chương 4.

Cả đêm không ngủ nhìn Trường Sơn có chút phờ phạc. Như đã hẹn hai người chia nhau ra đi tìm người, Trường Sơn đi tìm Hùng, Tố Sương đi gọi Sơn Thạch. Hẹn nhau ở chỗ cầu gãy có cây bần, chỗ hồi đó hay đi câu cá.

Hùng làm việc ở xưởng gỗ, cái chỗ đó xa tít để không ảnh hưởng tới ai. Nghe tin Trường Sơn đến tìm mình, Hùng vui thấy rõ, lập tức xin ông chủ đi cùng Trường Sơn.

“Mày tìm tao có chuyện gì hả? Sao nay lặn lội xa xôi tới đây vậy?”

Trường Sơn dừng bước, quay lại nhìn Hùng. Không nói gì lại đi tiếp. Anh ta không hiểu chuyện gì, cứ im lặng không trả lời câu hỏi, lại dẫn đi đến chỗ cầu gãy.

“Đến đây chi vậy?”

“Để nói chuyện cũ.”

Trường Sơn tựa người vào lan can cầu, tay khoanh trước ngực mặt hướng ra xa.

“Chuyện cũ gì? Mày muốn ôn lại chuyện cũ tao với mày hả? Vui vậy.”

Hùng cũng dựa vào lan can giống Trường Sơn: “Tao nhớ....”

“Chuyện mày nói thằng Thạch ghét tao.”

Xương hàm như bị ai bóp cứng, không phát ra âm thanh gì. Đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Trường Sơn, Hùng như bị câm, không nói được gì thêm.

“Tại sao mày nói nó ghét tao?”

“Mày nói gì vậy Sơn, làm gì có, mày bị gì vậy. Mày nhớ lộn gì rồi hả?” Hùng làm vẻ mặt không biết chuyện gì.

“Tao cho mày nói thật thì mày nói đi, đừng giả bộ nữa.”

“Mày biết gì rồi sao?” Cái mặt đó, cái điệu bộ, cái giọng nói đó hệt như mười mấy năm trước. Cái cách thằng nhóc 15 tuổi nói chuyện ai cũng tin thật.

Trẻ con ở làng làm gì biết nói dối, nó dám nối dối cũng chỉ mà chuyện vặt. Trong làng chỉ mấy đứa chơi với nhau, không có chuyện chia bè kéo phái, nên không ai tin thật.

“Mày chơi chó đúng không?”

Hùng dường như quay ngoắt với lúc nãy, thái độ hoàn toàn khác.

“Tao có chơi chó gì đâu, tại tao thấy mày với thằng chó đó thân thiết quá nên tao mới vậy thôi. Nếu không tao cũng không cần thiết làm cho nó té từ trên cây xuống như vậy.”

“Nói vậy là có ý gì?”

Nụ cười gian xảo, đê tiện, làm Trường Sơn mắc ói. Da gà nổi tầng tầng.

“Tại vì mày với nó cứ như hình với bóng vậy đó, tao khó chịu, tao không vui nên tao mới cố tình đâm thọt tụi bây. Mày cũng biết mà, đâu ai muốn thấy người mình thích đi chung với người khác.”

Trường Sơn bị quay như quay dế, nó nói cái xàm chó gì vậy? Không hiểu con mẹ gì hết.

“Để nói rõ cho mày hiểu nha Sơn. Tao thấy mày với nó cứ như hình với bóng với nhau, tao thì tao thích thầm mày từ đó nên tao ghét. Bữa đó tao cố tình cho thuốc vô ly nước của thằng Thạch đó, nó chóng mặt nên nó té, mày lại đi cứu nó xong hai đứa mày té chung. Tao xót mày, tao cõng mày về nhà, vậy mà mày không quan tâm tao, mày tỉnh thì mày chạy đi kiếm nó.”

Hùng dừng chút rồi lại nói tiếp: “Tao mới xạo mày, ai dè này tin thiệt. Thì tao thành công thôi, không ngờ chiêu đó có tác dụng với mày đến vậy.”

Trường Sơn thầm nghĩ trong đầu cái gì mà nó rối nùi như chỉ vậy, nhưng mà thằng Hùng nó nói nó thích mình!!!!

“Mày thích tao?” Trường Sơn nghi hoặc chỉ vào mình.

“Ừ, tao thích mày. Nhưng mày có bao giờ quan tâm tao chưa, mày chỉ có thằng Thạch, thằng Thạch, mày đâu để tao vào mắt. Do tao nghèo, tao nghèo tao không xứng với mày.”

Trường Sơn nuốt nước bọt, trong đầu vang ong ong. Hình như cậu chưa tin được đó là sự thật, đó giờ chuyện con gái thích mình không ít, lần đầu nghe có đứa con trai thích mình.

“Mày nói thật sao?”

“Tao xạo mày làm gì?”

Cái nhìn của Trường Sơn dần thay đổi, sự tởm lợm thể hiện rõ trên mặt. Không phải tởm cái việc con trai thích con trai, Trường Sơn tởm cái việc nó bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích. Nghĩ tới cảnh lúc nó tàn nhẫn ra tay với bạn cùng chơi với nó đã thấy ghê sợ con người nó rồi.

“Nhưng mà tao với mày căn bản không thể, mày đừng nghĩ việc diệt trừ người khác để đạt được mục đích của mình. Như vậy là thất đức.”

“Nhưng tao không làm thì sao giành được thứ thuộc về mình, tao để mất mày thì tao chết cho rồi.”

“Nhưng mày làm như vậy lỡ chết người thì sao.”

“Tao đéo quan tâm, cùng lắm người ta nói nó chết do trượt té thôi.”

“Mày phải biết tao khó chịu như thế nào khi mày với nó như hình với bóng đâu, tao khó chịu ở đây nè.” Hùng chỉ vào tim mình.

Trường Sơn không muốn nhìn tới con người tàn độc đó nữa. Tay đột nhiên bị một lực giữ lại, kéo mạnh ôm vào lòng.

“Mày làm cái chó gì vậy buông tao ra.” Trường Sơn vùng vẫy thoát khỏi cái ôm đó nhưng không thể. Bất lợi của Trường Sơn chính là về dáng người có phần nhỏ hơn so với Hùng.

“Dù mày không chấp nhận tao không quan tâm, mày phải là của tao.”

Hai tay sờ loạn trên người của Trường Sơn, tay kia đã lột được mấy nút áo sơ mi của Trường Sơn đang mặc. Cái chỗ này nó khuất tầm nhìn, bình thường không có ai hay đi ngang, Trường Sơn muốn kêu người cứu cũng không được.

“Mày làm cái đéo gì vậy, buông tao ra coi thằng chó. Buông ra.”

“Vậy để hôm nay mày là của tao luôn đi, không còn ai muốn tranh giành với tao nữa.”

“Má, tao là đàn ông mà, buông ra coi.”

“Chỉ cần là mày thì tao đều xơi được.”

Trường Sơn bị đè ra đất, nút áo đã bị bung hết, lộ ra làn da hơi ngâm. Từ góc nhìn của Trường Sơn có thể thấy được ánh mắt thèm thuồng chảy nước miếng của nó, trông nó kinh tởm đến chừng nào. Hai tay phản kháng cũng bị khóa chặt dưới đất, hai chân bị chân Hùng khóa chặt không nhúc nhích được.

“Buông tao ra, cha tao sẽ giết mày.”

“Chơi mày một lần rồi chết cũng không tiếc. Tao thích mày nhiều lắm mày có biết không hả.”

Hùng cởi áo ra, lộ ra cơ thể lực lưỡng. Nó mân mê, vuốt ve từng tấc da tấc thịt của Trường Sơn. Bàn tay nó đi đến đâu Trường Sơn thầm nghĩ muốn cắt lớp da chỗ đó.

Nó cúi xuống hít lấy từng chút mùi hương trên cổ Trường Sơn, thiếu chút nữa nó liếm cả cái cổ của cậu rồi.

“Buông ra. Cứu với.”

“Mày la đi, mày la lớn lên cũng không ai nghe đâu. Mày la đi, mày la để người ta đến coi cậu hai Sơn kiêu ngạo bị chơi nè.”

Trường Sơn chống cự quyết liệt, tay chân đã bị khóa, miệng thì không phát được tiếng kêu cứu nữa.

Không biết vì sao trong đầu Trường Sơn lại hiện ra hình ảnh của thằng đó, cái thằng cười với cái răng khểnh là nét đặc trưng. Trong đầu chạy hàng chục lần cái tên Nguyễn Cao Sơn Thạch đó. Trường Sơn bất lực nhắm mắt nằm chịu sự giày vò kinh tởm đó, Trường Sơn không muốn nhìn thấy hung thủ đưa mình tới cửa địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip