PHẦN 1 - 4.2

Tôi đổi hướng và đi đến nhà bà. Tôi phải nói chuyện với bác Edmundo.

Tôi biết giờ này vẫn còn sớm đối với một người đã nghỉ hưu. Tôi muốn gặp bác trước khi bác ra ngoài mua xổ số - hay “đặt cược” theo cách bác thường gọi, và lấy báo.

Tôi đã đúng. Bác đang ở trong phòng khách chơi bài đơn theo kiểu mới.

“Cháu chào bác.”

Bác không trả lời. Bác vờ điếc. Ở nhà mọi người đều bảo bác vẫn làm thế khi không muốn nói chuyện.

Nhưng bác không bao giờ làm thế với tôi. Trên thực tế (sao tôi thích nói “trên thực tế” thế không biết!), bác chưa bao giờ giả điếc khi ở cạnh tôi. Tôi giật ống tay bác, và như mọi lần, tôi nghĩ bộ dây đeo quần bằng vải kẻ ca rô đen trắng của bác trông rất ổn.

“À! Cháu đấy à...”

Bác vờ như giờ mới thấy tôi.

“Kiểu chơi bài đơn này gọi là gì vậy bác?”

“Nó được gọi là kiểu Đồng hồ.”

“Trông đẹp thật.”

Tôi đã biết mọi lá bài trong cỗ bài này. Tôi chỉ không thích những quân bồi cho lắm. Tôi không biết tại sao nhưng chúng trông như quân hầu của nhà vua vậy.

“Bác này, cháu muốn kể cho bác một chuyện.”

“Bác đang chơi dở. Đợi bác chơi xong thì hẵng nói chuyện.”

Nhưng ngay sau đó, bác trộn tất cả các lá bài lại.

“Bác thắng rồi ạ?”

“Không.”

Bác xếp các quân bài lại thành xấp và gạt sang một bên.

“Được rồi, Zezé, nếu chuyện này liên quan đến tiền”

Bác nói, xoa xoa các ngón tay vào nhau

“thì bác nghe đây.”

“Bác không có xu nào để cho cháu mua một viên bị ạ?”

Bác mỉm cười.

“Có lẽ bác có một xu đấy. Ai mà biết được?”

Bác định cho tay vào túi quần nhưng tôi bèn ngăn lại.

“Cháu đùa thôi, bác, không phải chuyện đó đâu ạ. ”

“Chà, thế là chuyện gì?”

Tôi dám chắc bác thấy hứng thú với “sự khôn sớm” của tôi, đặc biệt là sau khi tôi tự học đọc.

“Cháu muốn biết một chuyện rất quan trọng. Bác có biết cách hát mà không hát không?”

“Bác không chắc mình hiểu ý cháu.”

“Như thế này này,” và tôi hát một đoạn bài “Ngôi nhà nhỏ”.

“Cháu có thể hát ở bên trong mà không phát ra âm thanh bên ngoài.”

“Đó là hát thầm,” bác bật cười, không biết tôi định đưa chuyện này tới đâu.

“Bác nghe này, hồi bé cháu đã nghĩ rằng bên trong cháu có một chú chim nhỏ biết hát. Chính chú chim đó đã hát.”

“Chà, được rồi. Thật tuyệt vời vì cháu có một chú chim nhỏ như thế.”

“Bác không hiểu rồi. Chỉ là bây giờ cháu không chắc lắm về chú chim đó. Thế còn khi cháu nói và nhìn bên trong thì sao ạ?”

Bác hiểu ra và bật cười trước sự bối rối của tôi.

“Bác sẽ nói cho cháu biết nó là gì, Zezé. Nó có nghĩa là cháu đang lớn lên. Và khi cháu lớn, những cái nói và nhìn mà cháu nhắc đến đấy được gọi là suy nghĩ. Và việc suy nghĩ sẽ giúp cháu đạt đến cái độ tuổi mà bác đã nói là rồi cháu sẽ sớm đạt đến thôi.”

“Độ tuổi chín chắn ấy ạ?”

“Cháu vẫn còn nhớ thế thì tốt. Và sau đó một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Suy nghĩ của chúng ta lớn dần lớn dần rồi sẽ kiểm soát cái đầu và con tim của chúng ta. Nó tồn tại trong mắt chúng ta và trong mọi bộ phận của cuộc đời ta.”

“Vâng. Thế còn chú chim nhỏ thì sao ạ?”

“Chú chim nhỏ vốn được Chúa tạo ra để giúp trẻ em khám phá mọi thứ. Và khi không còn cần nó giúp nữa, đứa trẻ sẽ trả nó về bên Chúa. Rồi Chúa sẽ đặt nó vào trong một đứa trẻ thông minh khác, như cháu vậy. Nghe rất tuyệt phải không?”

Tôi cười sung sướng bởi vì tôi đang suy nghĩ.

“Tuyệt thật ạ. Giờ cháu đi đây.”

“Cháu vẫn muốn đồng xu chứ?”

“Không phải hôm nay ạ. Hôm nay cháu sẽ rất bận.”

Tôi vừa đi xuống phố vừa suy nghĩ về mọi thứ. Nhưng rồi tôi nhớ ra một chuyện làm tôi buồn vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip