Chap 48: Đừng nói câu lừa dối

Kang Seulgi đã đến, Chaeyoung vừa vào cửa đã thấy nàng. Chẳng qua là sắc mặt so với trước đây tái hơn rất nhiều.

"Sao sắc mặt khó coi vậy?" Lisa ngồi vào ghế đối diện đánh giá nàng, lo lắng hỏi.

Chaeyoung cũng thế, cảm giác trên trán Seulgi tích tụ u sầu nhiều hơn.

"Có chút mất ngủ."

Seulgi không thèm quan tâm cười cười, nàng nhìn hướng Chaeyoung, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

"Nghe Lisa nói hai người đến với nhau... thật sao?"

Chaeyoung nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, cũng không phủ nhận, chỉ là có chút mất tự nhiên thay đổi chủ đề.

"Bản thiết kế của em chị đã xem qua, thực sự rất tốt."

"Cảm ơn." Được tán dương, Seulgi thật lòng cười, vui vẻ nói.

"Kỳ thật nhiều chi tiết quan trọng em vẫn chưa hoàn chỉnh, chị có ý kiến gì không?" 

"Hai vị mỹ nữ, ăn cơm trước bàn công việc sau, OK?"

Lisa cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, giơ menu trong tay lên, vừa chọn món ăn vừa lải nhải.

"Tôi đói đến hoa mắt chóng mặt rồi đây."

Chaeyoung và Seulgi liếc mắt nhìn nhau, nhún nhún vai, nhất trí với đề nghị của nàng... dạ dày là quan trọng nhất a.

Thức ăn được dọn lên rất nhanh, ba người vừa ăn vừa tùy ý trò chuyện, ăn ý không bàn chuyện công tác.

"Bản thiết kế xem như đã hoàn thành, không bằng nghỉ ngơi vài ngày, vừa hay có thể đưa em đi thăm quan thành phố." Cơm đến một nữa, Lisa hướng Seulgi đề nghị.

Seulgi dừng một chút, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.

"Cũng được." Nói xong nàng lau miệng, nghiêm túc hỏi thăm. "Có nơi nào tốt chị cứ đề cử đi."

"Suối Namdae!" Chaeyoung và Lisa gần như trăm miệng một lời thốt ra. Nói xong hai không khỏi ngạc nhiên vì phần ăn ý này, nhìn nhau cười.

Seulgi cũng cười theo.

"Xem ra suối Namdae này nhất định phải đến rồi. Không biết hai vị quản lý bận rộn có thời gian đi cùng em không đây?"

"Chủ nhật này không có việc." Lisa nhướng mày, ánh mắt chuyển hướng Chaeyoung hỏi thăm. "Em thì sao, có được không?"

"Ừm, không thành vấn đề." Chaeyoung cười, thuận miệng nói. "Hay là Lisa mang tiểu Yi theo đi."

Lisa sững người, lặng yên nhìn về phía người đối diện, quả nhiên, cả người Seulgi đông cứng, hoảng hốt nhìn về phía Chaeyoung.

"Tiểu Yi?"

Biến hóa bất thường của Seulgi làm Chaeyoung có chút bối rối, nàng quay người nhìn Lisa nghi hoặc, Seulgi không biết sự tồn tại của Yihyun sao?

Lisa nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, ý bảo không sao. Trên mặt lại hướng Seulgi mỉm cười, nàng nói.

"Tiểu Yi là con gái chị, Bae Yihyun."

"Bae Yihyun... " Seulgi thều thào lập lại cái tên này, cả người đổ về phía sau, ngây ngốc. Chaeyoung có chút lo lắng, nhẹ giọng gọi nàng. Seulgi bất ngờ đứng lên, ánh mắt hốt hoảng nhìn Lisa, giống như vừa biết chuyện gì vô cùng kinh hỉ.

"Là chị ấy... đúng không?" Bởi vì kích động, giọng nàng run rẫy.

Lisa buông tay Chaeyoung, nàng đứng dậy, hai tay đè chặt vai Seulgi, gật đầu khẳng định.

"Đúng vậy."

Chaeyoung nhìn Seulgi bật khóc, tựa như cô bé ở khuôn viên sau khách sạn ngày ấy. Rất đau lòng, mà cũng vô cùng bất lực.

Lisa nhẹ nhàng ôm Seulgi, tay vỗ về lưng nàng, im lặng cho nàng sự an ủi. Chaeyoung nhìn về phía Lisa, chỉ thấy nàng hơi quay đầu, cố ý ngẩn cao, trong mắt lệ quang chợ lóe.

Bae Yihyun, Bae Joohyun... Đứng nhìn hai người, nội tâm Chaeyoung tựa hồ đã rõ.

Lisa có con gái, nhưng nàng chưa kết hôn, nàng cũng không thích nam nhân... 

Tiểu Yi thật ra không phải con gái ruột của nàng.

Bae Yihyun.

Ý là tưởng niệm Joohyun.

Chaeyoung không biết Lisa và Joohyun đến cùng là quan hệ gì, nhưng nàng có thể khẳng định, trong lòng Lisa, đó là một người vô cùng quan trọng. Giờ phút này, chứng kiến nàng vừa thống khổ lại ẩn nhẫn bi thương, Chaeyoung rất đau lòng, cũng có ghen ghét.

Bữa cơm này nói thế nào cũng không thể ăn nữa, công việc lại càng miễn bàn.

Seulgi muốn đến xem Yihyun, mà Chaeyoung, lựa chọn về nhà.

Chaeyoung cũng không biết giờ phút này tâm tình mình là như thế nào, nhìn hai người trước mặt bi thương, nàng thậm chí không biết làm sao an ủi. Đi theo Seulgi thăm tiểu Yi? Nhìn các nàng người một nhà thút thít nỉ non, ôn lại chuyện xưa, còn nàng như một người xa lạ?

Đối mặt với Lisa và Seulgi như vậy, Chaeyoung cảm thấy mình như người ngoài cuộc. Cái loại cảm giác này, không dễ chịu chút nào.

Lisa thuận theo ý nàng, đưa Chaeyoung đến chỗ bắt taxi, vẻ mặt tràn đầy áy náy.

"Thật xin lỗi Chaeyoung, tôi thật không muốn giấu giếm chuyện này, chẳng qua là... "

"Lisa, tiểu Yi là con gái Joohyun đúng không?" Chaeyoung đột nhiên hỏi, yên lặng nhìn Lisa.

Lisa dừng một chút, nhìn vào mắt nàng, cả buổi mới lên tiếng.

"Ừm."

"Em biết rồi." Chaeyoung cảm thấy có chút mệt, nàng xoa thái dương. "Mấy ngày này em muốn yên tĩnh...."

Lisa cả kinh, nàng hoảng sợ bắt lấy tay Chaeyoung.

"Chaeyoung, em... "

"Chủ nhật này, không phải chúng ta đã hứa đưa Seulgi đi suối Namdae sao? Lúc đó gặp lại." Chaeyoung nắm lại tay nàng, biết Lisa đang hiểu lầm ý mình.

"Cảm ơn em, Chaeyoung." Lisa kinh hỉ ôm cổ nàng, mặt hơi lạnh dán sát cổ Chaeyoung.

"Chuyện của Joohyun tôi hứa sẽ nói cho em biết, chỉ là bây giờ vẫn chưa thể. Thật sự, Chaeng, nếu có thể, tôi rất muốn kể em nghe ngay lập tức."

Chaeyoung im lặng ôm lại nàng, nội tâm khó chịu như bị đổ bình ngũ vị.

"Nhanh quay lại an ủi Seulgi đi." Chaeyoung nhẹ nhàng tách khỏi nàng, cố kéo ra nụ cười miễn cưỡng.

Lisa lại càng ôm chặt Chaeyoung, lúc này mới chịu buông ra

"Chủ nhật tôi đến đón em."

"Được." Chaeyoung mỉm cười, đưa tay vẫy một chiếc tắc xi.

Vừa về đến nhà, Chaeyoung đã thấy ba mẹ đang xem TV trong phòng khách, chương trình tạp chí kinh tế kỳ này thảo luận về vấn đề hạng mục mới của công ty nàng, Chaeyoung nghe chuyên gia phân tích, có khen có chê, chính nàng vẫn chưa xem đến.

"Về rồi sao ?" Ba Park thấy con gái về, tâm tình vui vẻ vẫy tay gọi nàng. "Khó được tan làm sớm, lại đây xem tin tức cùng ba mẹ đi con."

Chaeyoung ngoan ngoãn "Dạ" đáp lời. Từ khi thăng chức, nàng ít có thời gian ở cùng ba mẹ. Ngồi xuống cạnh mẹ, Chaeyoung nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện Seoyeon không có ở đây.

"Seoyeon đâu mẹ, sao muộn thế này vẫn chưa về?" Chaeyoung hỏi, Seoyeon trước nay rất nghe lời, hiếm khi về trễ.

Đang xem TV nhập tâm mẹ Park lập tức phục hồi tinh thần, trên mặt là vẻ cao hứng không thể giấu.

"Không phải Seoyeon nói đã có đối tượng rồi sao? Hôm nay đi gặp ba mẹ bên kia rồi a."

"Gặp ba mẹ bên kia?" Chaeyoung ngạc nhiên hỏi lại, Seoyeon quả thực từng nhắc đến người bạn trai này, nhưng chị hai như nàng còn chưa gặp hắn đâu.

"Nhanh vậy?"

"Nhanh cái gì, cũng 24 rồi!" Mẹ Park kích động nói, nói đến đây lại tức giận trừng Chaeyoung. "Ngược lại là con đó, chị hai còn không bằng em gái."

Chaeyoung vội vàng ngậm miệng, không dám nói nữa.

Mẹ Park lại mở máy hát, lôi kéo Chaeyoung hưng phấn nói:

"Hôm nay cậu kia cũng đến nhà chúng ta rồi, mẹ và ba con đều cảm thấy rất tốt."

"Tới nhà ?"

"Đúng vậy, vợ chồng son nói đã quyết định cuối năm nay sẽ kết hôn." Mẹ Park vui tươi hớn hở khoe với con gái.

Ba Park cũng tươi cười nói:

"Đợi tối nay Seoyeon về con nói chuyện với em, xem nó nghĩ thế nào. Nếu thực sự quyết định, ba mẹ sẽ không phản đối."

Chaeyoung gật đầu đồng ý, trong lòng lại không vui mừng như ba mẹ. Seoyeon là người theo chủ nghĩa kết hôn muộn, thích tự do, cảm thấy lúc còn trẻ không nên bị hôn nhân trói buộc... Nhưng hiện giờ, nàng lại có chủ ý gì đây?

"Ôi, hai người đàn ông sao có thể như vậy!" Mẹ Park đột nhiên kêu lên.

Chaeyoung giật mình, cũng theo ba mình nhìn về phía TV, chỉ thấy trên màn ảnh hai người đàn ông đang ôm nhau, mắt nhìn nhau đắm đuối. Vừa nhìn liền biết, không phải tình cảm thông thường.

Ba Park cũng thấy, cau mày nghiêm túc quát mẹ Park.

"Bà xem linh tinh gì vậy!"

"Làm sao tôi biết! Trên TV phát ra mà!" Mẹ Park cũng kêu lên, nhăn mặt vội chuyển kênh, trong miệng còn lầm bầm.

"Thật sự là làm bậy, hai người đàn ông sao có thể như vậy, làm bậy a."

Lời mẹ bên tai lặp đi lặp lại, giống như ma chú nguyền rủa, mặt Chaeyoung tái nhợt không còn chút máu.

Ba Park cau mày, dời mắt từ TV qua liền bắt gặp thần sắt nàng không tốt.

"Sao mặt khó coi vậy con?"

Chaeyoung phục hồi tinh thần, cười che giấu.

"A, chắc là công tác mệt mỏi." Nàng mang theo túi xách đứng lên. "Ba mẹ, con về phòng nghỉ ngơi trước."

Seoyeon mãi đến 10 giờ tối mới về, thời điểm Chaeyoung đến phòng nàng, nàng đang nói chuyện điện thoại với bạn trai báo bình an. Nhìn thấy chị mình, Seoyeon cúp điện thoại.

"Chị hai có việc gì sao?" Seoyeon cười hỏi, lôi kéo Chaeyoung đến bên giường ngồi xuống.

Chaeyoung không nói, chỉ yên lặng nhìn nàng rất lâu.

" Em quyết định kết hôn?" Chaeyoung hỏi, mày hơi cau lại.

"Đúng vậy, là ba mẹ nói với chị ?" Seoyeon mỉm cười như trước, nàng ngượng ngùng vuốt tóc.

"Em còn muốn tự mình báo cho chị biết đây."

"Vì sao vậy?" Chaeyoung chần chờ nói, nàng có chút khó hiểu.

"Em từng nói sẽ không kết hôn trước 30 tuổi..."

"Chị hai, đó chỉ là lời nói đùa." Seoyeon cười nói, ánh mắt lại trốn tránh Chaeyoung.

Chaeyoung biết rõ, nàng đang nói xạo. Kéo tay Seoyeon, ánh mắt Chaeyoung sắc bén nhìn nàng chằm chằm.

"Là vì chị sao? Lo lắng ba mẹ tạo áp lực cho chị, nên quyết định kết hôn, đúng không?"

"Chị... " Seoyeon bất đắc dĩ kêu lên, trước mặt chị hai nàng không bao giờ nói dối được.

"Anh ấy đối với em rất tốt, em đã nghĩ qua, gả cho người như vậy sẽ hạnh phúc." Seoyeon dựa vào nàng, như ngày xưa trong lòng chị hai làm nũng.

"Kỳ thật mấy tháng trước anh ấy đã cầu hôn... Sau đó em nghĩ, có thể gặp một người nhiệt tình với mình đã là không dễ, kéo dài thời gian cũng không ích gì, còn có a, anh ấy đã đồng ý sau khi kết hôn sẽ không trói buộc em, cam đoan cho em quyền tự do đầy đủ."

Nghe em gái kể bản thân như thế nào hạnh phúc, trong lòng Chaeyoung không biết là cảm xúc gì, rõ ràng nàng là chị hai nhưng phải để em mình bận tâm. Tư vị này rất khó nói a.

Chaeyoung yên lặng nhìn em gái đang tươi cười trong lòng, điều duy nhất để nội tâm nàng dễ chịu chính là, vẻ mặt hạnh phúc ấy là chân thật.

Nước ào ạt từ đầu vòi sen tuôn xuống, Chaeyoung từ từ nhắm mắt lại, tùy ỳ dòng nước chảy qua thân, mãi đến khi hơi ấm hoàn toàn vây quanh, nội tâm bất an mới phần nào ổn định.

Quấn khăn quanh người, Chaeyoung ra khỏi phòng tắm, bỏ dép, chân trần tùy ý giẫm lên sàn nhà lạnh băng, ý thức dần thanh tĩnh.

Bae Yihyun, Lee Junghan, Lee Sungmin, Kim Yoori, Latifah Manoban, Kang Seulgi, Bae Joohyun... Mỗi một bước đi, Chaeyoung cẩn thận nghĩ về từng người bên cạnh Lisa.

Lisa tựa như một mê cung, nhìn không thấu, sờ không rõ, nhưng lại quấn lấy nàng, chân thực tồn tại.

Chaeyoung đứng trước gương, nhìn mình phản chiếu bên trong, nhẹ nhàng cởi khăn tắm.

Thân thể trần truồng, trên da thịt trắng nõn còn lưu lại dấu đỏ chưa tan. Đầu ngón tay xẹt qua dấu vết trên ngực, dường như cảm nhận được tay người kia đang ôn nhu xoa lấy. Chaeyoung nhắm mắt lại, im ắng thở dài. Lalisa Manoban, người này không thể buông được rồi.

Thay ra áo ngủ, Chaeyoung buông lỏng người nằm trên giường, cầm xem điện thoại, chẳng biết từ lúc nào Lisa đã gửi đến một tin nhắn.

Nàng chạm mở...

"Thật kỳ lạ, vừa tách ra trong chốc lát, tôi đã bắt đầu nhớ em, bây giờ thật muốn ôm em."

Nàng khẽ cười, từng ký tự trên màn hình gõ vào tâm Chaeyoung. Không hiểu sao, một ngày bực bội không vui cứ thế tan biến.

"Em muốn gặp Lisa."

Tin nhắn gửi đi, chưa đầy một phút đồng hồ, điện thoại đã vang lên, là Lisa.

Tiếng thứ hai còn chưa kịp đến, Chaeyoung đã bắt máy trả lời.

Thời gian rất lâu vẫn không ai lên tiếng, trong điện thoại chỉ có âm thanh hô hấp của hai người.

"Chaeng, em đang nghe sao?" Lisa mở miệng trước, thanh âm rất nhẹ, rất mềm.

"Ừm."

Chaeyoung nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng như có cái gì tan ra rồi, nàng thở dài tự giễu.

"Làm sao bây giờ, em hiện tại thật sự rất nhớ Lisa, rất muốn nhìn thấy Lisa."

"Em đến bên cửa sổ đi." Lisa thanh âm mang theo mỉm cười, ôn nhu nói.

Chaeyoung sững sờ, nhanh chóng từ giường nhảy dựng lên, nàng chạy đến bên cửa sổ kéo rèm, dưới đèn đường, Lisa đang cầm điện thoại ngửa mặt, nhìn nàng mỉm cười.
____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip