III. Người lạ tốt bụng



***

Người lạ bật cười rồi đưa bàn tay khẽ gạt đi một thứ gì đó vừa dính trên môi Chaeyoung. Park Chaeyoung bất giác quay đi, không nhìn vào đôi mắt cậu

- Dù không biết rằng điều gì đã khiến cậu buồn đến thế, nhưng tôi mong ngày mai của cậu sẽ thật tuyệt vời! Được chứ?

Một cảm giác mới mẻ. Một câu nói ấm áp từ cậu bạn lạ lùng. Tất cả làm tâm trạng Park Chaeyoung như dịu lại, cô nhìn cậu với tay ra đón lấy những hạt tuyết trắng xoá.

- Tôi sẽ đưa cậu về! - Cậu đứng lên và đưa tay ra kéo Chaeyoung đứng dậy đối diện với cậu - Tôi đi xe máy, cậu không phiền chứ?

Chaeyoung khẽ nuốt nước bọt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cậu. Người lạ này có một sức hút kỳ lạ mà cô chẳng thể nào hiểu nổi. Kể từ lúc cậu xuất hiện thật ngốc nghếch với những xiên bánh cá, cậu đã xua tan đi hết những lời lẽ cay độc trong những bình luận kia rồi.

Park Chaeyoung gật đầu với cậu, cô không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa. Cô sẽ để một người lạ hoắc đưa về nhà mà không phải là chị quản lý hay ai đó thân quen? Park Chaeyoung nhìn theo bóng dáng cậu khuất dần, cô nhớ lại giọng điệu lơ lớ của cậu lúc bảo cô phải đứng im đợi cậu đi lấy xe, không được di chuyển dù chỉ một centimet. Cậu thật ngố!

Park Chaeyoung nhìn những bông tuyết rơi trên bậc thềm của cửa tiệm nhỏ. Một ngày thật tệ nữa của cô lại sắp kết thúc. Cuộc sống của một thần tượng thật chẳng dễ dàng chút nào. Sau ánh đèn hào nhoáng và cuộc sống xa hoa, lời nói của những người vô hình kia lại cay độc đến nỗi làm cô bật khóc.

Chaeyoung luôn tự hỏi mình đã làm gì sai, bản thân còn chỗ nào chưa hoàn thiện, những tác phẩm còn chỗ nào chưa tốt để khiến cư dân mạng phải buông lời chửi rủa. Bao cố gắng suốt những năm tháng thực tập sinh, những mùa đông rét buốt, những cái Tết xa rời vòng tay bố mẹ, những đêm luyện tập đến nỗi cổ họng chẳng còn phát ra tiếng, những khớp xương rã rời hay những đêm đói meo đến kiệt quệ vì chế độ giảm cân ngặt nghèo. Tất cả những khó khăn ấy còn chẳng khiến cô phải bật khóc tức tưởi đến thế này.

Sự đánh đổi của một giấc mơ đã thành hiện thực ư? Hai mươi năm sống trên đời, cô chưa từng cảm thấy mình bị nhục mạ đến vậy. Giám đốc luôn an ủi cô bằng những cái vỗ vai nhẹ nhàng rằng cuộc sống là những sự đánh đổi. Ánh hào quang sẽ đi kèm với sự ghét bỏ. Khi dày dạn hơn trong ngành này, cô dần sẽ thấy đó là những điều hết sức đơn giản mà thôi. Nhưng Park Chaeyoung chỉ mới bước chân vào con đường này chưa đầy một năm, cô vẫn cho phép bản thân mình nhạy cảm và yếu đuối một chút. Nếu không như vậy, làm sao cô có thể gặp được người bạn ngoại quốc ngốc nghếch tốt bụng kia?

***

Cậu đỗ xịch con xe trước ánh mắt bàng hoàng của cô. Cậu xuống xe, đeo ngược balo và túi máy ảnh của cậu ra đằng trước rồi chìa mũ bảo hiểm cho cô.

- Tôi đã nói trước là tôi đi xe máy mà - Cậu vẫy vẫy chiếc mũ trước mặt cô như muốn đánh thức Chaeyoung khỏi cõi mộng mơ - Cậu trông có vẻ sốc lắm - Cậu lại mỉm cười

Người lạ này có một nụ cười thật đẹp. Park Chaeyoung không hề bất ngờ trước chiếc mô tô của cậu, cô chỉ đang chưa dám tin là mình sắp để cậu đưa về nhà. Cậu có thể là một kẻ bắt cóc với gương mặt cún con. Cậu sẽ đòi vài tỉ won để giám đốc chuộc lại cô. Ngày mai, sự mất tích của Blackpink Rosé sẽ đứng trang nhất trên toàn bộ các mặt báo.

Park Chaeyoung khẽ rùng mình trước viễn cảnh cô mới tưởng tượng ra, sau khi vỗ vỗ hai má để tỉnh táo lại, Chaeyoung nhận ra mình đang được cậu cẩn thận chỉnh lại dây mũ bảo hiểm cho thật vừa vặn. Đôi mắt to tròn của cậu đang ở thật gần, cậu còn chỉnh lại cho mái tóc cô khỏi loà xoà xuống mắt.

Park Chaeyoung áp bàn tay mình vào hai má đang nóng dần lên. Cô tự hỏi những cảm giác kỳ lạ này sao lại có thể xảy ra nhanh đến thế. Chỉ cần một xiên bánh cá, một cái túi giữ ấm và một vài lời trò chuyện giản đơn đã có thể tán tỉnh được Blackpink Rosé? Thật đáng hổ thẹn!

- Nhớ bám chắc vào nhé! Chipmunk! - Cậu híp mắt ngoái lại nhìn cô

Chipmunk là cái quái gì vậy hả đồ ngố?

***

Park Chaeyoung ngồi sau cậu, nhân tiện vòng tay ôm lấy eo cậu, lưng cậu cũng tự tiện mà dựa vào luôn. Dù sao cũng đã trèo lên xe người lạ rồi, địa chỉ nhà cũng đã nói cho cậu rồi, cô cứ để mặc cho cậu muốn đi đâu thì đi. Một ngày mệt mỏi chẳng cho phép Chaeyoung lo lắng thêm về bất kỳ điều gì nữa. Cô chỉ thực sự muốn dựa dẫm vào bờ vai ấm áp trước mặt. Đã phó mặc tính mạng này cho cậu thì lợi dụng cậu một chút cũng chẳng sao.

Park Chaeyoung ôm chặt lấy người lạ như một sự an ủi cho một ngày thật dài. Cậu hẳn sẽ nghĩ cô kỳ lạ lắm.

Cô nhắm mắt tận hưởng những cơn gió khe khẽ luồn qua mái tóc. Người lạ có một chiếc mô tô phân khối lớn nhưng lại chạy rất chậm. Chắc cậu không muốn làm cô sợ hãi. Những thiếu nữ ở độ tuổi của cô thường sẽ rú rít ầm ĩ trong lần đầu ngồi mô tô. Cô đã nghĩ mình cũng sẽ như vậy cho đến khi ngồi sau lưng cậu. Park Chaeyoung bỗng dưng cảm thấy biết ơn cậu vô cùng.

- Cậu ngủ đấy à? Chaeyoung?

Người lạ ngoái lại nhìn cô khi dừng đèn đỏ. Cô chẳng buồn đáp lời cậu, cô chỉ muốn dựa dẫm mãi vào tấm lưng này, ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi. Cậu lại tiếp tục chạy xe, chậm hơn cả lúc trước nữa. Người lạ vòng một tay ra đằng sau, đặt nhẹ ở lưng cô. Chắc cậu muốn đảm bảo là cô trong lúc ngủ ngật sẽ không ngã bay khỏi yên xe của cậu. Lisa cứ thế lái xe bằng một tay suốt cả quãng đường dài, thi thoảng cậu khẽ quay lại kiểm tra tình hình của cô. Park Chaeyoung có vẻ như đã gặp được một người lạ thực sự tốt bụng.

- Đến nơi rồi! - Lisa vỗ nhẹ bàn tay cô đang choàng lấy eo cậu

Park Chaeyoung thấy nhìn cánh cổng màu đỏ thân yêu nhà mình hiện rõ mồn một trước mắt mà thở phào nhẹ nhõm, nhảy phắt xuống xe. Cậu quả thực không phải một kẻ biến thái hay bắt cóc! Cô thật có mắt nhìn người!

- Này sóc chuột! - Cậu khẽ gọi - Park Chaeyoung!

Vậy ý cậu Chipmunk là Park Chaeyoung.

- Cậu không định trả tôi mũ bảo hiểm sao? - Cậu đứng từ xa nhìn cô rồi bật cười. Khoé mắt cậu lại cong lên. Cậu lại trông thật ngố!

Park Chaeyoung thấy tâm trạng mình thật thảnh thơi, khác hẳn những gì cô vừa nghĩ đến chỉ một lúc trước. Người lạ ngố này có sức mạnh phi thường đấy.

Lisa vẫy vẫy tay ra hiệu cho Chaeyoung lại gần. Cậu giúp cô cởi mũ bảo hiểm và lại chỉnh tóc cho Chaeyoung. Cô một lần nữa thấy hai má mình nóng bừng lên theo từng hành động của cậu. Park Chaeyoung chẳng hiểu nổi những suy nghĩ của cô lúc này, cô chỉ lặng nhìn ánh mắt ân cần của Lisa và lắng nghe trái tim đang đập gấp gáp của mình trong lồng ngực. Park Chaeyoung có vẻ như thực sự rung rinh trước một xiên bánh cá!

- Này Lisa! - Chaeyoung khẽ gọi - Cậu có muốn có số điện thoại của tôi không?

Blackpink Rosé vừa nói gì thế? Chủ động gạ gẫm một người lạ tốt bụng ư?

- Cậu nói gì cơ? - Lisa mở to đôi mắt của cậu nhìn cô đầy ngạc nhiên

Park Chaeyoung lúc này nuốt hết dãy số vừa hiện ra trong đầu mình vào bụng, quay lưng chạy vụt vào sau cánh cửa màu đỏ.

- Nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ cho cậu số của tôi!

Lạy chúa! Park Chaeyoung điên rồi! Park Chaeyoung trở nên dễ dãi như vậy từ bao giờ thế? Và quan trọng, Park Chaeyoung là Blackpink Rosé! Không phải một cô thiếu nữ hai mươi tuổi thoả sức hẹn hò yêu đương. Nhưng quan trọng hơn cả quan trọng, Park Chaeyoung lần đầu có trong mình cảm giác rạo rực đến khó tả. Cô chống tay nhìn bóng cậu qua ô cửa sổ phòng mình. Cậu đã đứng trước cửa nhà cô một lúc, cậu chắc đang cảm thấy khó hiểu lắm, cậu chắc sẽ thấy cô kỳ lạ vô cùng.

Park Chaeyoung chỉ biết ôm mặt lăn ra giường giãy dụa. Nếu cậu không cảm thấy giống như cô, chắc cậu sẽ nghĩ cô là đồ biến thái dễ dãi mất thôi. Park Chaeyoung chợt cảm thấy thực sự hổ thẹn vô cùng.

***

TBC.

Mình sẽ up chap mới vào thứ Ba hàng tuần nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip