Chap 46

Lộc Chính Thanh cũng không phải có ý đó, sau khi đẩy Lộc Dữ Ninh xuống đất, ông nhịn không được cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn Lộc Dữ Ninh té ngã trên mặt đất, thần sắc phức tạp.

Ông không phải cố ý, chỉ là trong nháy mắt đó ông không có cách nào tiếp nhận Lộc Dữ Ninh.

Hai người bọn họ tuổi xấp xỉ nhau, Lộc Chính Thanh vừa nhìn thấy mặt của Dữ Ninh sẽ nhịn không được nhớ tới Dư An lúc trước.

Ông nhớ lại lúc ông ôm Dữ Ninh như thế nào, lạnh lùng rời đi trước mắt Dư An. Ông rất muốn nói với Dư An, khi đó sau khi đưa Dữ Ninh bị bệnh đến bệnh viện, ông đã từng gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh đưa bọn trẻ trên đường đến bệnh viện.

Chỉ có điều khi tài xế chạy tới, đầu đường đã không tìm thấy bọn họ.

Nhưng điều đó có ý nghĩa gì?

Ông không dám tưởng tượng lúc trước Dư An tuyệt vọng cỡ nào.

Lộc Chính Thanh càng không chấp nhận được người làm cậu tuyệt vọng như vậy chính là ông.

Rõ ràng không phải như vậy.

Từ sau khi vợ qua đời, ký ức bị ông đặt ở chỗ sâu nhất chưa từng mở ra từng chút một trở nên rõ ràng.

Trong trí nhớ, ban đêm giông tố đan xen, Dư An nhỏ bé kéo con búp bê khỉ, khóc lớn chân trần từ trong phòng chạy ra, đẩy cửa phòng ngủ của ông thò đầu đáng thương nhìn ông. Ông bất đắc dĩ ôm Dư An lên, đặt ở giữa mình và vợ, ôm chặt cục bột nhỏ vừa rơi nước mắt vừa nức nở, không ngừng cam đoan.

"Ba sẽ luôn bảo vệ con."

"Vậy... vậy... nếu... nếu... ba không ở đây thì sao?" Tiểu Dư An lau nước mắt, ôm con khỉ nhỏ, giọng điệu trẻ con hoài nghi hỏi.

Ngày hôm sau, Dư An trẻ con non nớt ngồi trên vai ông, bọn họ cầm màu vàng sáng, cùng nhau vẽ từng ngôi sao nhỏ trên vách tường phòng cậu, ông nói với Dư An: "Nếu ba không ở đây, những ngôi sao nhỏ này sẽ giúp ba ở bên cạnh An An, nếu An An nhớ ba, thì nói cho chúng biết, chúng sẽ nói cho ba biết."

Dư An cười khanh khách ôm ông, dựa vào bên tai ông chuyển động con ngươi nhỏ nói: "An An thích ba nhất."

Mà khi đó ông ở cùng một chỗ với gia đình, cho rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Ông thề phải bảo vệ người thân của mình, cả đời vì bọn họ che gió che mưa.

Nhưng mà đến cùng là từ khi nào thay đổi đây.

Hiện tại, mỗi lần Dữ Ninh gọi ông là ba, ông sẽ không nhịn được nhớ tới lúc Dữ Ninh ở bên cạnh ông, Dư An rốt cuộc đã trải qua những gì?

Có phải cậu vô số lần kêu gọi tên của mình trong tuyệt vọng, khát vọng người cha cậu yêu nhất đi cứu cậu hay không.

Nhưng ông vẫn buồn cười trách cứ sao Dư An hà khắc với Dữ Ninh như vậy?

Làm sao có thể không hà khắc đây? Dư An trong tuyệt vọng tận mắt nhìn ba bỏ rơi cậu, ôm Dữ Ninh đến bệnh viện, còn cậu mất đi thính lực.

Lộc Chính Thanh biết đây không phải lỗi của Dữ Ninh.

Nhưng ông đã không có cách nào nhìn thẳng vào mắt Dữ Ninh, ông sợ xuyên qua con ngươi Dữ Ninh nhìn thấy đứa nhỏ cuộn mình ở góc đường run lẩy bẩy gầy trơ xương kia, từng tiếng khóc thê lương.

"Ba, tại sao ba lại bỏ rơi con?"

Cho nên, Lộc Chính Thanh chỉ có thể ngập ngừng nói: "Ta xin lỗi, Dữ Ninh." Ông dời tầm mắt, không dám nhìn Dữ Ninh, chỉ có thể thất tha thất thểu chạy về phía bệnh viện, Dư An vẫn còn ở trong bệnh viện.

Cuối cùng Lộc Vọng Bắc mệt mỏi nâng Lộc Dữ Ninh dậy, anh lại lặng lẽ dọn dẹp cục diện rối rắm giống như lúc trước mẹ qua đời, vô luận là trong nhà hay là công ty: "Dữ Ninh, em đừng trách ba, ông ấy cần thời gian."

Lộc Dữ Ninh miễn cưỡng cười cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Anh, không có việc gì, em biết, em sẽ không trách ba." Nhưng lời này nói ra, ngay cả chính cậu ta cũng không tin, gia đình này thật sự có thể trở về như trước kia sao?

Đó là lỗi của cậu ta sao? Lúc ấy cậu ta cũng chỉ mới có chín tuổi.

Lộc Vọng Bắc trong mắt cũng đều là mù mịt, từ trước đến nay là một tổng tài hăng hái, bây giờ đáy mắt như mất đi tất cả ánh sáng.

Anh nghĩ, em trai yếu ớt của anh đã   phải trải qua những gì vậy?

Bởi vì cứu anh mà phải sinh non, chỉ vượt qua không đến năm năm thời gian vui vẻ duy nhất. Sau đó rơi xuống nước cửu tử nhất sinh, ở trong tay tội phạm hung ác giành giật sự sống trong tuyệt vọng, ở trong bạo lực gia đình ngày đêm bảo vệ mẹ nuôi.

Hy vọng duy nhất của cậu là ba và anh trai đến cứu. Nhưng điều cậu không biết là lúc đó ba và anh trai cậu đã có một đứa con khác, và người mẹ yêu quý nhất của cậu đã rời bỏ cậu mãi mãi.

Anh bắt đầu hối hận.

Nếu như lúc trước anh có thể phát hiện ra quá khứ của Dư An, trước tiên đến tỉnh bên cạnh điều tra có phải sẽ không giống như lúc này đây không thu hoạch được gì hay không.

Nếu không phải vì anh tự cho là đúng, Dư An và bọn họ có phải đã không đi đến bước này hay không.

Hiện tại, dù cho anh cật lực ngăn cản, cuối cùng vẫn là cái gì cũng đã muộn.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện.

Bác sĩ xử lý xong vết thương trên lưng Lộc Dư An, cuối cùng cũng khâu xong mũi cuối cùng, bác sĩ nói đùa: "Anh trai nhỏ, bác có thể dùng hết kiến thức học cả đời, đảm bảo vết thương không để lại sẹo."

Bác sĩ trước kia từng ở khoa phẫu thuật thẩm mỹ, vốn là loại ngoại thương cấp cứu này, sẽ không dùng phương pháp phức tạp lại tốn thời gian như vậy.

Nhưng sau khi biết chuyện thiếu niên đã trải qua, bác sĩ vẫn lựa chọn dùng phương pháp tốn thời gian như vậy, ông chỉ là nghĩ thân thể đầy sẹo của thiếu niên có thể ít đi một vết sẹo.

Bác sĩ ngoại trừ thuốc ngoại thương, còn kê cho Lộc Dư An rất nhiều thuốc trị sẹo.

Dư An sắc mặt trắng có chút dọa người, tóc đen dán ở trán đổ mồ hôi lạnh, nửa người trên trần trụi không có một chút thịt thừa, đường nét xương bả vai xinh đẹp sắc bén, cả người giống như là một cậu nhóc xinh đẹp mà cao ngạo.

Giờ phút này nghe được bác sĩ trêu chọc, vành tai cậu nhịn không được phiếm hồng nói: "Gọi tên con là được rồi."

Lộc Dư An dù sao cũng là một học sinh trung học, một lòng tập trung vào học tập, từ trước đến nay cậu cũng không thích xã giao, cơ bản có thể coi là ngăn cách với thế giới bên ngoài, mấy ngày nay tuy rằng giữa giờ học cậu nghe được các bạn học nói đến "Anh trai".

Cậu chưa bao giờ nghĩ đó chính là mình.

Mặc dù trước kia đều bị em trai em gái gọi như vậy. Nhưng bị trêu chọc cậu vẫn rất ngượng ngùng.

Sau khi dặn dò xong những việc cần chú ý, Mạc Nhân Tuyết phủ thêm áo khoác cho Lộc Dư An, hai người vừa đi ra Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc dựa vào hành lang bệnh viện gần như lập tức vây quanh.

Nhưng mà Lộc Dư An lại đề phòng lui về phía sau một bước, cậu không rõ, cậu còn có cái gì chưa nói rõ ràng sao?

Vì sao bọn họ còn muốn xuất hiện trước mặt mình?

Lộc Chính Thanh khàn khàn nói: "Dư An, ba xin lỗi, tha thứ cho ba có được hay không, đều là lỗi của ba, lúc trước sao ba lại không nhận ra chứ?"

Nhưng khi ông nói "không nhận ra".

Ánh mắt lạnh lùng của Lộc Dư An rốt cục có một tia dao động.

Cậu quay đầu nhìn Hạ Dịch Khiêm tựa vào tường cúi đầu dùng ngón tay nghịch dây đeo cặp sách.

Quả nhiên Khiêm Khiêm nhìn cậu lộ ra một biểu tình là bọn họ đáng đời.

Lộc Dư An thở dài, cậu biết Khiêm Khiêm đã nói ra hết tất cả. Cậu cũng không nhạc nhiên, trí nhớ Khiêm Khiêm rất tốt, từ trước đến nay là người thông minh nhất trong đám nhỏ, cậu vụng trộm nhặt được một ít sách giáo khoa tiểu học, lúc dạy bọn nhỏ, Khiêm Khiêm luôn học nhanh nhất, cậu ấy có thể nhận ra Lộc Chính Thanh cũng không kỳ lạ.

Mỗi một người cha đối với đứa con của mình đều phải đặt trong tâm, đối với cậu mà nói, cho dù cậu quên tất cả, thậm chí ngay cả tên của mình cũng quên, cậu vẫn luôn nhớ kỹ mặt Lộc Chính Thanh chưa bao giờ quên.

Cho nên lúc trước khi cậu bệnh đến gần như chết đi, Lộc Chính Thanh xuất hiện một khắc kia, cậu thật sự cho rằng cậu rốt cuộc đợi được hy vọng, đợi được ngày ba tới cứu cậu, một khắc kia có bao nhiêu vui mừng, mà Lộc Chính Thanh cứ như vậy ôm đứa nhỏ tuổi xấp xỉ mình rời đi, cậu có bấy nhiêu tuyệt vọng.

Cũng chính bởi vì như vậy, cậu đáp ứng yêu cầu của Vương Như, bởi vì cậu biết người nhà của cậu đã không cần cậu nữa.

Dư An đã từ bỏ việc tìm kiếm gia đình của mình trong một thời gian dài, và cậu đã có thể chăm sóc bản thân một mình rất tốt.

Cho đến khi cậu gặp Lý Nguyệt Phùng, ông Lý khiến cậu lần nữa cảm nhận được cái gì là thân tình, cậu lại lần nữa nhớ tới gia đình cậu đã từng có, trước lúc lâm chung ông hi vọng có người thân ở cùng cậu, cho nên lúc được tìm về, cậu do dự mãi vẫn đi theo bọn họ về tới Lộc gia.

Mà trong nháy mắt nhìn thấy Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc, hai người bọn họ trùng hợp với ba và anh trai trong trí nhớ của cậu. Sự ngưỡng mộ đối với Lộc Chính Thanh phai nhạt hết thảy, cậu thậm chí còn tìm vô số lý do cho Lộc Chính Thanh.

Đã qua năm năm, cậu thay đổi quá lớn.

Không phải lỗi của ông khi không nhận ra cậu.

Cậu mừng thầm rằng số phận cuối cùng cũng trả lại cho cậu những gì thuộc về cậu, cho đến khi cậu nhìn thấy sự tồn tại của Lộc Dữ Ninh.

Lần đầu tiên cậu nhìn Lộc Dữ Ninh, cậu đã biết đây chính là đứa bé lúc trước được ba ôm vào trong ngực, cậu biết cậu vốn nên giống như một người anh, chăm sóc đứa em trai thay thế cậu làm bạn với mẹ đi hết đoạn đường cuối cùng này.

Nhưng cậu thật sự không làm được.

Ai cũng có thể ở trong cái nhà này, duy chỉ có Lộc Dữ Ninh là không thể.

Lộc Dư An có đôi khi nhớ lại tất cả có phải đều là vận mệnh trêu đùa hay không, nếu như lúc trước cậu không nhìn thấy Lộc Chính Thanh ôm Lộc Dữ Ninh rời đi, cậu có phải là có thể tiếp nhận Lộc Dữ Ninh hay không, một nhà bọn họ có thể giống như Lộc Chính Thanh hy vọng.

Đáng tiếc không có nếu như.

Lộc Dư An cảm xúc dao động chỉ trong nháy mắt, cậu lui về phía sau một bước cùng Lộc Chính Thanh kéo ra khoảng cách lạnh lùng mà nghiêm túc nói: "Nếu như tôi nói tôi tha thứ cho ông, ông có thể vĩnh viễn không tới quấy rầy tôi sao?"

Những lời này lại làm cho tâm Lộc Chính Thanh lạnh lẽo.

Lúc này ở cửa chuẩn bị chờ đón Lộc Dư An làm ghi chép, cảnh sát mặc thường phục nhìn cậu nói: "Cần chúng tôi hỗ trợ không?"

Lộc Dư An gật đầu.

Hai cảnh sát mặc thường phục không thể cự tuyệt mời Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc đi.

Đợi đến khi ở cục cảnh sát làm xong ghi chép, hai người sóng vai đi tới, đèn đường đem bóng dáng hai người kéo rất dài.

Lộc Dư An đột nhiên thờ ơ nói: "Mạc Nhân Tuyết, hôm nay không phải anh muốn về Hồng Kông sao?" Cậu biết Mạc Nhân Tuyết hôm nay vốn nên rời đi, cậu không phải không phát hiện ra trong khoảng thời gian này anh hành động kỳ lạ khác thường.

Mạc Nhân Tuyết dừng bước: "Không đi." Anh đã hạ quyết tâm, thứ tốt đẹp tất cả mọi người đều muốn có, vì sao không thể là anh chứ?

Khóe miệng Lộc Dư An nhếch lên hỏi: "Anh sẽ không trở về sao?"

Mạc Nhân Tuyết bổ sung: "Sau này cũng sẽ không trở về."

Lộc Dư An lúc này mới hạ quyết tâm nói: "Ngày mai anh đưa em đi làm kiểm tra, có được không?"

Mạc Nhân Tuyết ôn nhu nhìn cậu nói: "Em quyết định rồi sao?"

Lộc Dư An gật gật đầu, cậu đã chuẩn bị tốt, buông xuống chấp niệm cùng quá khứ tất cả từ biệt.

Ngày hôm sau, Mạc Nhân Tuyết liên lạc với chuyên gia đã sớm tìm được. Khi anh biết tai phải Dư An có vấn đề, anh cũng đã liên lạc với chuyên gia.

So với Lộc Dư An tự mình chạy đi làm kiểm tra đo lường, chuyên gia kiểm tra đo lường càng thêm chi tiết.

Mặc dù nói là kiểm tra, nhưng kỳ thật càng giống như là một lần chính thức đánh giá Lộc Dư An có đủ điều kiện làm phẫu thuật ốc tai nhân tạo hay không, kết quả rất nhanh đã có.

Lúc công bố kết quả, Lộc Dư An nhịn không được siết chặt lòng bàn tay, ngay cả bóp đỏ lòng bàn tay cũng không phát hiện, Mạc Nhân Tuyết nhận thấy Lộc Dư An thấp thỏm, ôn nhu lại không cho cự tuyệt cầm tay cậu.

Chuyên gia nhìn kết quả đẩy mắt kính, thở dài nói kết luận: "Thính lực tai phải bởi vì trận sốt cao năm đó mà tổn hại hoàn toàn, nguyên nhân này dẫn đến mất thính lực là không thể thay đổi."

Mạc Nhân Tuyết trong đôi mắt tối đen ảm đạm lóe lên, không khỏi nắm chặt tay Dư An.

Mà Lộc Dư An lại không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại còn cầm tay Mạc Nhân Tuyết an ủi anh.

"Nếu lúc trước chạy chữa còn có thể giữ được lỗ tai." Chuyên gia vừa nhìn thấy loại bệnh tình bị chậm trễ này thập phần bất đắc dĩ, "Về phần ốc tai nhân tạo"

Thanh âm chuyên gia dừng một chút.

Lộc Dư An và Mạc Nhân Huyết ngay cả hô hấp cũng không nhịn được ngừng lại.

"Dư An có đủ điều kiện làm ốc tai nhân tạo." Chuyên gia cười cười nói.

Mạc Nhân Tuyết thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, anh trước tiên nhìn về phía Dư An, lại phát hiện cậu cũng đang nhìn về phía mình, hai người bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào trong mắt đối phương.

Trong khi đó, một tài khoản ẩn danh xuất hiện bên dưới #Tìm kiếm tên của anh trai# nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người.

Chủ tài khoản nói mình là bác sĩ, hôm nay trong quá trình làm việc, trùng hợp gặp được hiện trường cục cảnh sát thành phố Nam tìm kiếm "anh trai", cậu ấy còn sống, hôm nay ở trong hỏa hoạn cứu người mà bị thương nhẹ, là một học sinh trung học dũng cảm lại ôn nhu giống như trong tưởng tượng.

Mọi người đầu tiên là không tin, lập tức người nọ nói thẳng mấy ngày nữa cục cảnh sát Nam thành sẽ có thông báo chính thức tin tức.

Có người đem tin tức này chuyển cho cục cảnh sát Nam thành bác bỏ tin đồn, mà để cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là cục cảnh sát không có bác bỏ ngược lại qua vài ngày sẽ ra một thông cáo cụ thể.

Lần này nổ tung rồi. Trong lúc nhất thời tag tìm kiếm tên anh trai lại vọt tới vị trí cao nhất.

Một thiếu nữ gương mặt giống như ngôi sao, cô nhìn thấy nội dung trong màn hình, cà phê trong tay rơi trên mặt đất, sau khi gắt gao nhìn mấy chữ "còn sống", nhịn không được che miệng yên lặng bật khóc.

Mấy ngày nay Lộc Dữ Ninh đều ở nhà một mình. Cậu biết ba và anh trai đều đang giúp Dư An liên lạc với bác sĩ tốt nhất, thật sự không có thời gian. Mà cậu ta cùng bọn họ ở chung trở nên kỳ quái, bọn họ đều cố gắng muốn khôi phục lại dáng vẻ trước kia, nhưng đáy mắt né tránh cùng xấu hổ lại không lừa được bất kỳ người nào.

Tại sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?

Lộc Dữ Ninh cười khổ, cậu ta có loại cảm giác, chuyện mình vẫn sợ rốt cuộc sắp xảy ra.

Mà đúng lúc này, người giúp việc gõ cửa phòng đem một gói đồ vào.

Bưu kiện đó không có địa chỉ gửi đến, chỉ viết là để cho cậu ta nhận. Lộc Dữ Ninh nhìn gói hàng này, gần đây cậu ta không mua bất cứ thứ gì.

Ai đã gửi cái này?

Lộc Dữ Ninh chậm rãi mở gói hàng ra. Cậu ta thấy rõ đồ vật bên trong hộp, không khỏi trừng lớn hai mắt, nhanh chóng ôm hộp giấy chạy xuống cửa, nhưng người giao hàng lại nói cũng không biết người gửi là ai.

Trong hộp giấy là một chiếc đầu xe lửa cũ màu xanh. Đây là món đồ chơi yêu thích của cậu ta khi còn nhỏ, có thể nói là không thể tách rời. Lộc Dữ Ninh cầm lấy đầu tàu nhìn kỹ, vết xước trên đầu tàu giống như đúc trong trí nhớ của cậu ta.

Lộc Dữ Ninh chắc chắn rằng đó là đồ chơi khi còn nhỏ của cậu ta!

Rốt cuộc là ai đưa món đồ này tới đây?

Cậu ta chần chờ nhìn tờ giấy phía dưới, mơ hồ có dự cảm, một khi mở tờ giấy này ra, vận mệnh từ nay về sau thay đổi, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn vươn tay, mở tờ giấy ra.

Phía trên chỉ đơn giản in ra một câu.

Muốn biết sự thật, thứ sáu tuần sau tìm cơ hội đến quán cà phê Vân Đỉnh, cẩn thận không để cho người nhà họ Lộc phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip