PHẦN 2 - 3.3
Ông lại vuốt tóc tôi.
“Cháu là một thằng bé phức tạp, nhưng ta phải thú nhận rằng cháu khiến cho trái tim già nua này tràn ngập niềm vui. Thật đấy. Bây giờ chúng ta đi nhé?”
“Tuyệt quá ạ. Nhưng thêm một chút nữa thôi. Cháu cần nói một điều rất quan trọng, thưa ông.”
“Nói đi.”
“Vậy là chúng ta là bạn bè đích thực, phải không ạ?”
“Đúng thế.”
“Ngay cả chiếc xe này cũng có một nửa là của cháu, đúng không ạ?”
“Một ngày nào đó nó sẽ là của cháu, toàn bộ.”
“Chỉ là...”
Thật khó nói thành lời.
“Nói đi... Có chuyện gì thế? Cháu có bị nuốt mất lưỡi đâu...”
“Ông sẽ không giận chứ?"
“Tất nhiên là không.”
“Có hai điều cháu không thích ở tình bạn của chúng ta.”
Nhưng chuyện này không dễ nói như tôi tưởng.
“Đó là gì?”
“Thứ nhất, nếu chúng ta là bạn tốt như vậy thì tại sao lúc nào cháu cũng phải thưa ông hoặc thưa ông Manuel?”
Ông bật cười.
“Cháu có thể gọi ta như thế nào tùy thích.”
“Chỉ là cháu không biết phải gọi ông là gì khi cháu kể với Pinkie về ông. Ông không bực mình chứ ạ?”
“Sao ta lại bực mình kia chứ? Đó là một đề nghị hợp lý mà. Pinkie là ai mà ta chưa bao giờ nghe nói đến nhỉ?”
“Pinkie là Bạn Yêu ạ.”
“Vậy, Bạn Yêu là Pinkie và Pinkie là Bạn Yêu. Ta vẫn chưa hiểu.”
“Pinkie là cây cam nhỏ của cháu. Còn Bạn Yêu là tên gọi thân mật của nó.”
“Vậy là cháu có một cây cam nhỏ tên là Pinkie.”
“Nó đặc biệt lắm ạ. Nó trò chuyện với cháu, biến thành con ngựa, phiêu lưu cùng với bọn cháu. Với Buck Jones, Tom Mix... Fred Thompson... Ông có thích Ken Maynard không?”
(Lược bớt từ “thưa ông” đi thì có vẻ kỳ kỳ, nhưng tôi đã quyết định rồi.)
Ông phác một cử chỉ như muốn nói ông không biết gì về những chàng cao bồi miền Tây.
“Hôm nọ Fred Thompson giới thiệu cháu với ông ấy. Cháu thực sự thích chiếc mũ bằng da thú ông ấy đội. Nhưng cháu không nghĩ ông ấy biết cười.”
“Ái chà, tiếp tục đi, bởi vì thế giới trong cái đầu bé nhỏ của cháu khiến ta bối rối quá. Điều thứ hai là gì nhỉ?”
“Chuyện này còn khó nói hơn ạ. Nhưng vì cháu đã nói chắc đến chuyện thưa ông mà ông không bực mình... Cháu không thích tên ông lắm. Thực ra không phải là cháu không thích, nhưng nói giữa bạn bè với nhau nhé, nó hơi...”
“Lạy Chúa, sao nào?”
“Ông nghĩ cháu có thể gọi ông là Valadares không?”
Ông ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười.
“Không, có vẻ không thích hợp cho lắm.”
“Cháu cũng không thích cái tên Manuel. Ông không biết cháu tức giận như thế nào khi cha cháu kể những chuyện tiếu lâm của Bồ Đào Nha và nói “Manuel thế này, Manuel thế nọ”. Ông có thể nói rằng đồ khốn kiếp ấy chưa bao giờ có một đứa bạn người Bồ...”
“Cháu vừa nói gì cơ? Rằng cha cháu kể những chuyện tiếu lâm của Bồ Đào Nha ư?”
“Không. Sau đó cơ. Từ thô tục gì đó cơ.”
“ Đồ khốn kiếp cũng tệ như đồ chó đẻ ạ?”
“Cũng gần như thế.”
“Thế thì cháu sẽ cố gắng không nói từ đó nữa... Vậy, ông nghĩ sao ạ?”
“Cháu nói xem nào. Cháu có phương án rồi chứ? Cháu không muốn gọi ta là Valadares, và có vẻ như cháu cũng không muốn dùng cái tên Manuel.”
“Cháu thích một cái tên.”
“Tên gì?”
Tôi trưng ra bộ mặt xấc xược nhất trần đời.
“Là cái tên mà ông Ladislau và những người khác gọi ông ở tiệm bánh ngọt ấy.”
Ông dứ dứ nắm đấm, làm bộ tức giận.
“Này, cháu là kẻ vênh váo nhất ta từng biết đấy. Cháu muốn gọi ta là 'ông Bồ' chứ gì?”
“Đó là cái tên hay dành cho một người bạn mà.”
“Cháu chỉ muốn có vậy thôi phải không? Thế thì được thôi. Giờ chúng ta đi đâu nào?”
Ông khởi động xe và trầm ngâm lái đi. Rồi ông thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngó trước ngó sau khắp phố. Không một bóng người. Ông mở cửa xe và nói:
“Xuống xe nào.”
Tôi nghe lời, bước theo ông ra phía sau xe. Ông chỉ vào chiếc lốp dự phòng.
“Nào, bám chặt vào đây. Và cẩn thận nhé.”
Tôi đứng trong tư thế bám càng, vui hết nấc. Ông leo lên xe và lái đi thật chậm. Năm phút sau, ông dừng lại và ra khỏi xe để xem tôi có ổn không.
“Thích không?”
“Như mơ ấy ạ.”
“Chà, như vậy đủ rồi. Đi thôi nào, kẻo muộn đấy.”
Đêm dịu dàng buông xuống và lũ dế xa xa đang hát trong đám táo gai, báo hiệu mùa hè sắp đến. Chiếc xe vẫn chạy rì rì.
“Chậc. Từ giờ trở đi chúng ta sẽ không nhắc đến chủ đề này nữa. Được không?”
“Nhất trí ạ.”
“Ta rất muốn biết lúc về nhà, cháu sẽ giải thích là cháu đã ở đâu suốt khoảng thời gian này.”
“Cháu đã tính đâu vào đấy cả rồi. Cháu sẽ nói cháu đi học giáo lý. Hôm nay là thứ Năm phải không ạ?”
“Cháu đúng là vẫn chứng nào tật nấy. Chuyện gì cháu cũng kiếm được cớ.”
Tôi nhích lại gần ông và ngả đầu lên cánh tay ông.
“Ông Bồ ơi!”
“Sao?”
“Cháu chẳng muốn xa ông chút nào, ông biết không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì ông là người tốt nhất trên đời. Không ai đối xử tệ với cháu khi cháu ở bên ông và cháu cảm thấy trong tim cháu có một mặt trời hạnh phúc.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip