Cậu là Thanh Xuân
[Đi,ngẫm-lắng] Cậu là Thanh xuân
Gửi cậu, chàng trai mang tên Thanh xuân!
Hôm nay trời không mưa, nhưng sao lòng tôi cứ trở nên nặng trĩu. Màu nỗi nhớ choáng đầy trong tâm trí. Chương trình âm nhạc đang phát nhạc của Khánh Phương. Tôi nhìn quanh rồi bất giác ngỡ ngàng, mọi đồ vật trong gian phòng đều được tôi trang trí Đô rê mon. Tôi lên facebook vào tường nhà cậu lục lại những video, album năm cũ. Rồi tự dưng, hình ảnh cậu ùa về trong tâm trí, từng mảnh, từng mảnh cứa vào tim tôi vụn vỡ. Tôi chợt nhớ về cậu...
Những tháng năm ấy, có lẽ đã dần phai màu trong tâm trí cậu rồi, đúng không? Thế mà, tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu ánh mắt ta chạm nhau. Quần tây, áo trắng cùng tà áo dài thước tha. Phía trên, phía dưới, chúng ta chạm nhau, ánh mắt nhìn thấu cả một bầu trời thanh xuân. Khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy hình như trái tim có cái gì đó đập loạn nhịp.
Và rồi từ ngày hôm ấy, cậu không biết rằng tôi đã say đắm cậu biết bao nhiêu. Lần đầu tiên trái tim khẽ rung động mỗi khi thấy cậu bước ngang qua cửa lớp. Lần đầu biết quan tâm đến một người nhiều như thế. Lần đầu biết cảm giác vì một người mà nỗ lực để tốt hơn ra sao. Cậu không biết, và sẽ mãi mãi không thể biết cậu đã chiếm vị trí thế nào trong tôi khi ấy. Chỉ vì muốn cậu nhìn thấy mình lung linh toả sáng mà tôi đã nhận lời làm MC cho trường trong buổi lễ 20/11. Chỉ vì thấy thấp thoáng bóng dáng cậu nơi sân bóng mà tôi đã cố gắng tập bóng, chơi hết mình lăn xả trong suốt giải đấu, để rồi mỉm cười thật tươi nhìn về phía cậu khi nhận giải thủ môn xuất sắc. Cũng vì muốn được nhìn thấy cậu, chẳng biết đã bao lần tôi vờ đi giặt khăn lao bảng chỉ để được ngang lớp cậu. Vì cậu, tôi lúc nào cũng muốn mình trở nên nổi bật, tất cả chỉ vì muốn được cậu chú ý.
Ngày đó, thật ngốc mà cậu nhỉ? Khi người ta quan tâm mình một chút, thì dù mình có là một học sinh bình thường hay lập dị thì họ cũng sẽ để ý đến mình. Còn khi trong họ không có mình, dù mình có trở thành trung tâm của vũ trụ, nhất nhất chưa một lần họ khẽ ngước nhìn đâu!
Tôi cứ như thế, theo đuổi cậu, quan tâm, đứng sau và thầm thương cậu hết lần này đến lần khác. Rồi như không cưỡng lại được những chân thành từ tôi, cậu bắt đầu có thiện cảm với tôi. Chúng ta cứ thế mà thân nhau hơn phải không? Bầu trời vẫn cứ xanh trong như thế, dù vạn vật luôn biến đổi xoay vòng. Tôi nói tôi yêu mưa, vì mưa buồn và lạnh như chính lòng tôi vậy. Những lúc như thế cậu lại cười, vậy thì cậu sẽ là Nắng, những tia nắng ấm áp sẽ làm tan chảy trái tim đóng băng lâu ngày của mưa. Phải rồi, vì cậu là nắng, thế nên mỗi khi nhìn cậu tôi cứ phải nheo mắt. Giờ không còn cậu nữa cuộc sống tôi hình như cũng không còn là tôi nữa. Vì nắng rời đi, bóng tối lại bao trùm tất cả. Liệu rồi...
Cậu thích tôi, cậu nói vậy, nhiều lần. Nhưng có phải tôi đã qua rồi cái thuở điên cuồng lao vào tình yêu. Hay vì chính tôi cũng không biết rõ bản thân muốn gì. Người ta bảo tôi cả thèm chóng chán. Tôi nghĩ, có mà như thế thật. Tôi sợ, sợ lắm khi một ngày cảm giác yêu cậu trong tôi phai nhạt dần. Tôi rồi lại rời bỏ cậu như cái cách đã từng khi đã theo đuổi vài chàng trai trước đó. Tôi không muốn tôi lại đánh mất đi cậu, một người mà mãi mãi tôi không quên được bóng hình. Thế nên tôi buông lời từ chối dù lòng đau vụn vỡ.
Tôi biết, suốt khoảng thời gian ấy, cậu đã vì tôi mà đau khổ thế nào. Nhưng có phải chỉ người ở lại là biết buồn đau, hay chính lòng người đi cũng đã vỡ nát từ bao giờ?!
Tôi lại rời đi, tiếp tục chuyến hành trình của mình. Tôi tin rằng mình sẽ gặp một người có thể khiến tôi thay đổi. Bằng lòng cất đi đôi cánh tự do mà tìm về nơi bờ vai yên bình. Và thật vậy, tôi đã gặp được nhiều người tốt, rất tốt. Nhưng những kí ức về cậu chưa bao giờ làm tôi nguôi ngoai, từ lâu tim in hằn vết nứt mang tên cậu. Tôi cứ thế sống về những hoài niệm, dáng hình, ánh mắt, nụ cười, giọng nói. Tôi nhớ tất cả mọi thứ thuộc về cậu. Cậu theo tôi như một thói quen, mỗi đêm sau bao bộn bề tôi lại nghĩ về cậu, lại lén vào tường nhà cậu xem mỗi dòng trạng thái nhưng không để lại bất kì lượt like hay lời bình luận nào. Tôi cứ nghĩ, thời gian qua đi sẽ lại quên đi cậu, nhưng rõ ràng là không phải vậy...
Mùa lạnh về rồi cậu đã mặc thêm áo khoác chưa? Chẳng biết mỗi khi cậu không giải được bài toán khó có ai lại cốc đầu cậu rồi sẵn sàng thức tận khuya giảng mỗi một câu cho cậu? Đầu óc tôi cứ thế quay cuồng bởi những suy nghĩ về cậu. Tôi hiểu rằng tôi đã thật sự yêu cậu mất rồi!
"Cậu có thời gian không, mình gặp nhau nhé!" Tôi gửi đi tin nhắn với hy vọng ngập tràn, tôi vẫn muốn đời mình không hối tiếc, tôi sẽ nói hết với cậu những cảm xúc của tôi. Tôi không thể đánh mất cậu như vậy được.
⁃ "Mình, mình quen nhau nhé!"
⁃ "Không được đâu." Cậu lạnh lùng.
⁃ "Tại sao?" Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
⁃ "Vì mình có bạn gái rồi, mình không thể để cô ấy buồn được. "Nói rồi, cậu rời đi. Mặc cho tôi đưa đôi tay nắm lấy. Tôi khóc, thật nhiều. Cảm giác khi tay sắp chạm đến đoá hoa ngọc ngà kia, tôi lại sợ mà kéo tay về. Để rồi khi đưa đôi tay ra lần nữa, đoá hoa kia đã thuộc về ai mất rồi.
Tôi thất tình, thật đấy, ngày hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn, như muốn chia sẽ cùng tôi những giọt nước mắt. Tôi biết rằng cuộc sống không cho ta quá nhiều thời gian cho một sự chọn lựa. Và tình cảm là một trong số đó. Cậu luôn nghĩ rằng tôi đã trêu đùa tình cảm cậu?! Để rồi tự nhận lấy cho mình cái kết đắng chát thế này sao? Cậu bảo tôi: " Tình cảm cũng như cơn gió vậy, thoảng qua rồi có giữ lại được hay không?". Cho đến giờ, tôi vẫn cứ mãi nghĩ rằng, chỉ do lòng người có muốn hay không mà thôi. Không giữ được bước chân gió, người ta vẫn có thể tạo ra gió nhân tạo đấy thôi. Kìa ngoài kia bao cặp cứ quen, chia tay rồi lại quay trở về bên nhau. Họ vẫn hạnh phúc, từng ngày.
Chúng ta, có phải là yêu đúng người nhưng sai thời điểm hay không? Người ta nói rằng chàng trai bạn yêu năm 17 tuổi sẽ không thể cùng bạn đi suốt cuộc đời. Rõ ràng biết rõ như vậy, cớ sao tạo hoá luôn sắp đặt ta gặp những con người định mệnh vào đúng khoảnh khắc mong manh ấy?! Tôi không biết, chỉ biết rằng tuổi 17 của tôi vì có cậu mà trải qua thật tươi đẹp. Tôi gọi cậu là thanh xuân, vì cả thời niên thiếu của tôi ngập tràn hình bóng cậu. Bây giờ hình như cả tôi cũng thay đổi rồi. Tôi vẫn thương cậu nhưng lòng không còn đau vì cậu nữa. Tôi biết rằng cái gì đã cũ là cũ, cái gì đã mất là mất. Dù có cố tìm lại hay níu kéo cũng nào đâu vẹn tròn.
Váy cưới sân bóng, ảnh cưới tổ đường vovinam. Những gì chúng ta cùng ước thề, cậu có còn nhớ không? Rằng chúng ta sẽ cùng nhau thi Đại học, cùng nhau học Đại học và rồi sẽ trở thành những người có quan hệ mật thiết với nhau hơn nữa, khi mà chúng ta lớn hơn một chút. Giờ thì mọi thứ, tôi cảm thấy xa vời quá tầm với. Tôi vẫn sẽ thi Đại học, nhưng là chọn một trường phù hợp với tôi. Tôi rồi cũng sẽ học Đại học, nhưng là ở một thành phố xa lạ không có dáng hình cậu. Sài Gòn, tôi từng mong ước được đến đó vì tôi yêu nó, thật nhiều. Sau vẻ hào nhoáng nhộn nhịp thị thành, Sài gòn cũng mang một hơi thở rất chân thật, rất giản đơn. Nhưng giờ, Sài gòn, hai tiếng ấy không làm lòng tôi nôn nao háo hức, Sài gòn cũng là một thành phố bình thường, thiếu hình bóng cậu, chẳng nơi nào còn trở nên đặc biệt.
Cậu à, tôi thích viết, cậu biết mà, tôi ấp ủ nhiều lắm những khát khao viết. Nhưng rồi mỗi blog tôi viết đâu đó đều là cậu, tôi nghiện cậu của ngày ấy mất rồi. Tôi thầm cảm ơn cậu, vì đã thích tôi của những năm tháng đó. Cũng cảm ơn chính tôi đã thích cậu - tình đầu năm 17 tuổi trẻ căng tràn. Dù là mối tình không thành, nhưng những tình cảm khi ấy là chân thành và trong sáng nhất, tình yêu ngày 17 ngây dại. Giả mà có được chọn quay lại khoảng thời gian đó, tôi vẫn chọn yêu cậu, nhưng âm thầm bên cậu vậy thôi. Cái ngày đó hồn nhiên, tôi luôn tin rằng Tình yêu không còn chỗ cho tôi.
Ngày mai, chúng ta xa nhau rồi. Tôi sẽ chẳng còn có dịp vờ chạy thật nhanh chỉ để cố lướt qua cậu thật vô tình. Cũng chẳng còn giây phút liếc thoáng đã nhìn thấy cậu trên sân trường nữa rồi. Dù cậu có lựa chọn tương lai thế nào, tôi tin rồi cậu sẽ thật thành công. Chẳng biết, những buổi học cuối này có phải lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta hay không, tôi vẫn muốn nói lời tạm biệt. Tạm biệt khoảng thanh xuân tôi mang tên cậu, một thời.
Cậu này, tôi sẽ trở nên tốt hơn, xinh hơn, giỏi hơn, thật đấy! Chỉ muốn mười năm sau khi gặp lại, tôi có thể tự tin mà đối diện với cậu. Dù cậu có phải đã là đàn ông ba mươi thành đạt có vợ xinh và hai con hay không, tôi sẽ nhìn vào mắt cậu thầm nói:" Khoảng thời gian ấy, cảm ơn vì đã từng có nhau trong đời". Rồi chúng ta lại mỉm cười, bên những hạnh phúc mới, bước vội qua nhau...
#05/05/17
#Viết-cho-chàng-trai-sinh-ngày-13
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip