Chương Ba : Một Ngày Đi Khu Thương Mại Với Lâm Dạ

11 giờ .

- Tiêu Thanh , cậu mau mở cửa cho tớ ! Giọng Mộc Nhĩ .

Cộc.....cộc....

Tiêu Thanh đang say ngủ thì bị làm phiền . Nên lồm cồm ngồi dậy ra mở cửa .

Cạch !!!

- Cậu mau vào đi !
Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh :

- Tiêu Thanh cậu nhìn xem ?
Tiêu Thanh mở to mắt ra nhìn .

- Này tiểu Nhĩ , cậu mua gì mà nhiều vậy ?

- Đối với tớ nhiêu đây là còn ít đấy !

Tiêu Thanh ngớ người :" Tớ chả hiểu gì cậu say rồi mau đi ngủ đi

- Cậu kệ tớ , hôm nay tớ buồn lắm . Hic...hic

Đột nhiên Mộc Nhĩ òa khóc . Tiêu Thanh phải cõng cậu ta lên giường .

- Nếu cậu ngủ mà ói trên người tớ thì cậu biết tay tớ . Cậu ngủ ngon !".

Mỗi phòng kí túc đều có hai giường nằm đối diện nhau . Nên rất dễ chia ranh giới .

Sáng hôm sau .

- Á ......

- Cậu làm gì mà la to vậy , Tiêu Thanh ?Mộc Nhĩ còn chưa tỉnh bị tiếng la của Tiêu Thanh làm giật mình .

Tiêu Thanh bực mình :

- Cậu mau nhìn xem cái thứ gì trên người tớ.

Mộc Nhĩ nhìn xuống cậu choáng váng đến ngớ người vội bước xuống .

- Tiêu... Tiêu.. Thanh , tớ tớ xin lỗi .

- Cậu thật là . Thèn gì cả đêm tớ chẳng thể nào xoay người được y như bị tảng đá đè . Không ngờ lại bị con heo như cậu đè . Tớ bắt đền cậu đấy !

- Thôi mà , cậu ác thật đấy ! Tớ chỉ .....

Tiêu Thanh nhìn Mộc Nhĩ .

- Chỉ ???

- Chỉ là tớ hôm qua say quá nên . Tớ thề sẽ không có lần sau . Tha cho tớ đi nha .

- Lần này đầu trâu mặt ngựa không đến bắt tớ đi là cậu may rồi đấy. Nếu tớ chết , tối đến tớ sẽ đến dọa cậu .

- Cậu thật độc ác !!!!

- Khoang , hôm qua cậu nói buồn là buồn chuyện gì ?

- Không có gì đâu , cậu đừng lo !

- Cậu có mau nói không ?
Mộc Nhĩ nhìn Tiêu Thanh :

- Là vì hôm qua tớ đi khu thương mại ...

Tiêu Thanh đang chăm chú nghe thì cậu ta lại ngừng .

- Khu thương mại sao ???

Mộc Nhĩ mấp máy môi , quát lớn : " TỚ KHÔNG MUA ĐƯỢC ÁO MABƯ ".

Tiêu Thanh cứng người .

- Mọi chuyện chỉ có vậy ! Cậu sao thế Tiêu Thanh . Mộc Nhĩ lây lây cậu ta .

Cơn giận đang ào ào đến mặt Tiêu Thanh :

- Cậu chỉ vì 1 cái áo mà nhậu đến xỉn rồi còn đè tớ sắp chết . Có phải cậu không vậy ?

- Chào cậu Tiêu Thanh . Giọng Thái Triều .

- Thái Triều , cậu đến đúng lúc lắm . Cậu nói cho tớ biết hôm qua hai cậu chơi trò gì vậy ?

- Chỉ đi vào khu thương mại vài vòng rồi về .

- Nhưng tại sao tiểu Nhĩ lại uống
xỉn vì cái áo mabư ?

Mộc Nhĩ chen vào :

- Vì tớ hâm mộ bamư , mà chiếc áo đó có hạn chỉ có 10 chiếc mà thôi . Nhưng tớ đã mua hết đồ cần dùng cho chuyến đi là được rồi . Hứ !

- Chuyến đi ??? Tiêu Thanh ngạc nhiên .

Mộc Nhĩ bình thản : " Đúng rồi , bọn tớ sẽ sẽ đi núi Lam Hải để hẹn hò ".

- Ay chà , tớ quên bén mất .
Thái Trìêu lên tiếng :

- Cùng ngày với bữa tiệc cậu sắp đi đấy . Cậu cũng nên sửa soạn .
Tiêu Thanh ngồi xuống giường .

- Tớ cứ mặc như bình thường . Không cần rắc rối .

Mộc Nhĩ :" Này Tiêu Thanh , cậu ở kí túc một mình trong hai ngày nha !".

- Hử , cậu nói gì . Tiêu Thanh trả lời .

Thái Triều lại ghế ngồi .

- Tuần sau chúng ta được nghỉ cả tuần vì đón lễ thành lập trường .

Tiêu Thanh trầm trồ :

- Ngày thành lập trường đến nhanh thật !

Ngày thứ bảy

- Tiêu Thanh , cậu xem cái áo ấm này được chứ ?

- Tiểu Nhĩ à , cậu rảnh thì cậu để yên cho tớ . Nãy giờ cậu cứ bắt tớ xem cậu thử đồ , đến nỗi tớ phát ngán .

- Cậu chả hiểu gì tớ , tất cả đóg đồ đấy là để đi hẹn hò đấy !

- Tớ chả tham .

- Cậu còn đi tham dự tiệc nữa mà ! Tớ cho cậu mượn vài bộ đấy , chỉ cần trả tiền thuê đồ cho tớ là được .

Tiêu Thanh trề môi .

- Tớ không thèm , tớ cũng có vài bộ mua từ lâu nay cũng có dịp để mặc .

- Haizzz , tùy cậu vậy . Mai bọn tớ đi rồi .

- Hừm , cậu đi tớ rất là vui , bởi vì cái loa luôn phát sóng như cậu cũng đã để tớ bình yên vài ngày .

- Cậu thật độc ác !!!

Sáng hôm sau .

8 giờ sáng .

Tiêu Thanh đêm qua thức khuya để suy nghĩ đến bữa tiệc. Cậu có nên đi , mãi suy nghĩ mà ngủ từ khi nào cậu cũng chả hay một giấc đến sáng .

- Oai... Lại một ngày mệt mỏi !
Tiêu Thanh ngồi dậy bước xuống giường cậu ngạc nhiên , có tờ giấy được đặt trên bàn .

Tiêu Thanh bạn yêu của tớ , bọn tớ đi hẹn hò đây vài bữa sẽ về . Tớ đã nhờ một người thay tớ sang tâm sự với cậu vậy thôi nha , bye cậu . Chúc may mắn ^^

Tờ giấy vỏn vẹn nhiêu đấy chữ

Cộc...cộc...

- Ai vậy ? Giọng Tiêu Thanh.
Người bên ngòai lên tiếng :

- Tôi , Lâm Dạ đây cậu mau mở cửa đi .

Tiêu Thanh :" Không lẽ người tiểu Nhĩ nhờ là hắn sao ?".

- Cậu mở cửa đi , tôi mang đồ ăn qua cho cậu !

Cạch !!! Vào đi .

Lâm Dạ nở nụ cười :

- Tiêu Thanh cậu hay thật đấy , nghe đến đồ ăn là mở cửa cho tôi .

- Kệ tôi , anh đến đây làm gì ? Tiêu Thanh hỏi .

- Bạn cậu nhờ tôi đến .

- Cứ để đồ ăn ở trên bàn . Rồi anh mau đi về đi .

- Cậu phũ với tôi vậy Tiêu Thanh . Cậu biết trong túi là món gì k ?

Tiêu Thanh vươn mũi ngửi :

- Theo nhưng tôi đóan là món cá viên đậu hủ của tiệm Phước La . Đúng chứ ?

Lâm Dạ vỗ tay :" Cậu hay lắm , khướu giác cậu tốt thật ".

- Còn phải hỏi , mà sao anh biết tôi thích ăn cá viên đậu hủ của tiệm Phước La . Hay cũng là do Mộc Nhĩ nói .

- Hừm , cậu thông minh thật . Nào mau đi rửa mặt đi rồi ra ăn . Sẵn hôm nay được nghỉ cậu với tôi đi mua một chút đồ chứ !

- Cái này thì . Cũng được , tôi cũng cần mua vài món đồ .

- Hừm , cậu ăn đi .

Tiêu Thanh nhìn :" Tôi đang ăn đây , món ngon thì phải từ từ thưởng thức chứ , không cần gấp ".

Lâm Dạ chống cầm ngồi nhìn Tiêu Thanh ăn ngon lành .
Tại khu thương mại .

- Đông người thật đấy . Tiêu Thanh ngạc nhiên .

- Hôm nay ngày nghỉ nên rất đông , cậu nên đi sát vào tôi không là bị lạc đấy !

Tiêu Thanh liếc Lâm Dạ :

- Tôi không phải con nít đâu mà sợ lạc .

- Con nít thật .Lâm Dạ vừa đi vừa lắc đầu , lẩm bẩm .

- Ê , cậu nói xấu tôi gì đấy ! Tiêu Thanh với theo .

Cả hai đi một vòng cả khu thương mại .

- Này Tiêu Thanh ,mau đến đây . Lâm Dạ gọi Tiêu Thanh .

Tiêu Thanh nhìn :" Có chuyện gì ?".

- Cậu xem , chiếc áo này rất hợp với cậu .

- Anh nói gì chứ , cái áo hoa hòe như vậy mà anh nói là hợp với tôi . Mắt anh có vấn đề rôi .

- Tiêu Thanh cậu đi thử là sẽ biết , con mắt tôi rất hòan hảo .

- Không ! Anh tự đi mà thử .
Lâm Dạ mỉm cười , chìa bàn tay ra :

- Cậu mau trả tiền cho tôi .
Tiêu Thanh to tròn mắt nhìn Lâm Dạ .

- Tôi nợ anh tiền à ?

- Đúng vậy !

- Khoang , tôi nhớ là tôi có nợ anh gì đâu chứ ! Chắc anh nhầm người để đòi nợ rồi .

Lâm Dạ khóac tay lên vai Tiêu Thanh :

- Cá viên đậu hủ . Cậu nhớ chứ ?
Tiêu Thanh đã nhớ ra mọi chuyện , đâu có ai rảnh rỗi bao cậu ăn chứ . Thật ngu ngốc lại bị hắn lừa .

- Rồi , anh muốn tôi làm gì để trả nợ . Nếu cần tiền thì tôi không có .

- Cậu thật lanh lợi đấy vừa nhắc đến cá viên đậu hủ thì cậu đã nhớ ra . Nhưng tôi không cần tiền đâu .

- Chứ anh muốn gì ?

- Tôi muốn cậu...

Tiêu Thanh lấy tay che người :" Ê , không được . Tôi còn là trai tơ đấy .

Lâm Dạ cuối xuống nhìn :

- Cậu nói gì vậy , ý tôi là tôi muốn cậu mặc chiếc áo tôi đang cầm thôi .

Tiêu Thanh thở dài .

- Được thôi , nếu tôi mặc nó thì tôi không còn nợ anh gì hết . Đúng chứ ?

Lâm Dạ lại gần nói nhỏ vào tai Tiêu Thanh :" Nếu cậu khuyến mãi cơ thể cậu cho tôi thì cũng coi là trả hết nợ đấy ".

Tiêu Thanh nghe xong tức đến đỏ mặt . Vội vàng cầm chiếc áo đi vào phòng thử đồ . Lúc đó chả hiểu sao cậu lại làm vậy .

- Hừm , được đấy nhóc Tiêu Thanh . Giọng Lâm Dạ .

- Anh gọi ai là nhóc , chỉ hơn có một năm . Khoang , chiếc này áo này hợp với mình !

- Bây giờ cậu còn đánh giá con mắt của tôi kém không ?

- Biết rồi , xin lỗi .

Tiêu Thanh thấy hợp với mình vội vàng đến quầy thu ngân để tính tiền .

Giọng thu ngân :" 26.000 tệ ".

Tiêu Thanh ngớ người :" Sao nó mắc vậy ?".

- Tiền đây . Lâm Dạ chen vào .

- Tôi không cần anh trả tiền đâu ?
Thu ngân :" Đồ đây quý khách , xin cảm ơn !".

Lâm Dạ lấy túi đồ rồi nắm tay Tiêu Thanh bước ra quầy quần áo .

- Buông tôi ra , anh làm gì vậy ? Còn cái áo này tôi không cần anh trả tiền đâu !

- Áo này do tôi chọn nên tôi có quyền trả tiền . Được chứ , mà cậu đói chưa ?

Tiêu Thanh im lặng . Lâm Dạ liền lây lây vai Tiêu Thanh .

- Cậu biết rồi còn hỏi !

Lâm Dạ trầm trồ :

- Tôi không biết nên mới hỏi , bộ cậu giận sao ? Haha.

Tiêu Thanh tức tối .

- Mặc xác cậu .

- Vậy cậu không đi ăn đúng chứ , tiếc thật tôi tính mời cậu đi ăn lẩu thẩp cẩm .

- Anh bớt giỡn đi , tôi không dễ bị lừa lần nữa đâu . Cậu đừng mơ !
Lâm Dạ cuối xuống nhìn Tiêu Thanh :

- Cậu thích cái áo này không ?

Lâm Dạ giơ chiếc áo lên .

Tiêu Thanh gãi đầu bối rối :

- À ờ , cũng có . Nhưng anh tính làm gì ?

- Chỉ là muốn cậu trả tiền cái áo này lại cho tôi .

- Anh ....

Lâm Dạ lên mặt :
- 30.000 tệ .

Tiêu Thanh đớ cứng người .

- Sao chứ !!!

- Nhanh lên nào nhóc Tiêu Thanh.

- Tôi không trả , anh làm gì tôi ? Chính anh nói là anh chọn nó nên anh trả tiền sao bây giờ lại bắt tôi trả .

- Tôi chả hiểu ,không lẽ tôi có nói ?

Tiêu Thanh nhìn Lâm Dạ .

- Giờ anh muốn như thế nào , cứ nói thẳng , tôi đây không sợ anh đâu ?

- Hừm , vậy thì đi ăn với tôi .

Lâm Dạ lại nắm tay Tiêu Thanh kéo đi .Tiêu Thanh giựt tay lại.

- Tôi không đi lạc đâu mà anh phải nắm tay tôi , không cần đâu !

- Nhưng tôi thích vậy ! Lâm Dạ lại cầm tay Tiêu Thanh kéo đi . Tiêu Thanh lần này rút tay ra cũng không được vì hắn ta nắm chật quá . Cậu nhìn xung quanh , tất cả mọi người đang nhìn cậu với hắn bằng con mắt lạ lùng , nếu chui xuống đất đựơc thì cậu đâu xấu hổ .

- Đến rồi . Giọng Lâm Dạ

- Đây là quán ăn sao ? Tiêu Thanh ngạc nhiên

- Đúng vậy !

- Sao tôi thấy nó hoang tàn vậy ?

- Cậu rảnh thật , quán ăn có tồi tàn nhưng món ăn ở đây đều rất được ! Không tin cậu vào ăn thử sẽ biết .

- Tùy thôi , để tôi xem đồ ăn ở đây có ngon như lời anh nói không ?

- Hừm , hi . Lâm Dạ nở nụ cười .

Bên trong tiệm .

Lâm Dạ gọi to :

- Chú ơi ....!!! Cho hai phần cơm với một nồi lẩu thập cẩm .

Tiêu Thanh nhìn hắn . Lâm Dạ quay sang nở nụ cười .

- Tôi trả cậu yên tâm , ăn mau chúng ta còn quay lại khu thương mại .

Tiêu Thanh ngớ người nhìn .

- Quay về đấy làm gì ?

- Chẳng phải cậu bảo cần vào khu thương mại mua vài thứ sao .

- Sao anh cứ chọc tôi tức vậy !
Lâm Dạ giơ ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt Tiêu Thanh .

- Không phải chọc tức mà là nhắc nhở .

- Hừ !

8 giờ tại kí túc xá .

Tiêu Thanh mệt nhòai mở cửa đi thẳng lên giường . Cả ngày luôn bị Lâm Dạ chọc phát điên . Cũng may đang đi với cậu hắn nhận được cuộc gọi của phó hội trưởng có việc gì đấy gấp nên mạng phép về trước  .

"Cả ngày mệt mỏi đi mấy chục vòng mà chẳng lựa được đồ ưng ý ,  chỉ có cái áo hoa hòe này của Lâm Dạ " .Tiêu Thanh phàn nàn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip