|30| trên bầu trời trong xanh

chúc mừng em fic này được 1 năm nhó. tui không biết bản thân đã làm gì trong 365 ngày mà mới chỉ đăng đến chap 30. chân thành xin lỗi mọi người. nhưng cũng phải gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả những người đã đồng hành cùng em nó trong suốt 1 năm. cảm ơn mọi người rất nhiều!!!💗💗💗

____________________________
tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ mở cánh cửa đó ra. lúc ấy tim tôi đập nhanh lắm.

nhìn thấy tôi, anh hơi bất ngờ.

"chào giám đốc, tôi tới đây là muốn nộp đơn xin thôi việc" tôi điềm tĩnh đặt đơn thôi việc vào bên tay phải sunghoon. 

anh điềm nhiên cầm đơn thôi việc lên như biết trước được sẽ có ngày hôm nay. tôi cố tỏ vẻ thong dong vô lo vô nghĩ nhưng làm sao có thể bình thản khi đang ở gần hang cọp được.

anh lướt nhìn tờ giấy rồi nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, vẻ mặt im lặng của anh rất thường thấy nhưng hôm nay trông lạ quá. gương mặt anh hơi hốc hác, chắc đêm qua phải thức khuya lắm.

"tôi có thể rời đi rồi chứ?" tôi nghiêng đầu tỏ ý hỏi

"em rốt cuộc vẫn là muốn rời xa anh" anh chợt hỏi, cả người tôi đông cứng lại.

"mẹ của anh không phải là không ưng thuận mối quan hệ này sao?" tôi quay lưng lại với anh, tay khẽ đặt lên chiếc bụng đã to ra trông rõ.

"vả lại bà của anh cũng không hề vừa ý đứa cháu dâu này. vậy thì đến lúc gả về em sẽ là thứ gì trong nhà anh?" tôi với đôi mắt tự bao giờ đã chứa đầy nước, đỏ au quay lại nhìn anh.

"em không bắt anh phải chọn nên theo ai, nên tin tưởng ai. nhưng bà ấy là mẹ anh, là người định hướng tương lai cho anh, là người dứt ruột đẻ ra anh. tốt hơn hết là nên nghe theo bà ấy thì có lẽ anh sẽ tốt hơn bây giờ" tôi lấy tay lau nước mắt, rồi định trở ra ngoài thì bị anh kéo lại ôm vào lòng.

"anh xin em đấy, nếu em làm như thế thì con chúng ta sẽ thế nào?" anh nhỏ giọng hỏi

"em sẽ chăm sóc nó, nhà em không hề thiếu tiền" tôi thoát ra khỏi vòng tay anh

"nhưng nó sẽ thiếu tình cha" anh đáp, khoé mắt đã đỏ lên đôi chút sau khi nói câu này.

tôi khi nghe anh nói cũng khựng lại đôi chút nhưng vẫn là quay đi, mở cánh cửa nâu rồi thoát ra khỏi nơi này.

...

khi trở về nhà, tôi đã thấy mẹ và chị ngồi trên chiếc ghế sofa được kê ở giữa gian phòng khách.

"con lại đây" mẹ nhẹ nhàng gọi như sợ đứa con đã trải qua quá nhiều nỗi niềm lại đau thêm một lần nữa.

tôi tuân lời mẹ mà tiến đến ngồi gần hai người.

"ngày kia mẹ và con sẽ sang Mỹ, sống một khoảng thời gian hoặc là mãi mãi" mẹ nói, tay mẹ đặt lên tay tôi.

"rồi em sẽ sinh con bên đó, sống một cuộc sống ấm no hạnh phúc" chị jinsa cười hiền

"sang bên đó cũng là giải pháp duy nhất để gia đình bên kia không tìm đến con mà làm loạn" mẹ nói

tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng rồi cuối cùng cũng gật đầu vâng lời theo mẹ sang Mỹ.

vì thời gian chuẩn bị eo hẹp và gấp gáp tôi không kịp để chào tạm biệt những người thân yêu cùng làm việc với trong mấy năm qua.

trên chuyến bay sang Mỹ tôi vẫn là lưu luyến nơi Hàn Quốc này. Nơi tôi được sinh ra, nơi tôi được yêu thương, nơi tôi được kết thêm bạn bè, nơi mà tôi được yêu anh.

khi máy bay cất cánh trên bầu trời trong xanh, em bé trong bụng tôi có lẽ đã đạp nhẹ một cái như lời chào tạm biệt.

...

đã hơn 3 năm nhỉ? kể từ khi tôi sang Mỹ, bé con yêu dấu của tôi cũng đã ra đời, đó là một bé trai tên là kim changmin. Một cái tên rất đẹp!

"changmin của mẹ đang làm gì đó?" tôi ở trong chiếc bếp nối liền với phòng khách hỏi

"dạ, con đang học viết chữ" em nói

"viết chữ sao? con trai mẹ giỏi thế!" tôi cảm thán.

changmin rất xuất chúng, em biết nói tiếng hàn nhưng cũng biết giao tiếp bằng tiếng anh. dù còn bé nhưng changmin đã có trình độ rất tốt so với những đứa trẻ đồng trang lứa. đó là lời cô giáo mầm non nói với tôi.

"mẹ ơi! chút nữa mẹ bật cho con chương trình hôm qua đi" em lấy ngón tay nhỏ tí tẹo chọt chọt vào tay tôi.

"vậy con phải ngoan, hút hết hộp sữa kia rồi mẹ bật cho" tôi cười

"vâng" em gật đầu

thoáng cái em uống hết để bắt tôi mở chương trình hôm qua. đó là chương trình tài liệu nghiên cứu khoa học sinh vật. hôm qua khi vô tình bật phải em đã rất hứng thú với chúng dù có nhiều từ em không hề biết.

"cháu yêu của bà" mẹ mở cửa đi vào với nhiều túi đồ lỉnh kỉnh khi mua được ở siêu thị.

"bà về rồi ạ, bà mau vào nhà đi ở ngoài đó lạnh lắm đấy ạ" changmin nói

"ừ, min biết lo cho bà quá" mẹ xoa đầu thằng bé rồi cùng tôi nấu ăn.

"mấy giờ chị jinsa hạ cánh ạ?" tôi hỏi mẹ

"11 giờ, nó bảo mang theo thằng bé seojun nữa" mẹ bảo

tôi làm xong một nửa đồ ăn của ngày hôm nay xong cũng vội vội vàng vàng lái xe ra sân bay đón chị.

"việc gì em phải ra đón chị bắt taxi là được rồi" chị jinsa vừa kê gọn túi đồ của hai mẹ con nhà chị rồi nói.

"anh rể không đi cùng sao?" tôi hỏi

"anh ấy đang đi công tác ở Trung Quốc, tháng sau mới về" chị đáp

"seojun năm nay học lớp 1 rồi nhỉ? kì vừa rồi học có ổn không?" tôi hỏi chị

"ừm, kì vừa rồi đứng nhất lớp, được cô giáo chọn đi thi Toán học"

"giỏi quá ta!" tôi cảm thán

"dì y/n, em changmin có ở nhà không ạ?" seojun hỏi

"có, changmin đang ở nhà đấy" tôi trả lời.

vừa về tới nhà, thấy anh họ đến nhà là changmin vui vẻ chào đón rồi rủ anh xem chung chương trình. không biết là hai đứa nó cùng tần số với nhau hay không mà nói chuyện hợp ý lắm, bàn về mấy cái chương trình cứ như là nhà khoa học không bằng.

"hai đứa có ăn cơm không?" tôi dọn cơm ra chiếc bàn ngay cạnh căn bếp. gần sát tường, cạnh cửa sổ đối ra với đường phố và các toà cao ốc ở new york

"con không ạ, con đang bận xem rồi" em đáp

"biết bận rồi cơ đấy" chị jinsa trêu

"có phải sau này hai đứa nên làm nghiên cứu viên không?" mẹ tôi hỏi

"dạ không, sau này còn muốn làm kinh doanh giống mẹ con, giống bố con, giống bà, giống ông ngoại, giống dì đấy ạ. seojun sẽ kiếm thật nhiều tiền để đưa mọi người đi chơi" seojun kể

"còn changmin sau này muốn làm luật sư cơ. changmin sẽ học chăm chỉ để đỗ vào đại học hàng đầu cho cả nhà tự hào. rồi sau đó sẽ giúp đỡ công ty của anh seojun" changmin bày tỏ

"đấy! hai đứa nhé, tương lai không phải lo gì đâu" mẹ khều tay hai chị em tôi.

khi 3 người phụ nữ dọn dẹp xong đống bát đĩa thì lập tức gọt hoa quả để mang ra phòng khách ngồi ăn tám chuyện. nói là phòng khách nhưng chỉ cần bước từ bàn ăn hay từ bếp ra khoảng 5, 6 bước là đã đến được sofa rồi.

"ăn hoa quả đi cả nhà" tôi đặt đĩa hoa quả xuống cạch một cái, cả nhà đã xúm xít lại ăn.

chương trình hai đứa bé đang xem đã hết nên changmin cầm điều khiển bật đại một kênh nào đó. vừa hay là một kênh truyền hình thể thao.

"hôm nay là trận bán kết của môn trượt băng nghệ thuật. không biết vận động viên nào sẽ giành được tấm vé vào trận chung kết olympic năm nay" tôi xiên một miếng táo bỏ vào miệng rồi nhìn vào màn hình tivi.

"vừa rồi là màn biểu diễn của vận động viên người úc"

"tiếp theo đây là màn trình diễn của vận động viên đến từ hàn quốc, sunghoon park!!!"

tôi bỗng chợt khựng lại mà giật mình, cái tên này đã bao lâu rồi tôi không còn nghe thấy. mẹ và chị khi nhìn thấy anh ra sân cũng liền đổ ánh mắt về phía tôi mà nhìn nhưng tôi vẫn tỏ vẻ chẳng sao, có gì mà mọi người phải ngạc nhiên đến thế.

"oa, chú này đẹp trai ghê! trượt băng cũng đẹp quá!" changmin thốt lên.

"nhưng mà nhìn kỹ thì chú này có nét giống changmin ghê" seojun nhạy bén lên tiếng nói khiến cả 3 người đang ngồi trên sofa giật mình. đúng là changmin rất giống bố, cứ như là đúc khuôn ấy.

khi bình luận viên hô vang tên anh là người chiến thắng thằng bé đã vô tay mừng rỡ.

"có phải lần này anh sẽ lần nữa dành huy chương không?" phóng viên hỏi

"đây có phải là món quà mà anh dành tặng cho người vợ mới cưới của mình không?"

cả 2 người - mẹ và chị tôi nhìn tôi không rời sau khi nghe câu đấy.

"chú này có vợ rồi" changmin thốt lên.

"được rồi hai đứa, mau vào phòng đi ngủ trưa đi" chị jinsa đuổi khéo thành công hai đứa nhỏ.

khi hai đứa đã đi vào phòng rồi đóng cửa thì chị jinsa mới lên tiếng.

"thực sự là năm đó bố mất không phải là sự trùng hợp của tai nạn giao thông"

"bạn của con là công tố viên đã khôi phục lại được đoạn camera năm đó nhưng hiện tại vẫn đang cần thêm bằng chứng để kết tội thủ phạm. nhưng cậu ấy nói..." chị jinsa đang kể bỗng ngập ngừng

"cậu ấy nói sao?" mẹ cũng nôn nóng mà hỏi

"có thể thủ phạm chính là gia đình nhà ông bà shin - bạn thân nhất của bố" cả mẹ và tôi không khỏi bất ngờ trước câu nói của chị. tôi biết bố và ông bà shin chơi rất thân với nhau, trên thương trường cũng hợp tác rất nhiều nhưng không ngờ.

"họ làm rất cẩn thận, chúng ta tận đến bây giờ mới tìm được chững cứ. nếu như gia đình ta không cảm thấy uẩn khúc thì có lẽ đã cho qua từ lâu"

"vậy tuần sau nhà ta về hàn đi" mẹ đăm chiêu suy nghĩ rồi lên tiếng nói.

tôi nghĩ mãi một lúc xem có nên về đó không, vì sợ về đó lỡ như changmin sẽ bị gia đình nhà họ cướp mất hoặc họ sẽ làm điều gì đó không hay thì sao?

"vâng, tuần sau mình về hàn đi. changmin dù sao cũng cần được hít thở không khí ở seoul sầm uất chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip