Chương 162 - Chương 163

Chương 162: Lily và Lệ Nhân

Ánh mắt giống hệt nhau của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, cộng thêm nụ cười có thể gọi là độc ác, lại thêm cả "quỷ vương ngàn năm" còn đang treo lủng lẳng kia, tất cả những yếu tố ấy trong mắt Lily, chẳng khác nào một bức tranh địa ngục sống động.

Cô ta luôn cảm thấy cánh cửa địa phủ trước mặt mình đã khẽ khàng mở ra, chỉ một giây sau thôi, Kim Trân Ni sẽ siết chết cô ta.

Nhưng lời nói của Phác Thái Anh khiến Lily ngẩn ra một chút. Sau một hồi thở hổn hển dài dằng dặc, cô ta mới đưa tay ôm lấy cổ họng, trượt từ bàn xuống đất. Một lát sau, trên gương mặt cô ta hiện lên biểu cảm có phần kỳ lạ, kiểu biểu cảm muốn giấu giếm điều gì đó, không muốn để người khác nhìn thấu bí mật sâu trong lòng mình.

Phác Thái Anh đi hai bước, vòng ra trước mặt Lily. Cô cúi người xuống, đưa tay nâng cằm Lily lên bằng đầu ngón tay, buộc cô ta phải ngẩng đầu. Trong suốt quá trình ấy, Kim Trân Ni cũng thay đổi tư thế, từ trạng thái ôm cổ Phác Thái Anh như treo người trên người cô, chuyển sang bay lơ lửng bên cạnh, nhưng tay vẫn ôm lấy cổ Phác Thái Anh.

Bộ váy cưới màu đỏ trên người Kim Trân Ni tung bay trong gió, những dải lụa đỏ sau lưng nàng như xúc tu sống động đang gương nanh múa vuốt, rõ ràng rất khó chịu với hành động Phác Thái Anh chạm vào Lily.

Đây đâu phải do tôi muốn cô ấy chạm vào tôi đâu!

Lily thấy tủi thân vô cùng. Dù lúc nãy cô ta từng nói "ngay cả tôi nếu cô muốn lấy gì cứ lấy", nhưng đến bây giờ Lily mới thật sự hiểu hậu quả của lời nói đó là gì.

Ánh mắt Kim Trân Ni nhìn cô ta khiến cô ta không dám nhúc nhích. Nàng ấy giống như một con mãng xà khổng lồ đang thè lưỡi, nhìn Lily bằng ánh mắt băng giá, như đang theo dõi một con mồi sắp chết.

Sắc mặt của Phác Thái Anh cũng chẳng dễ chịu gì hơn. Nụ cười của cô vẫn đầy ác ý, giọng điệu rõ ràng mang theo ý trêu chọc. Cô giống như một đứa trẻ con phát hiện ra món đồ chơi mới, háo hức muốn phá hỏng nó ngay.

Phác Thái Anh nói: "Gì thế, cô giáo? Nghe đến tên Lệ Nhân lại lúng túng hẳn ra? Không phải chứ? Các người còn điều tra tôi kỹ đến thế cơ mà, tôi chỉ hơi biết một tí chuyện của cô thôi đã chịu không nổi rồi?"

Cô buông Lily ra, đứng thẳng dậy, rồi đưa tay vuốt nhẹ lên cánh tay Kim Trân Ni vẫn đang ôm lấy cổ mình: "Vợ à, mang Lệ Nhân tới đây."

Vừa nói, cô vừa lấy ra một tờ bùa giấy, đó là bùa giải trừ nhập hồn. Từ sau khi biết Lệ Nhân có khả năng nhập vào người khác, Phác Thái Anh đã chuẩn bị sẵn mấy tờ như vậy.

Nghe thấy lời Phác Thái Anh, đôi mắt Lily trợn to thêm chút nữa. Cô ta muốn cử động, nhưng dưới ánh mắt của Kim Trân Ni thì không thể nào nhúc nhích nổi.

Nữ quỷ ấy nghiêng đầu, dán sát người vào Phác Thái Anh. Ngoài ánh nhìn như muốn giết người ra, thì trông nàng ấy ngoan ngoãn chẳng khác nào một con mèo nhỏ.

Kim Trân Ni trả lời: "Được rồi, phu quân."

Nàng như một mèo con đã được thuần hóa triệt để. Chỉ cần là lời của Phác Thái Anh, nàng sẽ răm rắp làm theo.

Dải lụa đỏ nhận lấy lá bùa trong tay Phác Thái Anh, rồi nhanh chóng lan ra khỏi căn phòng. Chỉ trong chớp mắt, nó đột ngột siết lại, ngay sau đó con quỷ xấu xí và ghê tởm mang tên Lệ Nhân đã bị kéo mạnh vào trong phòng, rồi bị ném xuống ngay dưới chân Lily.

Kim Trân Ni... vốn có tính cách như thế này sao? Hai người họ một người một quỷ... thật sự từng có tính cách như vậy sao?

Lily bắt đầu thấy hoảng loạn. Tính cách trước đó của họ không phải như thế. Kim Trân Ni rõ ràng là một cô gái rất nghiêm túc, rất chăm chỉ, còn rất biết nghe lời thầy cô. Khi nhảy các bài có động tác hơi nóng bỏng một chút, cô ấy còn không dám thể hiện hết mình, thậm chí còn đổi từ váy ngắn sang váy dài. Cô ấy là một cô bé rất ngoan ngoãn, rõ ràng là như vậy. Nhưng bây giờ thì sao? Cô ấy hoàn toàn không còn chút nào của dáng vẻ ngoan hiền nữa, chẳng khác nào một con rắn độc.

Còn tính cách của Phác Thái Anh... thật ra thì không khác trước là mấy, nhưng giờ thì càng thêm độc miệng và ác liệt hơn.

Sau khi Lệ Nhân bị kéo đến, Phác Thái Anh lập tức đưa tay lên bịt mũi: "Thối chết đi được! Tôi đã nhịn lâu lắm rồi đó. Trước còn ở chung ký túc xá thì đành chịu, nhưng rõ ràng sau này An Tuyết đã dọn ra ngoài rồi, vậy mà cô còn lén quay về làm phiền giấc ngủ của tôi."

Phác Thái Anh có vẻ rất nhiều oán hận với Lệ Nhân. Nỗi khó chịu không phải ngày một ngày hai, cái mùi hôi thối đó thực sự khiến cô đau khổ suốt một thời gian dài.

Lệ Nhân vẫn còn mơ màng. Rõ ràng nó còn đang chiếm lấy thân thể An Tuyết, thế mà chỉ trong nháy mắt đã bị lôi tới đây. Lúc dần tỉnh táo lại, thứ nó nhìn thấy là Lily, và một người một quỷ đang đứng trước mặt. Khi ánh mắt chạm phải Kim Trân Ni, cả thân thể nó run lên bần bật, nó biết rất rõ, đây tuyệt đối không phải đối thủ mà nó có thể đối đầu.

"Lily... tổ chức... tổ chức đã lừa chúng ta! Không thể thắng được đâu! Chúng ta không thể giết nổi họ! Tôi hoàn toàn không đánh lại được!"

Khoảng cách giữa họ là quá chênh lệch. Lúc ban đầu, tổ chức chỉ nói là gặp một con quỷ hơi mạnh một chút. Lệ Nhân đã ăn thịt ba mươi tư người, tự tin rằng mình đủ sức đối phó.

Giờ thì, đối phó cái gì mà đối phó?! Đây là cấp độ mà nó có thể giải quyết được sao?! Lũ khốn khiếp Ủy ban sáng tạo quái đàm sao không tự đi mà làm?! Họ bị lừa rồi!

Lệ Nhân lăn lộn cái thân thể mập mạp lại gần Lily, Lily không nói gì, chỉ ôm lấy nó thật chặt.

Thành thật mà nói, nhìn một mỹ nữ ôm một cục thịt nhầy nhụa như vậy, tâm trạng của Phác Thái Anh thực sự rất... khó tả. Cảm giác như kiểu, một bông hồng cắm trên bãi phân trâu.

Nhưng sau khi nghĩ lại những thông tin mà mình đã thu thập và suy đoán ra, Phác Thái Anh lại thấy... hình như cũng không đến nỗi chướng mắt lắm.

Việc Phác Thái Anh kéo Lệ Nhân tới đây ngay lúc này là vì giờ đang là giờ nghỉ trưa. Theo hiểu biết của cô về An Tuyết, chắc chắn bây giờ cô ấy đang tìm một góc khuất để ăn trưa một mình. Tính cách của An Tuyết vốn dĩ không thích kết giao với người khác, tham gia chương trình lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có lấy một người bạn. Ngoài Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, thì chỉ còn mỗi An Tuyết là đơn độc.

Phác Thái Anh và Kim Trân Ni là không muốn kết bạn. Còn An Tuyết là không thể kết bạn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, An Tuyết rồi cũng sẽ bị bắt nạt thôi.

Nhưng giờ thì không cần tiếp tục tham gia chương trình nữa. Dù sao thì cá lớn cũng đã câu được quá nửa. Chỉ cần dùng Lily làm mồi câu mới, là có thể một lưới bắt gọn cả đám người trong Ủy ban sáng tạo quái đàm ở Hải Thị.

"Đừng làm như thể hai chúng tôi là người xấu vậy chứ", Phác Thái Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt thì cúi thấp, giọng điệu lạnh lùng như lưỡi dao, "Xét cho cùng theo một nghĩa nào đó, các người và chúng tôi... chẳng phải giống hệt nhau sao?"

Cô nói không sai, tình huống của họ hoàn toàn đúng.

Phác Thái Anh và Kim Trân Ni là một đôi người quỷ cách biệt âm dương.

Còn Lily và Lệ Nhân cũng là một cặp người và quỷ chẳng khác gì.

Họ cũng là một cặp uyên ương khổ mệnh.

Lily lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô ta thật sự không ngờ rằng Phác Thái Anh lại điều tra được đến mức đó. Nhưng cô ta đâu biết rằng, Phác Thái Anh vẫn chỉ đang đoán mò thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt ấy của Lily trong khoảnh khắc đó, Phác Thái Anh biết ngay mình đã đoán đúng.

"Lệ Nhân này, chính là người yêu cũ của cô - Tôn Lệ, là người mà cô từng gặp khi còn là thực tập sinh trước khi ra mắt, đúng không? Nhưng ngay trước đêm thành lập nhóm, cô ấy bị loại vì ngoại hình không đạt yêu cầu, rồi một thành viên mới được thay vào. Tôn Lệ vốn đã là người nhạy cảm, lại luôn cảm thấy bản thân không xứng với cô, cuối cùng không nghĩ thông suốt mà lao ra giữa dòng xe cộ, trở thành người thực vật suốt nhiều năm. Mấy năm gần đây, gia đình cô ấy không muốn tiếp tục gánh chi phí điều trị cao ngất ngưởng, lúc đó cô đang ở nước ngoài làm việc, họ liền từ bỏ việc chữa trị. Nói ra thì cũng nực cười, rõ ràng là cô đã gánh gần như toàn bộ chi phí điều trị, chỉ yêu cầu gia đình cô ấy gánh một phần nhỏ, vậy mà họ lại cho rằng không chịu nổi nữa."

"Đợi đến khi cô về nước, thứ duy nhất còn lại chỉ là một buổi lễ truy điệu của Tôn Lệ. Cô không trả tro cốt lại cho người nhà cô ấy mà lại mang về nhà. Rồi sau đó, Ủy ban sáng tạo quái đàm đã tìm đến cô. Tôi nói sai chỗ nào không?"

Theo điều tra của cảnh sát thì Lily và Tôn Lệ chỉ là bạn bè, nhưng Phác Thái Anh luôn nghi ngờ: chỉ là bạn bè thì có thể làm đến mức này sao? Với tư cách là một người bạn bình thường, liệu có thể tận tụy chăm sóc một người thực vật nhiều năm như thế? Sau khi người ấy qua đời vẫn còn giữ tro cốt bên mình?

Chỉ vì Lily và Tôn Lệ cùng giới tính mà cảnh sát không đi sâu hơn theo hướng quan hệ tình cảm. Nhưng Phác Thái Anh thì khác, người yêu của cô cũng là phụ nữ, nên tự nhiên sẽ liên tưởng nhiều hơn.

Nhìn sắc mặt của Lily lúc này, quả nhiên đúng như những gì Phác Thái Anh suy đoán.

Nếu đúng là tình huống như vậy, thì cái câu vừa nãy nói muốn lấy cứ lấy cũng chỉ là cái cớ mà thôi, đến cả nghệ danh cũng phải chọn kiểu như Lily, có chữ Li trong đó. Bao nhiêu năm nay trong các cuộc phỏng vấn trên truyền hình đều nói mình không kết hôn, không yêu đương, mà lại bảo vì mấy lời của Ủy ban sáng tạo quái đàm mà dâng hiến bản thân ư? Có quỷ mới tin.

Phác Thái Anh nghĩ thông suốt rồi, không nhịn được bật cười: "Hóa ra là thế sao."

Cô nâng tay lên, co bàn tay lại chống cằm: "Uầy, các người bị Ủy ban Chế tác Quái đàm bỏ rơi rồi hả? Lại còn bị sai đến trước mặt tôi làm mấy chuyện này, nghe lời Lệ Nhân vừa nói, các người đến cả vợ tôi Kim Trân Ni rốt cuộc mạnh đến mức nào còn chẳng biết à? Chị ấy là Quỷ vương ngàn năm đấy. Chỉ với hai múi tỏi như Lệ Nhân, đừng nói là đánh lại chị ấy, ngay cả tôi thôi cũng có thể dễ dàng bóp dẹp vo tròn. Ủy ban phát hiện tôi để ý đến Lệ Nhân, sợ bị tôi lần ra hành tung nên mới sai các người tới chịu chết trước phải không?"

Lời cô nói khiến Lily thoáng ngây ra, Phác Thái Anh nhìn thấy rõ ràng sự dao động trên mặt Lily. Nếu là lúc bình thường, cô có thể còn nghi ngờ biểu cảm đó là giả, nhưng sau một loạt đòn đánh tàn nhẫn của Kim Trân Ni, đến cả thở thôi còn khó, nếu Lily mà vẫn diễn được nữa thì nên dứt khoát vào giới điện ảnh lấy ngay giải ảnh hậu về.

"Lily... tổ chức lừa bọn mình rồi! Hu hu hu phải làm sao đây, tôi không muốn chết đâu..."

Đúng lúc Lily dao động, Lệ Nhân trong lòng cô ta không nhịn được bật khóc. Khuôn mặt có vài phần giống An Tuyết đó hiện lên vẻ đau khổ, nhưng lại không hề có lấy một giọt nước mắt. Khóc mà không rơi giọt lệ nào, dù vậy vẫn khiến Lily xót xa.

"Tôi sẽ không để cậu chết đâu!" Lily nắm chặt lấy bàn tay béo mập, ngắn củn của Lệ Nhân, tay còn lại vẫn ôm chặt Phác Thái Anh: "Các người muốn biết chuyện về Ủy ban sáng tạo quái đàm đúng không? Tôi có thể kể hết! Chỉ xin các người, tha cho Lệ Nhân một mạng, chuyện này... thật sự không liên quan đến cậu ấy, tất cả là do tôi ép cậu ấy làm!"

Ánh mắt Phác Thái Anh lạnh đi, cô khẽ hừ một tiếng từ trong mũi: "Tha cho cô ta?"

Ánh mắt lạnh lẽo của cô quét qua thân thể béo mập của Lệ Nhân, dừng lại từng lần một trên những khuôn mặt xinh đẹp dán trên người cô ta, những gương mặt xinh như búp bê SD, chỉ có điều tất cả đều nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng bệch không một chút máu. Không cần đếm, Phác Thái Anh cũng biết trên người Lệ Nhân có đến ba mươi tư khuôn mặt.

"Vậy sao lúc trước các người không tha cho họ?"

Chương 163: Chờ Kiếp Sau Nhé

Phác Thái Anh là người độc miệng, lòng cũng lạnh, nhưng cô chưa bao giờ có ý định giết người hay nuôi dưỡng ác ý với con người. Tuy nhiên, đối với ma quỷ thì hoàn toàn khác, trừ phi là loại chưa từng sát hại ai, nếu không thì thái độ của cô đối với chúng chỉ có thể dùng hai chữ "tàn nhẫn" để hình dung.

Có lẽ không chỉ là tàn nhẫn, mà còn có thể nói là... Diêm Vương sống? Chỉ xét riêng cách cô đối xử với ma quỷ, hoàn toàn đủ tư cách dự tuyển vào danh sách dự bị của Diêm La điện.

Vẻ mặt hiện giờ của cô đủ để khiến lũ quỷ từ ba tuổi đến ba trăm tuổi sợ đến phát bệnh, à không, còn phải tính cả Kim Trân Ni đang đứng sau cô nữa, nếu không có nàng thì đám ma quỷ kia chắc không phải sợ mà là thèm nhỏ dãi tới mức không thể kiểm soát nước miếng.

Nhưng dù Phác Thái Anh có "ngon" đến mấy, thì giờ phút này Lệ Nhân cũng chẳng còn tâm trạng ăn cô nữa. Ngon thì ngon thật đấy, nhưng cái mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất. Lệ Nhân chỉ là ngốc, chứ không phải là ngớ ngẩn.

Lily cũng là người thông minh. Khi Phác Thái Anh nói ra câu "vì sao không tha cho các cô gái kia", cả Lily lẫn Lệ Nhân đều hiểu rất rõ: Phác Thái Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ.

Lily ôm chặt lấy Lệ Nhân, trong đầu điên cuồng suy nghĩ xem có cách nào để giúp Lệ Nhân thoát thân. Giờ cô không còn lo lắng cho tính mạng của mình, vì trong ánh mắt Phác Thái Anh nhìn cô không có sát ý, dù đầy ghét bỏ nhưng rõ ràng Phác Thái Anh không có ý định ra tay với con người.

Nhưng Lệ Nhân thì khác, Lệ Nhân là quỷ, hơn nữa còn là quỷ từng giết người, phạm phải sát nghiệp. Ý định Phác Thái Anh muốn giết nó đã rõ rành rành. Thế nên, điều Lily đang cân nhắc lúc này là làm sao giúp Lệ Nhân chạy thoát.

Trước đó Lily đã nghĩ đến đủ loại cách để dụ dỗ Phác Thái Anh, thậm chí còn đem cả chính mình đặt lên bàn cân. Đúng như Phác Thái Anh đã đoán, Lily chưa bao giờ thật sự định dâng hiến bản thân cho Phác Thái Anh, tất cả chỉ là lời nói để lung lay đối phương. Ủy ban sáng tạo quái đàm có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, chẳng có lý do gì phải để cô hy sinh, điều đó chỉ khiến cô đánh mất tiền đồ. Việc Lily nói ra lời sẵn sàng hiến thân kia, vốn dĩ đã là đang tính chuyện trừ khử Phác Thái Anh rồi.

Chỉ tiếc rằng Ủy ban sáng tạo quái đàm đã lừa bọn họ, khiến họ có nhận định sai lầm về thực lực của Phác Thái Anh và Kim Trân Ni. Hoặc nên nói... họ vốn dĩ không ngờ Kim Trân Ni lại mạnh đến như vậy. Ủy ban miêu tả Kim Trân Ni như thể loại quỷ mà bọn họ nuôi nhốt, khiến Lily và Lệ Nhân mất cảnh giác.

Nếu biết trước Kim Trân Ni mạnh thế này, bọn họ đã không nấn ná trước mặt hai người, mà ngay khi bị phát hiện đã lập tức tháo chạy, chạy đến tận chân trời góc biển, thậm chí ra nước ngoài, vĩnh viễn không quay về. Nhưng ở đời, dù có ngàn vàng cũng khó mua được hai chữ "biết trước", bọn họ đã làm quá nhiều việc xấu cho Ủy ban sáng tạo quái đàm, giờ cũng đến lúc phải trả giá.

Lily ghé tai Lệ Nhân thì thầm mấy câu, Phác Thái Anh cũng không vội ra tay, cô muốn xem bọn họ còn định giở trò gì. Nhưng không ngờ, Lệ Nhân lại nhập hồn vào người Lily. Giây tiếp theo, Lily rút từ sau lưng ra một con dao gập nhỏ.

Phác Thái Anh cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ cô ta cho rằng... con dao đó có thể đe dọa được mình?

Rõ ràng, Lily không phải kẻ ngu. Cô ta cũng không nghĩ con dao đó có thể giết được Phác Thái Anh. Lily chỉ đơn giản giơ mũi dao kề vào cổ họng mình: "Xin hãy tha cho bọn tôi, chỉ cần buông tha, chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với các cô, giúp các cô tìm ra hang ổ của Ủy ban sáng tạo quái đàm ở Hải Thị. Nếu không... các cô chỉ có thể mang đi thi thể của tôi mà thôi."

Lại còn dọa cô?

Nếu là Phác Thái Anh của những ngày đầu mới bước chân vào giới này thì có lẽ còn bị lay động. Nhưng sau nửa năm tiếp xúc với những sự kiện linh dị, cô đã trưởng thành rất nhiều. Trước khi Lily kịp phản ứng, con dao trong tay đã bị sợi chỉ đỏ trói chặt rồi giật đi. Tới lúc cô ta hoàn hồn, con dao đã nằm gọn trong tay Phác Thái Anh.

Con dao gập xoay tròn trong tay Phác Thái Anh, trông cô giống như đang xoay một cây bút chứ không phải một món vũ khí.

Lily nghiến răng nói: "Cho dù tôi không chết, tôi cũng tuyệt đối không hé răng nửa lời về Ủy ban sáng tạo quái đàm!"

"Không cần." Phác Thái Anh cụp mắt xuống, lộ ra vẻ mỉa mai khi nhìn Lily: "Cô đúng là chẳng hiểu chút gì về thủ đoạn của người tu đạo cả. Tôi đã phát hiện ra cô rồi, lại còn phải đợi cô mở miệng mới tìm ra kẻ đầu sỏ phía sau à? Ủy ban sáng tạo quái đàm chắc chẳng tiết lộ gì với cô cả, nhìn cô giống kiểu nhân vật ngoài rìa lắm. Tôi thấy nếu không phải vì Lệ Nhân đặc biệt ỷ lại vào cô, chắc tổ chức đó cũng chẳng thèm thu nạp cô đâu."

Thông qua Ủy ban sáng tạo quái đàm ở thành phố Lễ Phong, Phác Thái Anh rất dễ đoán ra cấu trúc nhân sự của bọn họ, chỉ có mấy lão già dịch mới là nhân vật trung tâm thật sự của tổ chức, còn những kẻ chẳng biết chút pháp thuật nào thì chỉ được tính là người ngoài biên chế.

"Cô nghĩ nó nhập vào người cô là tôi bó tay sao? Cô quên rồi à, lúc nãy tôi vừa kéo nó ra khỏi An Tuyết đấy thôi." Phác Thái Anh cười lạnh, lấy từ trong ngực ra mấy lá bùa có chữ "Ly" viết trên đó. Cô thả chúng rơi xuống đất, từ trên cao nhìn xuống Lily và Lệ Nhân: "Loại bùa này, tôi có bao nhiêu cũng được."

Dưới sự điều khiển của hồn lực từ Phác Thái Anh, mấy lá bùa rung rung rồi bay lơ lửng trong không trung.

Trong lòng Lily chợt lóe lên cảm giác bất an. Giây tiếp theo, lá bùa rơi xuống người cô ta. Một ánh sáng trắng lóe lên, cả người Lily đau nhói, sau đó Lệ Nhân lập tức bị lôi ra khỏi cơ thể cô ta.

Lily theo phản xạ định ôm lấy Lệ Nhân, nhưng ngay lập tức bị dải lụa đỏ từ người Kim Trân Ni quấn lấy, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Còn Lệ Nhân thì bị sợi chỉ đỏ trói chặt. Sợi chỉ rất mảnh, quấn sâu vào lớp thịt chồng chất trên người Lệ Nhân, gần như không thể nhìn thấy được. Gương mặt chồng chất trên thân thể nó thay nhau biến đổi nét mặt, dần dần trở nên đau đớn, miệng há to như đang gào thét.

Lệ Nhân cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến Lily nhìn mà không chịu nổi, lòng đau như cắt.

"Dừng tay! Dừng tay! Chúng tôi chẳng phải giống các người sao? Tôi và Lệ Nhân thì có gì khác với cô và con quỷ bên cạnh cô chứ?! Các người chẳng phải nên là người hiểu chúng tôi nhất sao?!"

"Giống nhau à? Đừng làm tôi cười đến rụng răng." Trước lời chất vấn của Lily, Phác Thái Anh không hề dao động. Ngay khoảnh khắc này, cô mới chậm rãi nhận ra cái bẫy mà Ủy ban sáng tạo quái đàm đã đào sẵn cho mình.

Ý chúng là gì chứ, nghĩ cô sẽ nảy lòng trắc ẩn vì cảnh tượng này sao? Hay nghĩ cô sẽ vì thế mà lo lắng cho tương lai của mình và Kim Trân Ni?

Thật xin lỗi nhé, cô chẳng thấy lo lắng chút nào. Dù sao thì, cô là người phụ nữa muốn trở thành Diêm Vương cơ mà!

"Chúng tôi khác xa các người. Chúng tôi chỉ trừ quỷ. Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không động vào cô một sợi tóc. Xét xử cô là việc của pháp luật."

Phác Thái Anh siết chặt sợi chỉ đỏ, lôi Lệ Nhân ra ngoài. Lily muốn đuổi theo nhưng bị dải lụa đỏ trói chặt, không thể nhúc nhích. Cô ta chỉ có thể hét lớn: "Các người định đưa Lệ Nhân đi đâu?!"

"Đưa nó ra phơi nắng."

Phác Thái Anh kéo Lệ Nhân rời khỏi căn phòng, Kim Trân Ni nhìn Lily một lúc, đến khi cửa bị khóa lại thì mới xuyên tường quay về đứng cạnh Phác Thái Anh. Dù nơi quay phim là trong nhà nhưng vẫn có lối ra ngoài. Phác Thái Anh kéo Lệ Nhân từng bước đi lên, Lệ Nhân giãy dụa kịch liệt nhưng vô ích. Cô lôi nó lên sân thượng rồi vứt ra ngoài.

Nắng mùa đông mặc dù rất ấm, nhưng với quỷ thì lại mang tính chí mạng.

Dù Lệ Nhân từng ăn rất nhiều người, nhưng ánh nắng mặt trời vẫn là thứ nó không thể chống đỡ nổi.

Rất nhanh, nó bắt đầu lăn lộn dưới ánh nắng, vừa lăn vừa gào thét thảm thiết.

Phác Thái Anh không nhịn được mà đưa tay lên bịt tai. Ừ thì... vô ích thôi. Tiếng gào thét của quỷ vốn có sức xuyên thấu, nó sẽ trực tiếp vang lên trong đầu bạn, bịt tai cũng chẳng có tác dụng gì. Trừ khi bạn dùng hồn lực để bịt tai mình lại, giống như cách đám đạo sĩ ngàn năm trước từng làm khi Kim Trân Ni thét lên.

Tuy tính cách Phác Thái Anh có chút xấu xa, nhưng cô không hề có sở thích hành hạ người hay quỷ. Nhìn một lúc, cô cảm thấy chỉ trông cậy vào ánh mặt trời để thiêu chết Lệ Nhân chắc còn lâu lắm mới xong. Giữa việc tiết kiệm hồn lực và cho Lệ Nhân một cái chết nhanh gọn, cô chọn cái sau.

Phác Thái Anh đưa tay lấy ra một người giấy, nhẹ nhàng thổi một hơi vào nó. Người giấy lập tức động đậy rồi nhảy nhót tung tăng ra khỏi tay cô, xắn tay áo lao thẳng về phía Lệ Nhân.

Nó hóa thành ngọn lửa bừng bừng, thiêu rụi Lệ Nhân không còn chút tro tàn.

Kim Trân Ni đứng dưới mái hiên, không bị ánh nắng chiếu vào một chút nào. Việc không để Kim Trân Ni ăn Lệ Nhân cũng coi như là chút lòng từ bi cuối cùng mà Phác Thái Anh dành cho nó.

Trong ngọn lửa do hồn lực hóa thành, vào giây phút cuối cùng, Lệ Nhân đã trở lại hình dạng ban đầu của mình. Phác Thái Anh thấy được Tôn Lệ, người phụ nữ dịu dàng trong tài liệu cảnh sát từng gửi. Cô ta không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng chẳng xấu xí, vẻ ngoài dịu dàng hiền hậu, hoàn toàn không mang cảm giác nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng không có nét gì nổi bật.

Chưa bao lâu sau khi Lệ Nhân trở lại hình dáng Tôn Lệ thì hồn phi phách tán, không để lại lấy một chút hồn lực nào.

Xử lý xong xuôi, Phác Thái Anh quay lại chỗ Kim Trân Ni. Kim Trân Ni liền quấn lấy cô hỏi: "Phu quân, vì sao không để ta ăn nó?"

Kim Trân Ni liếm môi, nàng đã lâu không được ăn rồi. Tuy rằng bình thường vẫn cùng phu quân ân ái, có thể nhấm nháp chút hồn lực ngon lành của người ngũ âm như Phác Thái Anh, nhưng hồn lực của Phác Thái Anh lại bị phong ấn, mỗi lần chỉ rò rỉ ra được tí xíu. Ăn thì ngon thật đấy, nhưng chẳng no gì cả. Giờ có một con đại quỷ ở đây nhưng phu quân lại không cho ăn, còn thiêu nó đi luôn.

Phác Thái Anh đưa tay véo má Kim Trân Ni, lắc lắc: "Sau này còn nhiều cái để ăn, đợi đến lúc đến chi nhánh của Ủy ban sáng tạo quái đàm, chị muốn ăn sao thì ăn. Còn con kia thì không được, thối lắm, ăn vào đau bụng cho coi."

Được phu quân hứa cho ăn buffet, Kim Trân Ni lại nghĩ đến mùi hôi thối trên người Lệ Nhân, bèn gật đầu: "Được rồi."

Phác Thái Anh nói cũng có lý, không thể ăn bậy được, lỡ đau bụng thì biết làm sao?

Khi hai người xuống lầu, ngoài cửa căn phòng nhỏ đã có người của cảnh sát đến. Trong đó có hai người khiến Phác Thái Anh cảm nhận được khí tức hồn lực. Khi bước vào phòng, hai người đó lập tức quay đầu lại nhìn về phía Phác Thái Anh và Kim Trân Ni, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kim Trân Ni. Bọn họ đã cố kiềm chế, nhưng vẫn không tránh khỏi lông tơ dựng đứng.

Kim Trân Ni không để tâm đến bọn họ, đi thẳng đến chỗ con ma-nơ-canh của mình rồi nhập vào. Một lúc sau, nàng quay lại bên cạnh Phác Thái Anh.

Lúc này Lily đã bị khống chế, sắp bị cảnh sát đưa đi. Khi nhìn thấy Phác Thái Anh, cô ta nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Tôi nhất định sẽ báo thù! Tôi nhất định sẽ trả thù cho Lệ Nhân!"

Phác Thái Anh không chắc cô ta sẽ bị phán tội gì, nhưng cô biết Lily đã không còn quốc tịch trong nước từ lâu. Nếu là bị trục xuất, đúng là có khả năng thoát khỏi án tử.

Nghe Lily nói thế, Phác Thái Anh bật cười: "Có bản lĩnh thì cứ đến đi."

Muốn báo thù cô à? Chờ kiếp sau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip