Chương 11

Chết tiệt! Anh rốt cuộc đang làm gì?

Trán thấp thoáng xuất hiện mấy giọt mồ hôi, anh vì phản ứng của mình mà không thể nào hiểu nổi.

Anh lại có thể.... ..........muốn cô! Lúc nào thì anh bắt đầu có hứng thú đối với phụ nữ? Hơn nữa còn là người phụ nữ của bạn thân.

Anh không ngừng đấu tranh trong lòng, bàn tay vì vậy mà tăng thêm sức tàn phá trước ngực cô.

"Thật là đau!" Anh dùng sức làm đau bầu ngực nhạy cảm, cô sợ hãi co rúm người lại, hai bàn tay theo bản năng kháng cự sự đụng chạm của anh.

A! Cánh tay mảnh khảnh đụng vào lồng ngực rắn chắc, cô không thể nào xê dịch người đàn ông trước mặt, ngược lại khiến cho mình mất đi trọng tâm ngã vào ghế sofa, mắt kính trên mặt rơi ra văng đi chỗ khác. Xong rồi, mắt kính của cô!

Trước mặt một mảnh mơ hồ khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Không để ý đến người đàn ông trước mặt, cô quỳ ở trên ghế sofa sờ soạng xung quanh, cố gắng tìm lại mắt kính của mình, nhưng lại không hề chú ý tới cái mông đẫy đà đang hướng người đàn ông phía sau như mời gọi.

"Cô gái đáng chết này, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy hả?"

Mắt thấy cô đang ở trong tư thế vô cùng kích thích, cả người anh toát ra mồ hôi lạnh, hơn nữa thoáng thấy chiếc quần lót màu trắng như ẩn như hiện cùng với cặp mông trắng nõn, khiến cho dục vọng của anh phút chốc tăng cao.

( eo ơi chết mất mỗi lần đến mấy đoạn miêu tả này là tay tớ run run + mặt tớ đỏ bừng= chẳng làm được gì hết)

Dù sao tình cảm giữa cô và Nhan Dật Khải cũng không tốt, hai người chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, anh cần gì phải để ý quá nhiều, miếng thịt dâng lên trước miệng mà không ăn thì thật có lỗi với bản thân.

Dục vọng từ từ chiến thắng lí trí, anh không ngừng tìm những lí do biện minh cho mình, hoàn toàn không có ý định kìm nén nữa.

Chết tiệt, mắt kính của cô đâu rồi không biết? Đối với phản ứng của anh cô hoàn toàn không biết, vẫn tiếp tục tìm mắt kính của mình.

Trong lúc bất chợt thân thể của cô bị nhấc bổng lên, hơi thở cùng nhiệt độ nóng rực khiến cô ý thức được mình đã rơi vào trong lòng Diêm Trọng Uy.

"Anh làm gì vậy?" Liếc mắt nhìn gương mặt anh, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.

"Nhanh như vậy mà đã quên mục đích tới đây sao?" Anh nhỏ giọng giễu cợt cô, tiếng cười trầm thấp nồng đậm dục vọng.

Anh cũng không tính ở trong phòng khách ăn cô, anh muốn đem cô về phòng ngủ từ từ thưởng thức, dù sao cô cũng vô cùng đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến cho anh động lòng.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đơn đặt hàng của tập đoàn Dương Thăng đã trở về, công ty Đinh thị lập tức trở lại bình thường.

Giữa lúc mọi người tuyệt vọng, Đinh Vũ Thiến một mình đem đơn đặt hàng quay trở lại, khiến cô trở thành người hùng trước mặt mọi người. Cả công ty từ trên xuống dưới đối với năng lực của cô càng thêm bội phục, ngay cả ông Đinh cũng tự hào khen ngợi con gái của mình.

Đối với sự khen ngợi của người khác, cô cực kì khó chịu. Kết quả này không phải dựa vào năng lực của cô mà có được, mà là dựa vào việc bán thân để đổi lấy. Cho nên đối với những lời khen ngợi của người khác, chỉ càng khiến cô cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Dĩ nhiên là cô không thể nào tiết lộ cái bí mật đáng sợ này ra ngoài. Đem tất cả mọi chuyện chôn sâu vào trong lòng, đồng thời bóng dáng của anh lại hiện lên trong tâm trí cô, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô.

Cô không quên được sự đòi hỏi ngang ngược của anh, cũng không quên được sự dịu dàng của anh, càng không quên được thời khắc cô và anh cùng lên thiên đường.

Bời vì quá kích thích nên cô không quên được anh, là như vậy chăng?

Dù sao cô cũng chưa từng cùng với người đàn ông khác nào ngoài anh, khó tránh khỏi đối với người đàn ông đầu tiên liền khắc sâu vào trong tâm trí.

Mặc dù cô cố gắng quên đi chuyện kích tình hôm ấy, hy vọng với anh chuyện này sẽ sớm phai nhạt, nhưng sự thật lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô. Thậm chí trong giấc mơ cô cũng nhớ đến anh, thấy mình được anh ôm hôn và vuốt ve.

Cô không phải bị điên rồi đấy chứ? Thế mà vẫn không quên được chuyện hoang đường đó. Chẳng lẽ cô thật sự không thoát ra khỏi nó được sao?

Cô thật sự tức giận vì mất đi tự chủ, trong đầu cô đang là một mảnh rối loạn, cô lại nhận được điện thoại khiến mình phát điên.

"Alo, là tôi."

Một giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trong điện thoại truyền tới.

Giọng nói này như muốn chọc thủng màng nhĩ của cô, hại cô suýt nữa ngã từ trên ghế xuống đất.

Là anh!

Mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn ngủn nhưng cô lại nhận ra đây là giọng nói của Diêm Trọng Uy.

Hơi thở ấm áp cùng giọng nói trầm thấp luôn quanh quẩn bên tai cô, khiến cô muốn quên cũng không thể nào quên được.

"Thật xin lỗi, tôi không biết anh là ai?"

Giọng nói cô run rẩy, cô giả bộ không nhận ra anh. Vì tôn nghiêm, cô không thể nào tiết lộ ra rằng mình vẫn luôn nhớ đến anh.

"Vậy sao? Vậy thì tôi nhắc cho cô nhớ." Anh phát ra tiếng cười tà ác: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip