14
///
Hẳn trên đời này, ai cũng đã phải trải qua những quá khứ đau thương, chứa đầy điều tệ hại đều không muốn nhắc lại như bị ba mẹ la rầy, hay bị tai nạn gì đó, đều rất khó chịu đúng không? Có một cô bé cũng đã chịu rất nhiều sự lạnh nhạt của người đời, của chính người mẹ của mình. Một cô bé bị khuyết tật đáng thương...
...
Cô bé không thể nghe người đàn bà trước mặt mình đang nói gì cả, nhìn mặt ả giận dữ lắm, dù không thể nghe thấy ả la hét gì nhưng em biết rằng bà ta đang chửi rủa em, em biết ả sẽ đánh em vì em biết... đây là nơi em phải chịu những thứ khủng khiếp như vậy bởi chính người mẹ của mình.
Từng ngày trôi qua, em thu mình trong chiếc chăn mỏng tanh để che người, tránh khỏi người đàn bà kia, vừa sợ vừa buồn, em không biết mình phải làm gì nữa, mọi chuyện thật quá đỗi khó khăn với một cô bé chỉ đầy bảy tuổi - một cái tuổi ăn học, vui chơi thoả thích với sự yêu quý của gia đình.
Những sự khinh bỉ ấy không chỉ dừng lại khi em ở nhà, nó ám ảnh em đến ngoài xã hội, đến ngôi trường "tệ bạc" em theo học, bạn bè... à không, những đứa học trò cùng tuổi thường chỉ trích em, nhìn mặt chúng nó em cũng hiểu rằng chúng đang trêu chọc em, nói em là kẻ câm kẻ điếc. Có một thằng nhóc quậy phá lại gần mà hét vào tai em, em không thể nghe được... chúng cười hả hê, xem nó như một trò đùa.
Một ngày ở trường, trời đổ mưa, may quá, em có mang theo dù... nhưng không, các cô bạn gái giựt lấy cây dù em cầm trên tay, em đứng người chẳng biết làm gì ngoài nhìn cô "bạn" ấy tung tăng chạy về với chiếc dù bên tay. Biết phải làm thế nào được, em buộc mình phải dầm mưa chạy về, những giọt mưa rơi xuống càng nặng hạt, em thấy lạnh lắm. Tại sao chẳng có ai lại thương em? Người mẹ, "bạn bè" và cả ông trời nữa, em đã làm sai những gì mà lại để em chịu đựng như vậy?
...
Vì bản thân không thể nghe được, không thể nói được nên em quyết tâm học hành, cô giáo có phát cho em quyển tập đầy những hình ảnh ngộ nghĩnh về những con vật, những loại trái cây. Em muốn biết chúng là gì nhưng không thể... em không thể hiểu được những câu chữ đó...
"A, ưm... A!"
Sau một tuần ròng rã học hành, em chạy lại bên mẹ khoe những điều em tiếp thu được nhưng đáp lại em là ánh mắt khinh thường, không quan tâm của ả ta.
"Bốp!"
Vẫn vậy, ả vẫn dùng bạo lực với em, em khóc, nhiều lắm..
"Hư....!"
Em tủi thân, đau đớn biết dường nào, em muốn được nói, được nghe, được mẹ yêu thương, được có bạn bè... nhưng mọi thứ thật quá đỗi khó khăn. Hằng ngày phải chịu đựng những sự xúc phạm, em mệt lắm rồi...
"Hưm..."
Em muốn có người yêu thương mình, chỉ một người thôi cũng được...
...
"Chaeyoung."
"Park Chaeyoung!"
Tôi vội lắc vai cô ấy, hình như cô ấy đang nghĩ gì đấy có vẻ đăm chiêu lắm.
"Cậu đang nghĩ gì vậy hả?"
"Có phải đang đau đầu không?"
"Có cần đi bệnh viện?"
"Không cần, không sao đâu, cảm ơn."
"Là do bố cậu đánh phải không?"
"Bố của cậu rất nghiêm khắc hả?"
"Không."
Không gì mà không chứ? Vậy nói không phải do ổng đánh, vậy thì ổng không nghiêm khắc à?
"Vậy là mẹ đánh phải không hả?"
"Không phải..."
Dù vậy cũng thật kì lạ, lẽ nào là mẹ cô ấy đánh thật...?
"Không phải à?"
"Cậu nói đi!"
"Này!"
"Tôi thấy tôi không có nghĩa vụ gì để nói cho cậu."
Hả? Cô ấy như vậy... là không tin mình sao?
"Thật sao?"
"Nói cũng đúng..."
Cứ cho chúng tôi là bạn bè đi...
"Chúng ta quen biết nhau cũng chưa được lâu mà..."
"Tóm lại cậu phải đi bệnh viện đi đã."
Đối với cậu mà nói, tôi vẫn chưa được cậu gọi là bạn bè có thể tâm sự nhỉ?
"Việc dạy kèm cứ tạm nghỉ đi..."
"Nhưng con nhóc rất buồn, nó muốn gặp cậu lắm đấy."
"Ừm..."
"Vậy tôi đi đây."
Do chúng tôi cùng bị khiếm khuyết, nên tôi cảm thấy tôi và Chaeyoung có thể làm "bạn tâm giao"...
Nhưng hình như cậu không nghĩ như vậy đâu nhỉ?
Còn tiếp.
///
12:12
20/09/2017
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip