Chương 48 : Tập Hồ Sơ

Trốn đựơc ra khỏi cái nơi ấy , ông thầy hiệu trưởng ung dung đi xuống căn tin của trừơng .

An toàn ngồi trên ghế , ông vẫy ta gọi nứơc . Nhân viên căn tin đã quen với con ngừơi này nên chỉ cần gọi là sẽ có ly cà phê đá .

Vừa nhìn xung quanh vừa uống , ông nở nụ cừơi toe toét " Bọn học sinh bây giờ đúng thật là khó kiểm sóat .

- Thầy hôm nay trông nhàn hạ thật !

" Phụt.... " Nghe xong giọng nói bất hình lình đằng sau lưng , ông thầy giật bắn mình mà phun hết nứơc .

- Thầy sao vậy ?

Lâm Dạ lấy ghế ngồi đối diện ông thầy hiệu trửơng .

Ông thầy bị cậu hù dọa đến sắp đến , cứ tưởng là Châu Vũ đến đòi mạng không ngờ là Lâm Dạ . Ông vội lấy khăn tay của mình lau hai bên khóe miệng .

- Em đến tìm thầy có gì không ?

Lâm Dạ nhìn ông thầy ngớ ngẩn , miệng nở nụ cừơi chế giễu .

- Không tiện nói ở đây , mời thầy lên phòng .

Nói rồi cậu đứng dậy , xin phép đi lên trứơc . Ông thầy nhìn bóng dáng sau lưng cậu mà tức điên " Lâm Dạ đáng chết , em thật là muốn thầy sợ mà chết !".

Trong phòng hiệu trửơng .

Tất cả mọi thứ đều đựơc thu dọn sạch sẽ , vết máu hòa lẫn với cả vết tinh dịch của đám ngừơi bên trong . Cuộc hoang lạc đã kết thúc , Tiểu Dĩ ra lệnh cho đám nam sinh mang ả đi .

Đi khỏi phòng được mừơi phút , Lâm Dạ hiên ngang đi vào đằng sau là thầy hiệu trửơng .

Bứơc vào phòng , đột nhiên mũi của Lâm Dạ vươn cao ngửi không khí .

- Hình như em nghe đựơc mùi điên lọan ở đây .

Ông thầy nghe xong liền quay ngắt nhìn xung quanh , bắt đầu làm hệt Lâm Dạ vươn mũi ngửi khắp phòng.

- Thầy bình tĩnh , em chỉ nói chơi thôi !

Lâm Dạ cừơi lớn chọc ông thầy , mặt ông thầy tức giận nhưng phải cố nén . Ông đi lại bàn làm việc ngồi xuống .

- Tờ giấy gì đây !

Ông thầy hiệu trửơng ngạc nhiên , giựt băn tờ giấy lên . Nội dung bên trong ghi " Xin lỗi thầy ạ , em sẽ đền lại cho thầy chiếc máy lattop khác " .

Đọc xong đến đấy , nhìn sắc mặt ông thầy hệt như muốn đạp chết tên nhóc Châu Vũ ấy .

Lâm Dạ lấy ghế ngồi đối diện ông. Cậu bình tĩnh trấn an rồi vào thẳng vấn đề .

- Vài hôm trứơc có một học sinh gửi đơn nhập học cho thầy , đúng chứ ?

Ông thầy nhẹ nhàng bớt cáu , an tọa ngồi lên ghế nhìn Lâm Dạ .

- Ừ , tuần trứơc thầy có nhận đựơc tờ đơn nhập học .

- Thầy đã phê duyệt chúng chưa !

Ông thầy trầm ngâm .

- Em hỏi như vậy , không lẽ học sinh này có vấn đề .

Lâm Dạ cừơi đáp lại , rồi nói :

- Không đâu , em chỉ muốn biết thêm về học sinh mới thôi . Nếu có gì giúp đựơc em sẽ giúp .

- Vậy à , ừhm ... thầy chỉ nhận đựơc chúng chưa rảnh để duyệt .

- Có thể để em giúp thầy , dù gì em cũng là hội trửơng .

- Được thôi , em giúp hộ thầy .

Ông hiệu trửơng mở ngăn tủ bàn bên cạnh lấy ra một tập hồ sơ màu hồng đưa cho Lâm Dạ .

- Nó đây !

- Cảm ơn thầy , em xin phép !

Lâm Dạ nhận đựơc hồ sơ liền đứng dậy cúi chào rồi rời khỏi phòng hiệu trửơng .

Tại phòng hội trửơng .

- Lạc Tuệ !

Trên tập hồ sơ ghi tên một nữ sinh sắp đến nhập học . Lâm Dạ đọc dòng chữ rồi nhếch mép cừơi.

- Mọi chuyện đã xong , cậu cần thêm gì không ?

Tử Lạc đứng cạnh nhìn Lâm Dạ đang đùa nghịch tập hồ sơ , mắt cậu khép hờ .

- Hiện tại không cần , cứ như kế họach mà làm .

- Vâng , thưa cậu !

Tại nhà Châu Vũ .

- Mao Mao à , mày đói không ?

Tiêu Thanh nằm trên sofa lăn qua lăn lại vì đói , cái nồi sủi cảo của mẹ cậu , cậu đã ăn sạch .

" Châu Vũ đáng chết , mau về nấu cơm cho lão tử a , lão tử sắp chết đói rồi ". Tiêu Thanh rủa thầm .

" Cạch ..." Cửa bị một lực mạnh đẩy vào . Châu Vũ thản nhiên như không có gì đi lại sofa , cậu cởi áo khóac trên ngừơi vứt vào mặt Tiêu Thanh .

- Tên ôn dịch nhà cậu , làm gì thế . Đột nhiên về , rồi còn cả gan vứt áo vào mặt lão tử .

Châu Vũ không nói gì , cậu xuống nhà bếp lục lọi trong tủ y tế tìm chai nứơc rửa vết thương cả băng gạt .

Tiêu Thanh thấy cậu ta không trả , tức giận đứng dậy đi xuống nhà bếp .

- Ơ ... cậu bị sao vậy !

Tiêu Thanh hốt hỏang nhìn tay Châu Vũ đang chảy máu . Cậu giật băn tay cậu ta về phiá mình , bàn tay cậu linh họat đổ nứơc rửa sạch vết thương .

- Cậu cố chịu đựng đi , sẽ không đau đau !

Châu Vũ bị cái thành động này của Tiêu Thanh làm cho ngạc nhiên . Cậu giở giọng trêu chọc .

- Tớ không phải con nít !

- Không phải con nít sao lại làm tay chảy nhiều máu ?

Không ngờ Tiêu Thanh lại trả lời như vậy , Châu Vũ đành cừơi nhẹ , lấy tay còn lại xoa tóc cậu ta .

- Đưa tớ băng gạt !

Châu Vũ nghe lời đưa băng gạt cho cậu .

Tiêu Thanh lúc còn học cấp hai cậu đã đựơc bầu cử tham gia học sơ cấp cứu của trường nên vấn đề xử lí vết thương rất nhanh gọn . Cậu quấn băng khắp vùng bàn ta , kết thúc vòng băng cậu dùng kẹp , kẹp nó lại .

- Cậu cũng nữ tính thật !

Tiêu Thanh liếc mắt nhìn Châu Vũ .

- Nữ tính gì , mà này . Cậu làm gì mà để tay chảy máu vậy ?

- Giúp ngừơi khác bảo vệ môi trừơng !

Tiêu Thanh khó hiểu nhìn .

- Công tử như cậu cũng ga lăng giúp mọi ngừơi bảo về môi trường sao ! Tớ không tin ưhmm....

Châu Vũ đột nhiên ấn mạnh đầu Tiêu Thanh về phiá mình , môi cả hai chạm vào nhau . Mùi vị ngọt ngào lan tỏa , lữơi tìm lữơi quấn chặt lấy nhau .

Tiêu Thanh vòng tay ôm chầm Châu Vũ .

- Tớ không muốn cậu bị thương .

Châu Vũ nhéo nhẹ lên mũi hồng ửng của cậu , miệng nở nụ cừơi .

- Tớ còn muốn nhiều hơn !

- Ể , để làm gì ?

Tiêu Thanh ngạc nhiên .

- Để cậu chữa cho tớ .

" Bịch " Tiêu Thanh đấm mạnh vào ngực Châu Vũ .

- Bỏ mấy lời vớ vẩn ấy của cậu đi , mau nấu cơm cho lão tử !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip