng nữa.

Người giúp việc sau khi nghe, liền cầm chiếc bọc vải khá to trên tay tiến đến chiếc bàn trà ngay giữa phòng, mà đặt nó lên trên đó. Hoàn thành công việc đã được giao của buổi trưa hôm nay, cô cúi đầu chào rồi rời khỏi căn phòng này.

Amaya cũng dừng tay làm công việc còn đang dang dở của mình và chuẩn bị dùng bữa.

Mở miếng bọc vài vài nắp hộp gỗ ra. Vẫn như mọi khi, toàn là những món sơn hào hải vị đắt tiền bên trong đó. Không phải vì thức ăn có hương vị dở hay nêm nếm tệ, mà bởi đối với cô nó đã quá sức là chán ngấy đi rồi.

Đưa một miếng thịt cá hồi óng mịn lên miệng, đúng là nó dường như chẳng còn tí gì là ngon lành cả.

"Nhớ mấy món mà thẳng nhỏ nấu ghê."

Trong đầu cô bất chợt nhớ về món ăn buổi sáng hôm nay.

Duy chỉ một bát súp đơn giản, cùng với vài món ăn kèm chẳng mấy đặc sắc. Nhưng chẳng hiểu tại sao nó lại trở nên ngon lành một cách bất thường như vậy.

Cũng có thể là bởi là lần đầu được đổi người nấu nên mới có cảm giác đó chẳng?? Cô cũng còn chẳng hiểu nổi để mà giải thích nữa cơ mà!!

Bỗng dưng một hình bóng nhỏ bé xuất hiện trong tâm trí của Amaya. Cô ngay lập tức đặt chiếc đũa trên tay xuống, cầm lấy chiếc hộp gỗ kia, mà rời khỏi nơi đây.

Cái hướng mà cô đang đi tới đó chính là khu nhà học của Alice.

Giờ cũng đang là giờ nghỉ trưa, cho nên chắc chắn cô bé đó giờ đang dùng bữa với những người bạn học của mình. Nhớ rằng cô bé có một tâm hồn ăn uống rất mạnh liệt, mọi thứ sáng nay đều được cái bao tử nhỏ nhắn đó dọn sạch sẽ mà chẳng chừa lấy một tí gì.

Amay đứng bên ngoài lớp học của Alice mà nhìn qua ô cửa kính trong suốt. Thấy cô bé giờ còn đang vẫn dùng bữa của mình cực kỳ vui vẻ kia, trong lòng cô không khỏi có phần nào đó cực kỳ yên lòng.

"Hiệu trưởng?"

Đột nhiên một giọng nói chen ngang.

"Ngài đang làm gì ở đây vậy ạ!"

Người vừa mở lời lúc nãy đó là giáo viên phụ trợ đứng lớp của Alice.

Cô giờ hiện đang trên đường từ nhà ăn trở về thì bắt gặp Amaya, người đang đứng thấp thỏm bên ngoài lớp học trong khi cầm một chiếc hộp gỗ trên tay.

"Hể, a-à ta đang đi xem mấy đứa nhóc ăn uống trưa nay như thế nào ấy mà."

Một lý do nghe có vẻ rất thuyết phục được đối phương, nhưng chẳng hiểu sao bản thân lại phải cố lảng tránh đi mục địch của mình khi đến đây cơ chứ?? Cô chẳng phải là người có quyền lực cao nhất trong cái ngôi trường này à!!

"Mấy đứa nhỏ ăn uống dạo này thế nào vậy?"

Nghe Amaya hỏi, nữ giáo viên có phần trẻ trung kia ngay lập tức trả lời.

"Dạ rất tốt thưa hiệu trưởng. Nhất là cô bé Alice, lúc nào cũng hoàn thành phần ăn nhanh nhất trong lớp. Đã thế còn chẳng kén bất cứ thứ gì nữa."

"Thế thì tốt."

Cô khẽ gật nhẹ đầu yên tâm.

Thế mới nói, giờ ăn trưa là thứ cô gái nhỏ nhắn đó mong muốn đến nhanh nhất. Tâm hồn ăn uống không có điểm dừng là thứ hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn đó.

Khác với những bạn cùng trang lứa, Alice chẳng hề bỏ những món rau xanh, hay bất cứ thứ gì liên quan đến rau củ... Nhờ vậy đã giúp cho giáo viên có cái nhìn thiện cảm hơn, và giúp các cô có thời gian để quan tâm với mấy bạn học khác nữa.

"Hiệu trưởng đến đây để gặp Alice phải không ạ?"

Nói không đâu xa, nữ giáo viên chỉ cần nhìn vào hướng mắt của cô cũng đã hiểu rồi. Cái ánh nhìn quan tâm, lo lắng dành cho một người quan trọng.

Dẫu sao mỗi sáng cô đều bắt gặp hiệu trưởng hay đưa đứa nhỏ đến lớp, cũng như đưa đi về. Cho nên cũng phần nào biết được ý muốn của người phụ đó ngay bây giờ

"À-ừ. Ta muốn gặp con bé."

Hàng lông mày của Amaya khẽ giãn ra khi đã có người nói hộ ra giúp.

Nữ giáo viên ngay lập tức cúi đầu nghe lời rồi mở cửa đi vào bên trong lớp học.

Alice hiện giờ đã hoàn thành xong bữa ăn của mình rồi. Tuy liều lượng và chất lượng bữa ăn đã được cân đo đong đếm kỹ bởi nhà ăn của trường. Nhưng nó chẳng thể nào lấp đầy nổi cái dạ dày tưởng chừng như không đáy kia của cô bé.

"Cậu ăn xong rồi à?"

Người bạn học ngồi ngay cạnh bên không khỏi trầm trồ với tốc độ ăn như chớp của Alice, mà nhìn lại vào phần thức ăn của mình. Nó chỉ mới vơi đi gần một nữa số lượng đồ ăn có trên đó mà thôi.

"Ừm, Rinko cũng ăn cho mau lên đi. Nếu không cô giáo sẽ mắng đấy."

Cô bé khi nghe người bạn của mình nói vậy, thì cũng liền miễn cưỡng cho những muỗng cơm vào trong miệng mà nhai lấy nó.

"Mình không thích món rau xíu nào cả."

"Alice thấy ngon mà!"

"Nhưng mình thì lại không thấy vậy á."

Đã qua một tuần học chung với nhau, Alice và Rinko đã thân thiết với nhau khá là nhiều. Đến nỗi những người bạn học trong lớp cũng không khỏi ghen tị mà cô gắng bắt chuyện.

Hai đứa trẻ ở trên lớp là cứ như hình với bóng vậy. Học, làm bài, ăn, kể cả ngủ cũng nằm kề sát bên nhau... giáo viên thấy việc này cũng là bình thường đối với lứa tuổi. Cho nên cũng để cho hai đứa thỏa sức mà làm những điều mình muốn, miễn là không gây ra việc gì quá đang là được rồi.

"Alice, cậu ăn giúp mình đi."

Rinko đẩy phần ăn của mình qua sang cho cô bạn mà thúc giục.

"Không được, đó là đồ ăn của Rinko. Alice không thể ăn được."

Cô bé lắc đầu nguây ngẩy. Mái tóc đuôi ngựa được Ryuki cột nhanh vào lúc sáng cũng bay theo chiều gió.

"Đi mà."

"Không được là không được."

Bị từ chối một cách dứt khoát. Rinko lặng lẽ bĩu môi mà ngậm ngùi hoàn thành nốt phần ăn của mình.

Cứ thế hai đứa trẻ trò chuyện qua lại với nhau cho đến khi có nữ giáo viên tiến đến tiếp cận rồi nói.

"Alice, em ăn xong rồi hả?"

"Dạ, Alice ăn xong rồi thưa cô!!"

Cô bé liền gật chiếc đầu nhỏ nhắn kia rồi trả lời lễ phép.

"Thế thì hiệu trưởng đang tìm em á."

Nói xong, nữ giáo viên liền chỉ tay đến phía cửa sổ của lớp học. Ở đó có một người phụ nữ cực kỳ quen thuộc với cô bé, đang liên tục vẫy tay để chào.

Alice ngay lập tức liền cười và làm y chang động tác vừa nãy. Rồi sau đó đứa trẻ được cô giáo của mình nắm tay dắt ra đến tận cửa lớp học. Khi đã hoàn thành xong công việc được giao, cô cúi đầu chào rồi trở lại bên trong.

"Alice lúc nãy ăn có ngon miệng không?"

Amaya cúi người xuống cùng chiều cao với cô bé rồi vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh kia mà nói.

"Dạ có, Alice ăn ngon lắm."

"Vậy con có muốn ăn thêm một tí nữa không?"

Cô mở chiếc hộp gỗ trên tay ra cho đứa trẻ xem.

Ngay lập tức, ánh mắt Alice liền sáng lên khi thấy những món ăn đủ màu sắc hấp dẫn phía trước, còn khuôn miệng thì không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt của mình.

"Dạ có ạ!!"

Đứa bé liền trả lời lại ngay lập tức mà chẳng suy nghĩ gì cả.

Amaya đừng đó không khỏi cười thầm vui vẻ mà liền nắm tay Alice mà dẫn đến khu nhà ăn dành cho giáo viên trong trường. Cũng bởi nếu dùng bữa ở bên ngoài hành lang thế này thì không tiện chút nào cả.

Tại đây đang có vài giáo viên trợ giảng đang dùng bữa. Ngay lập tức họ liền dừng bữa ăn của mình lại vài giây, mà chú ý đến người phụ nữ đang đi với một đứa trẻ ngay cạnh bên.

Dẫu sao đây cũng là lần đầu những người đó thấy hiệu trưởng đến nơi này ngoài những lúc kiểm tra đột xuất. Cho nên có hơi bất ngờ lúc này cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Chọn một cái bàn còn trống, hai người yên vị tại nơi đó.

Nhìn đứa trẻ ăn một cách ngon lành, trong lòng cô không khỏi thấy cực kỳ hạnh phúc. Nếu bản thân lúc trước không chọn đi theo con đường này, thì chắc mọi chuyện sẽ khác rồi. Hẹn hò, cưới chồng, sinh con... là những thứ rất đỗi bình thường mà Amaya rất muốn làm nếu được tua ngược thời gian.

"Cô ơi."

Đứa trẻ nói với một khuôn miệng đầy ắp thức ăn. Đôi má thì căng phồng lên như một con sóc đang chứa đầy hạt dẻ trong miệng vậy.

"Sao thế?"

"Alice muốn gặp bố."

"Con chịu khó đợi đến chiều đi, bố của Alice cũng phải đi học nữa mà."

Có lẽ cô bé cảm thấy có hơi nhớ bố mình, bởi thời gian hai người dành cho nhau từ hôm chủ nhật rất ít. Chưa kể sáng nay vì còn phải đi học cho nên nó chẳng thể nào là đủ với Alice cả.

Khi nghe người bên cạnh trả lời như vậy, nét mặt đứa trẻ có hơi xuống sắc hơn lúc nãy khá nhiều. Bỗng dưng một ý nghĩ chợt chạy ngang qua đầu cô.

"Bố hứa với Alice là sẽ gọi điện thoại vào lúc trưa mà."

Nói mới nhớ, Ryuki đã từng nói rằng nếu mỗi khi cô bé có muốn gặp. Thì hãy nhờ giáo viên gọi điện vào giờ nghỉ trưa, cậu sẽ cố hết sức trả lời nhanh nhất một cách có thể.

Bởi đó chính là lời hứa mà chàng trai đã dành cho cô con gái bé bỏng của mình, vào cái ngày đi học đầu tiên.

"Thế cứ để ta gọi cho bố con thử xem sao."

"Hì hì."

Đành phải bất đắc dĩ làm theo lời người mà cô xem như là đứa con gái bé bỏng của mình. Cô lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác của mình ra, và nhấn vào nút gọi video tới số điện thoại của Ryuki. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip