PHẦN 1 - 3.4
Nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên mặt tôi.
“Anh Zezé, anh đang khóc kia...”
“Anh sẽ nín ngay thôi. Với cả anh không phải vua như em. Anh chẳng có gì tốt cả. Một thằng bé hư, hư thật sự... Chỉ thế thôi.”
______________________________
“Anh Totoca, gần đây anh có đến nhà mới không?”
“Không, còn em?”
“Cứ lúc nào được là em lại tạt vào đó.”
“Để làm gì?”
“Em muốn xem Pinkie thế nào.”
“Pinkie là kẻ chết tiệt nào mới được chứ?”
“Nó là cây cam của em.”
“Em tìm được một cái tên hợp với nó thật đấy. Em đúng là giỏi tìm kiếm.”
Anh cười lớn và tiếp tục đẽo đẽo gọt gọt thân hình mới của Con Vua Bạc.
“Thế nó sao rồi?”
“Nó chẳng lớn thêm chút nào cả.”
“Nếu em cứ tiếp tục ngắm nghía nó như thế thì nó sẽ không lớn được đâu. Em đang nghĩ gì thế? Em muốn cái sào thành như thế này phải không?”
“Vâng. Anh Totoca, sao cái gì anh cũng biết làm vậy? Anh có thể làm lồng chim, làm chuồng gà, làm phòng cho em bé, làm rào, làm cổng và cả tỉ thứ khác nữa...”
“Bởi vì không phải ai cũng sinh ra để trở thành một nhà thơ thắt nơ trên cổ. Nhưng nếu em thật lòng muốn thành người như vậy, em có thể học.”
“Em không nghĩ thế. Người ta cần phải có thiên hướng thì mới làm được những việc đó.”
Anh dừng lại một lát và nhìn tôi, nửa như buồn cười nửa như chê bôi cái từ mới mà có lẽ bác Edmundo đã nhồi nhét vào đầu tôi.
Bà vừa mới sang và đang ở trong bếp làm món bánh mì Pháp ngâm rượu vang cho bữa tối Giáng sinh. Đó là tất cả những gì chúng tôi có trong bếp.
Tôi nói với Totoca:
“Và một số người thậm chí còn không được như thế này. Bác Edmundo đã cho chúng ta tiền mua rượu và mua nguyên liệu làm món xa lát hoa quả cho bữa trưa ngày mai.”
Anh Totoca đang làm một cái nào mới mà không đòi đổi cái gì sau khi nghe chuyện xảy ra ở sòng bài Bangu. Ít nhất Luís cũng có món gì đó. Một món đồ cũ dùng lại của người khác, nhưng rất đẹp, và tôi rất thích.
“Anh Totoca?”
“Gì?”
“Anh có nghĩ là chúng ta sẽ chẳng được ông già Noel tặng gì không?”
“Anh không nghĩ vậy.”
“Anh nói thật đi. Anh có nghĩ em là đứa trẻ hư đốn, xấu xa như mọi người nói không?”
“Không phải xấu theo kiểu xấu xa. Chỉ là trong máu em có quỷ thôi.”
“Khi Giáng sinh đến, em sẽ thật tâm mong ước mình không phải người như thế! Em ước gì dẫu chỉ một lần trong đời, trước khi em chết, Chúa Hài Đồng sẽ được sinh ra trong trái tim em, thay vì một con quỷ ranh.”
“Có thể năm tới... Sao em không học theo anh và làm như anh nhỉ?”
“Anh làm gì cơ?”
“Anh không mong chờ bất cứ điều gì cả. Như thế anh sẽ không phải thất vọng. Chúa không tốt đẹp như mọi người vẫn nói đâu. Bởi vì cha xứ bảo rằng dù sách giáo lý nói...”
Anh ngừng lại, không chắc có nên nói tiếp hay không.
“Dù sách giáo lý nói gì cơ?”
“Ờ, hãy cứ cho rằng em hư thật và không xứng đáng được nhận quà đi. Thế còn Luís thì sao?”
“Em ấy là một thiên thần.”
“Còn Glória?”
“Chị ấy cũng thế.”
“Thế còn anh?”
“Ừm, thi thoảng anh... anh... dùng đồ của em, nhưng anh là người tốt.”
“Còn Lalá?”
“Chị ấy đánh đau lắm, nhưng chị ấy cũng là người tốt. Một ngày nào đó chị sẽ khâu cho em một cái nơ.”
“Còn Jandira?”
“Jandira là Jandira, nhưng chị ấy không phải người xấu.”
“Thế còn mẹ?”
“Mẹ thật tuyệt vời, mẹ luôn cảm thấy có lỗi khi đánh em, và mẹ đánh rất nhẹ.”
“Cha thì sao?”
“Hừm. Em không chắc về cha. Cha không bao giờ gặp may mắn. Em đoán cha cũng như em, thành viên xấu xa của gia đình.”
“Chà, vậy đấy. Mọi người trong gia đình ta đều là người tốt cả. Vậy thì tại sao Chúa không đối xử tử tế với chúng ta chứ? Cứ thử đến nhà bác sĩ Faulhaber mà xem bàn ăn nhà ông ấy to cỡ nào, đồ ăn chất cao ra sao. Cả nhà Villas-Boas. Và nhà của bác sĩ Adaucto Luz nữa, chán chả buồn nói...”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip