20
Mưa giấu đi nỗi buồn, cũng giấu cả cô đơn, giấu đi tình yêu thua thiệt của nhân sinh khổ cực, hoài giấu nhẹm cả nỗi lòng thê lương
—
Phòng bệnh vắng lặng vang lên vài tiếng của máy móc công nghệ hiện đại, giọt nước biển từng giọt chậm rãi rơi xuống truyền đến mạch của người bệnh nhân, căn phòng im ắng, ánh đèn vàng bên khung cửa hắt hiu đứng hoài nơi đó, như thể đang đợi cây đèn cao cao bên vệ đường thắp lên một tia màu ấm cúng hơn, để nó có kẻ bầu bạn, ngước nhìn ắt sẽ gặp đồng minh
Vậy mà đợi hoài cũng chẳng thấy đèn đường bật sáng, chỉ thấy dòng người thay phiên lướt qua nhau hờ hững không câu chào
Ấy thế mà đèn vẫn đợi, dù lỡ hẹn nhưng vẫn hoài ngóng trông
Bên ngoài hành lang, Ha Eun đưa tay quệt đi dòng nước mắt, ngậm ngùi nhìn cô bạn tiều tuỵ vì vết thương lòng, nói sao cũng thấy tội, tội cho một đời người
Giọng nói phía sau khiến Ha Eun giật mình, quay lại nhìn thì ra là vị bác sĩ lúc nãy đã cứu Hee Young khỏi cơn nguy kịch
- Ta có thể hỏi chuyện này được không? Nó hơi tế nhị một chút
- Vâng, bác sĩ cứ hỏi
- Bạn của cháu... đã trải qua chuyện gì vậy?
Ha Eun có hơi dè dặt với câu hỏi, cô lưỡng lự một lúc
- Nếu cháu không nói, ta cũng chẳng thể biết để điều trị tận tình hết mức, vì.. tâm lý của bệnh nhân đó nghiêm trọng hơn ta từng thấy rồi
Nhìn vào giường bệnh đơn bóng, cô nén lại tiếng nấc đang nghẹn ở thanh quản, run run nói với ông
- Dạ, bạn cháu đã bị người ta...
- Cưỡng gian?
- Đúng ạ, nhưng lúc đấy may mà tụi cháu đến kịp nên bọn kia chỉ mới làm loạn bên ngoài, chứ chưa...
Vị bác sĩ già đẩy nhẹ gọng kính, cẩn thận đưa ra lời khuyên
- Ừm. Lúc nãy ta cũng đoán được phần nào, ai ở độ tuổi con bé trải qua loại chuyện đó cũng sẽ nghĩ đến bước đường này thôi, đợi đến lúc con bé tỉnh lại, ta sẽ cho chuyển qua khu tâm lý, nơi đó sẽ tốt hơn.. chỉ khi nào thần trí ổn định mới có thể về nhà
Ha Eun gật đầu, chẳng biết nên mở tiếp lời gì cho phải phép
- Thể trạng con bé đang không ổn, cháu nên ở cạnh tâm sự với nó nhiều hơn hoặc gọi thêm một ai đó mà cháu nghĩ con bé cần nhất vào lúc này, cơ may thì sẽ mau chóng hồi phục, Hee Young bi quan cả trong lẫn ngoài, ý chí muốn sống của nó cũng chẳng cao, nếu không ra sức vực dậy thì sau này cũng chẳng thể tỉnh lại đâu...
- Ý bác sĩ là..?
Một tiếng thở dài được phát ra, theo sau đó là sự buồn bã cùng thương xót tuôn tràn
- Lúc kích tim, phải kích đến lần thứ mười mấy nhịp tim mới trở lại, vừa trở lại liền yếu ớt cho đến tận bây giờ, cháu muốn nói gì thì cứ nói ra hết.. cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, với tình trạng này ta không biết sẽ kéo dài được mấy ngày đâu
Ha Eun như người mất hồn đổ người về bức tường trắng, trượt dần xuống nền gạch lạnh lẽo, hàng nước ngự ở mắt cũng vì tác động nên lăn dài trên đôi gò má hồng hồng nhạt nhạt
- Đây cũng là lần đầu ta thấy bệnh nhân thế này, chỉ hy vọng sẽ có phép màu cản ngăn nó đến với cánh cửa bồng lai tiên cảnh
Nói rồi vị bác sĩ cũng quay gót bước đi, để lại một mình Ha Eun ngồi ở đó, khóc quỵ đến thương lòng
Hee Young là một người cô xem trọng hơn cả tình thân trong nhà, có thể nói là không thể thiếu trong cuộc sống của nhau, cả hai đã từng hứa hẹn cùng vào sinh ra tử, vậy mà giờ đây cô chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn người chị em của mình đang dần xa nơi thế gian, nếu Hee Young thật sự có chuyện không hay, thì Ha Eun phải làm sao trở về những ngày thánh êm đềm vốn có? Cô không cho phép chuyện này được xảy ra, cũng không bao giờ cho phép Woo Hee Young huỷ hoại thanh xuân của chính cậu ấy, nhất định phải kéo cậu ấy trở về
—
Đẩy nhẹ cánh cửa nặng tay, dáng hình nam nhân ngồi ngay xuống chiếc ghế mềm, một làn khí dài được bật ra từ khoang mũi, bất lực ngẩng đầu nhìn trần cao
- Sao đấy?
- Hyung, em phải làm sao đây?
Nam Joon nhấp một ngụm cafe trong ly giấy mỏng, chầm chậm đáp
- Có chuyện gì?
- Hyung có cách nào.. để quên đi một người không, chứ tình yêu sao mà khổ quá
- Nếu có cách quên đi cảm xúc mà tình yêu đem lại, thì nhân sinh chẳng bao giờ biết bi thương là gì, tình yêu biết trước là đau nhưng em vẫn cố chấp đi vào, vậy là do em cố tình muốn bản thân bị thương chứ không phải do tình yêu gây ra, quy chung là lý trí không thể thắng nổi trái tim con người thôi
Bất chợt, đáy mắt anh rơi ra giọt lệ nóng, tâm can như muốn vò nát thân thể mệt nhoài, chẳng ngăn được chúng làm ướt đẫm khuôn mặt góc cạnh, chẳng ngăn được con tim anh cháy lên một nhân ảnh quen thân, Taehyung ôm ngực trái gục đầu vào gối, Nam Joon sau đó chỉ nghe được tiếng vang vọng của đau lòng
- Anh không biết em đã trải qua chuyện gì, nhưng Taehyung này, nếu như còn yêu nhau thì hãy giữ nhau lại bằng mọi giá, đừng để khi mất rồi bản thân mới nhận ra mình cần người ta đến nhường nào. Cuộc đời nó lạ lắm em, một lần chạm mặt, ngàn lần vương, cũng như một lần bỏ lỡ, cả đời sầu
- Người ngoài như anh không thể cho em lời khuyên quá hữu ích hay quá vào vấn đề, nhưng anh chỉ muốn em biết, một khi nam nhân đã rơi nước mắt vì một người con gái thì đã có thể sẵn sàng đem tặng cả trái tim cho người ta rồi, cái tôi cũng có ưu và nhược điểm của nó, mà nhược điểm lớn nhất nó gây ra chính là làm mất đi tất cả những thứ mình vốn trân trọng nhất đấy
Lời nói của Nam Joon như quấn chặt lấy anh một chút cũng chẳng rời, cũng chính vì thấu hiểu được nên mới làm tuyến lệ nơi anh tuôn trào không thôi
Điện thoại trong túi không lựa lúc reo lên vài hồi khiến anh có chút khó chịu, song anh cũng nhận
"Aera?"
"Anh đang.. ở đâu vậy?"
Thanh giọng đứt quãng của em làm Taehyung vừa lo vừa hoảng
"Anh đang trong studio, có chuyện gì em từ từ nói"
"Chị Hee Young.. chị Hee Young.."
"Hee Young làm sao? Em bình tĩnh nói rõ anh nghe"
Dường như Aera cần thời gian lấy lại hô hấp, phải mất một lúc cô nhỏ mới có thể lên tiếng với một câu đủ đầy rành mạch
"Chị tự tử, chị Ha Eun đưa vào viện kịp thời nhưng tình trạng bây giờ không khả quan cho lắm.. bác sĩ nói.. kêu người nhà đến nói vài lời cuối.. anh hai.. anh hai?!! Anh còn nghe máy không.. anh hai.?!!"
Taehyung từ lúc nghe được ba chữ đầu đã rất nhanh lao thẳng ra đường, gấp gáp bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến địa chỉ mà Aera vừa gửi tới, chỉ cầu sao người anh yêu thoát khỏi kiếp nạn này, trả giá thế nào anh cũng có thể chịu được
Ngồi trên xe Taehyung không ngừng thúc đẩy bác tài chạy nhanh một chút, bộ dáng hối hả của anh cũng khiến vị bác tài có tuổi gấp theo, bác nhân lúc đường vắng phóng ga cho xe đi nhanh nhất có thể
- Cậu trai, cậu đừng hối nữa, tôi biết cậu lo nhưng cũng phải giữ tính mạng của hai chúng ta chứ, cậu không màng đến mình cũng phải màng đến tôi, tôi còn con còn vợ đang đợi ở nhà
- Chú!! Cháu xin chú đi nhanh một chút, người cháu yêu đang đến ngưỡng tử rồi!!!
- Được được, coi như kiếp trước tôi nợ cậu nên kiếp này cố trả cho xong, ngồi chắc vào
Chiếc xe màu vàng lao đi như thể muốn xé toạc màn đêm giăng lối, xé luôn tâm tình của chàng trai trẻ tuổi đôi mươi
*
Nắng tàn trời lập đông, em dẫn anh đến một đồng cỏ trải dài thảm hoa ngũ sắc, còn nhớ ngày đó Taehyung vui lắm, anh cười hoài không thôi, thoải mái ngã mình xuống làm đám hoa chỗ đấy bị dẹp mất phân nửa, nhưng em chẳng quan tâm đến, điều em thấy là nụ cười như mặt trời chiếu rọi khắp thế gian đang nở ra giữa muôn ngàn hoa lá quả, Hee Young ngồi xuống ngắt một bông, ngửi một chút liền bị hương thơm dịu làm lòng hoan hỉ
- Có một chốn nhỏ thanh bình được em đặt tên là lối cũ, nơi đó có em, bây giờ có anh, chúng ta tuy không thể hằng ngày cùng nhau đi qua nó, nhưng đây là nơi đầu tiên em cho người khác biết về, sau này nếu chúng ta không còn bên nhau nữa, thì xin anh đừng đem ai khác đến nơi này, coi như giữ một chút gì đó thuộc về em
Taehyung không chịu hiểu, anh cứ nhắc mãi "tại sao lại không có nhau? Em định đi đâu à?"
Hee Young bật cười rồi nói là "lỡ như thôi"
Anh chặn miệng em bằng một nụ hôn phớt ngang cánh môi hồng, tuy có bất ngờ nhưng cũng nhờ anh xua tan đi xấu hổ
- Bây giờ chúng ta có nhau, sau này cũng không ngoại lệ, anh không cho phép em rời đi đâu, đừng hòng
Lúc đó anh nói một cách tự nhiên vui vẻ mà không hề biết rằng mai sau này kết thúc sẽ chẳng được viên mãn như cả hai từng mong ước, chuyện của tương lai xảy ra nhiều trắc trở quá nên chẳng cá thể nào có thể lường trước được, cũng vì thế mới có cảnh biệt ly không hẹn ngày trở về
Lối cũ đó.. cũng thiếu vắng đi một bóng hình thân thương
*
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip