Chương 59: Động phòng [H]
"Thật đẹp"
Phác Thái Anh đưa tay nâng cằm Kim Trân Ni lên, nến đỏ chiếu lên gò má ửng đỏ của hai người.
Khuôn mặt ngượng ngùng của Kim Trân Ni vô cùng xinh đẹp, trong ánh mắt lại mang theo quyến rũ ngày thường chưa từng thể hiện qua, hiện tại nàng như một đóa vừa nở rộ, đang chờ phu quân đến hái lấy.
Phác Thái Anh cũng có thể nghe trong cổ họng bản thân phát sinh tiếng nuốt, thuận theo nồng đậm hỉ khí xung quanh, chậm rãi cúi người xuống.
"Đừng"
Thanh âm Kim Trân Ni nhỏ như muỗi kêu, hai tay nhỏ bé đẩy vai của Phác Thái Anh, đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Còn chưa uống rượu hợp cẩn đâu"
"Nga nga, ta quên mất"
Phác Thái Anh vội vàng đứng dậy "Ta đi lấy ngay"
Trái phải Phác Thái Anh cầm một cái ly nhỏ khắc hoa kim sắc "Rót nhiều quá, tràn ra một ít"
"Ân"
Kim Trân Ni chỉ từ xoang mũi phát sinh một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, giơ tay lên muốn cầm lấy ly rượu.
Mà Phác Thái Anh cũng không có ý đưa cho nàng, trái lại còn cầm ly rượu rụt về, giống như đầu gỗ ngồi trước mặt Kim Trân Ni, một lúc lâu mới hỏi: "Chúng ta thế nào uống? Bằng không ta uy ngươi đi"
Kim Trân Ni có chút không giải thích được "Uy? Thế nào uy?" Nghĩ thầm là lẽ nào trước đại hôn không ai chỉ cho cô phải uống rượu như thế nào sao?
Phác Thái Anh liếm liếm môi có chút khô ráo, mắt không thành thật mà loạn đảo, dịch mông, an vị đến bên cạnh Kim Trân Ni, lại nắm thật chặt ly rượu trên tay, nói: "Đợi lát nữa ta uy ngươi uống trước, sau đó ngươi lại uy ta, cứ như vậy đi" Lúc Phác Thái Anh nói lời này, căn bản không để ý tới người bên cạnh, ngược lại giống như đang nói cho bản thân nghe.
Kim Trân Ni còn chưa kịp hiểu được cô nói cái gì, chỉ thấy người này đã ngậm một ngụm rượu vào miệng, hướng nàng hôn lên.
Hai môi ấm áp không một khe hở dán vào nhau, giống như chúng vốn lớn lên cùng nhau, một tay Phác Thái Anh giơ cao ly rượu, tay kia vững vàng nắm cả vai Kim Trân Ni, sau một khắc liền vươn đầu lưỡi khiêu mở miệng của Kim Trân Ni, rượu ngon theo đầu lưỡi mềm mại trơn ướt từ trong miệng Phác Thái Anh chảy qua, không có cay đắng như trong dự liệu, trái lại là một cổ vị nho ngọt ngào.
"Đây là rượu nho Ngũ ca từ Tây Vực mang đến?" Khóe miệng Kim Trân Ni còn dính một ít rượu màu đỏ.
"Uống ngon không?"
Phác Thái Anh cong cong khóe miệng, lại duỗi tay quệt đi lớp rượu đỏ ở khóe miệng Kim Trân Ni, đặt ở trong miệng bản thân hấp duẫn.
Kim Trân Ni bị hành vi càn rở như thế của cô làm mặt đỏ bừng.
"Uống rất ngon"
"Vậy hiện tại tới phiên ngươi"
Phác Thái Anh bỏ ly rượu chưa uống vào trong tay Kim Trân Ni, sau đó bản thân còn chủ động há miệng.
Mặt Kim Trân Ni đỏ như táo chín, người này học xấu như vậy từ lúc nào, xoay mặt qua nơi khác không nhìn tới cô.
"Làm sao vậy?" Phác Thái Anh lại đến gần thêm một chút.
"Ngươi đây là học với ai, chuyện khó như vậy cũng làm ra được?" Kim Trân Ni có thể cảm thấy lúc nói lời này, môi đều rung lên.
Phác Thái Anh vừa nghe nét mặt cũng không ngăn được mà nóng lên, bất quá nghĩ đi nghĩ lại, tối nay là ngày đại hôn của các nàng, từ nay về sau sẽ không phân ngươi phân ta, kia còn có cái gì mà xấu hổ, thẳng người, lý lẽ hùng hồn nói: "Hiện tại nàng cũng là phu nhân của ta rồi, uống rượu với nàng một chút có gì mà thẹn thùng, hơn nữa sau này chúng ta còn ngủ chung một ổ chăn, nàng còn phải sinh hài tử cho ta nha!"
"Ai muốn ngủ một ổ chăn với ngươi, sinh hài tử cho ngươi a! Ngươi và ta đều là nữ tử, sao có thể sinh ra a, suốt ngày chỉ biết nói bừa"
"Có thể!"
Phác Thái Anh kéo tay Kim Trân Ni qua, đặt ở trước ngực, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nói: "Nàng đã quên ta chính là đệ tử duy nhất của Phác Huyền Đông sao, đan dược sinh hài tử chúng ta đều đã luyện ra, phương thuốc còn ở trong đầu ta đây!"
Kim Trân Ni nghe cô nói xong lời này, ngực vạn phần vui sướng, nguyên bản nghĩ đời này nhất định không có hài tử, không nghĩ tới hiện tại cư nhiên còn có thể cùng Phác Thái Anh có con nối dõi, vừa nghĩ vậy, ngực Kim Trân Ni lập tức từng đợt cảm động.
"Phu nhân, sắc trời không còn sớm, chúng ta vẫn nên mau mau uống xong rượu hợp cẩn, sớm nghỉ ngơi đi"
Tay Phác Thái Anh cầm ly rượu cũng tê rần, đối mặt ôn hương nhuyễn ngọc trước mắt lại có thể ngồi được, vậy cô cũng sẽ không phải là cô, tại điểm này, bất luận là Liễu Không hay là Phác Thái Anh đều là một bộ dạng -- gấp!
Kim Trân Ni vừa thẹn vừa giận, chính yếu vẫn là không thể tránh được, ngực mềm nhũn, cầm lấy ly rượu, mềm giọng nói: "Ta đều đã gả cho ngươi, gấp như thế làm chi a"
Cô đây là tùy tâm nguyện bản thân, thừa dịp còn nóng hổi, Phác Thái Anh vội vàng dán qua, không cần Kim Trân Ni chủ động há miệng, cô đã chủ động khiêu mở miệng của người ta, đầu lưỡi ở bên trong liều mạng mà cướp đoạt, hấp khô rượu trong miệng, sau đó bắt đầu đi tìm cái lưỡi nhỏ đồng dạng nóng ướt khác.
"Ân, ân"
Kim Trân Ni chưa từng cảm thụ Phác Thái Anh gấp gáp như vậy, đầu lưỡi của mình cũng sắp bị cô hấp đoạn.
Chợt Phác Thái Anh dừng hôn, giật lại cự ly hai người, khóe miệng xả ra một sợi chỉ bạc, thâm tình nâng mặt Kim Trân Ni lên, từng chữ nói: "Ta - cởi - y phục - cho - nàng"
Hô hấp Kim Trân Ni bị kiềm hãm, không biết nói gì, chỉ là cúi đầu rất thấp, này cũng là ý tứ cam chịu.
Phác Thái Anh không biết là bởi vì khẩn trương hay cái gì, nút thắt trên hỉ phục mở nửa ngày cũng mở không xong, gấp đến độ cô đầu đầy mồ hồi, đến cuối cùng thì bắt đầu dùng sức mà kéo.
"Ta tự làm"
Kim Trân Ni cũng động tình, đợi nửa ngày cũng không thấy cô cởi ra, ngực cũng sốt ruột.
"Xoạt" một tiếng nút buộc rốt cục được mở ra.
Phác Thái Anh dưới tiếng kinh hô của Kim Trân Ni, cấp tốc đặt nàng ở trên giường, mặt dán bên tai Kim Trân Ni.
"Nàng là của ta"
Một kiện, hai kiện, ba kiện --- y phục nhất nhất bị ném ra khỏi giường.
"Ta đã sớm muốn đối với nàng như thế, nàng tuyệt đối không biết, mấy ngày nay ta nhẫn có bao nhiêu khổ cực" Phác Thái Anh cắn lấy vành tai Kim Trân Ni.
"Ta biết, bởi vì ta cũng muốn ngươi" Kim Trân Ni ôm đầu Phác Thái Anh, thỉnh thoảng lại hướng cô cọ cọ.
Hai thân thể trơn bóng gấp gáp giao triền, âm thanh vui sướng thỉnh thoảng từ trong miệng tràn ra.
"Ngươi chậm một chút, ta sợ"
Đỉnh núi mềm mại trước ngực bị người ngậm ở trong miệng, khoái cảm cùng thoải mái như vậy khiến Kim Trân Ni có chút xa lạ, thân thể nhất thời cũng có chút không chịu nổi.
Phác Thái Anh giống như là không có nghe thấy, như trước chôn đầu ra sức cày cấy, quả anh đào tươi mới kia đã bị cô liếm đến có chút sưng đỏ, đầu gối cũng thỉnh thoảng cọ xát, thẳng đến dưới chân cảm thấy ướt át, Phác Thái Anh mới lại chậm rãi dời xuống phía dưới.
"Đừng, không nên!"
Trong tiếng la của Kim Trân Ni còn có một tia nghẹn ngào, đầu lưỡi người nọ đúng là đang để ở nơi tư mật nhất của nữ nhân.
Phác Thái Anh hiện tại dục hỏa đốt người, chỉ biết là liên tiếp hút lấy, thật giống như tìm hương vị tươi đẹp nhất, không nghĩ qua là, đầu lưỡi cũng theo dũng đạo trơn ướt mà trượt vào.
"A!!!"
Một tiếng ngâm nga, Kim Trân Ni kích động đến toàn bộ thân thể đều cong lên, toàn thân rung rẩy như cái sàng.
Phác Thái Anh biết nàng đã đến, lưu luyến đảo quanh trong ngoài thêm một lần, lúc này mới đem đầu lưỡi nhẹ nhàng mà lui ra, ngồi dạy ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của nàng.
Kim Trân Ni được Phác Thái Anh khẽ vuốt, chậm rãi phục hồi, mà vừa mở mắt thì thấy khóe môi cô còn vươn một sợi chỉ bạc, nhất thời cắn lấy xương quai xanh của Phác Thái Anh.
"Tên xấu xa, ngươi khi dễ ta"
Mới vừa phản kháng thì bị trấn áp, trong nháy mắt Phác Thái Anh che lại miệng của nàng, đầu lưỡi càng không ngừng càn quấy ở bên trong, thẳng đến Kim Trân Ni thở không nổi, đấm vào lưng của cô thì cô mới ngừng lại.
Phác Thái Anh cọ cọ mũi của Kim Trân Ni "Thích không? Đây là vị đạo của nàng, thật ngọt"
Thảo nào vừa cảm thấy trong miệng là lạ, nguyên lai là ---
"Ngươi thật xấu xa! Sao ngươi có thể ---" chữ kế tiếp vô luận thế nào Kim Trân Ni cũng nói không nên lời.
Bất quá tiểu bộ dáng xấu hổ của nàng lại chọc Phác Thái Anh cười nhẹ một trận.
"Ta làm sao? Nàng nói ra a?"
Kim Trân Ni giận dỗi, dùng sức vuốt cánh tay Phác Thái Anh, vừa bóp vừa nhéo lại cắn.
"Trả thù xong?"
Phác Thái Anh cười xấu xa, thừa dịp Kim Trân Ni không chú ý đặt nàng dưới thân.
"Vậy hiện tại đến lượt ta"
Tay của Phác Thái Anh nhẹ nhàng vuốt ve giữa đùi của Kim Trân Ni, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào chốn đào nguyên đã ướt đẫm kia.
"Nếu như đau, nàng lập tức cắn ta, ngày hôm nay ta không thể yêu thương nàng, nhưng không phải sau này ta cũng đều không có cách nào khác muốn nàng"
Kim Trân Ni ngoan ngoãn gật đầu, nàng biết đây là cách trở cuối cùng giữa các nàng, hơn nữa ngày này nàng cũng đã mong đợi thật lâu.
"Ân!"
Đau đớn so với Kim Trân Ni tưởng tượng còn hơn nhiều, liều mạng cắn lấy môi mình, khóe mắt có một giọt nước mắt rơi xuống.
Ngón tay Phác Thái Anh không dám tiếp tục tiến vào, đau lòng liếm đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Kim Trân Ni.
"Nàng chịu đựng một chút sẽ tốt hơn"
Kiên trì, quyết tâm đưa ngón tay phóng về phía trước, thẳng đến toàn bộ đều vào, Phác Thái Anh mới ngừng lại, dừng một lúc lâu, nghe hơi thở của Kim Trân Ni không còn kịch liệt như trước nữa, nàng thu ngón tay trở về.
Thất thần nhìn ngón tay dính máu, từ nội tâm Phác Thái Anh lại phát ra một tiếng cảm thán, khóe miệng cong lên một nụ cười thư thái, cúi người hôn trán người dưới thân, chăm chú mà ôm nàng vào trong ngực, ôn nhu nói: "Chúng ta ngủ đi"
Sáng sớm hôm sau, Kim Trân Ni tỉnh lại trước, nhìn khuôn mặt Phác Thái Anh trước mắt mình, lại nghĩ tới đêm qua, tim giống như ngâm trong thùng mật, hôn nhẹ môi của cô, lại dùng sức chen vào trong lòng cô, nhiều người cũng khác đi, ổ chăn thật ấm áp hơn nhiều.
"Sao lại tỉnh? Không ngủ thêm chút nữa a?"
Phác Thái Anh bị Kim Trân Ni mờ ám cũng tỉnh theo, ngáp dài, cũng kéo nàng gần thêm một chút.
"Ngủ không được"
Kim Trân Ni khó có được thành thật như thế, chôn ở trong lòng cô vẫn không nhúc nhích.
"Đói bụng không? Ngày hôm qua mệt chết cô đi?"
Kim Trân Ni hé miệng không nói, đưa tay đâm ngực Phác Thái Anh, nàng đây là lại xấu hổ.
"Chúng ta dậy đi được không?" Phác Thái Anh ôn nhu hỏi.
"Không!"
Kim Trân Ni bám lấy cổ của Phác Thái Anh, không cho cô động.
"Ta còn chưa ngủ đủ đâu!"
Phác Thái Anh lắc đầu cười cười, cũng đã lớn rồi, suốt ngày còn cáu kỉnh như con nít.
"Còn đau không?"
Tay của Phác Thái Anh sờ soạng phía dưới, xoa lên bụng của Kim Trân Ni, ngày hôm qua thấy nàng vô cùng đau đớn cũng không dám tiếp tục, hôm nay cũng không biết thế nào, Phác Thái Anh có chút lo lắng.
Vừa rồi còn bá đạo không chịu được, vừa nghe lời này thì lập tức xìu xuống.
"Ta bôi thuốc cho nàng nha"
"Không cần! Ta không đau"
Bôi thuốc, Kim Trân Ni mới không thèm đâu, mắc cở chết người ta.
"Ta là phu quân nàng, ta giúp bôi thuốc thì nàng có gì mà xấu hổ, hơn nữa, ngày hôm qua nên xem hay không nên xem, ta đều xem hết rồi, hơn nữa không chỉ có xem, ta còn ---"
"Ngươi không được nói"
Kim Trân Ni mắc cỡ vươn tay tới che miệng của cô lại, người này sao cái gì cũng nói ra được.
Phác Thái Anh kéo tay nhỏ bé của nàng qua, đặt ở trên miệng hôn một cái.
"Để ta xem xem" Dứt lời thì muốn xốc chăn lên.
Kim Trân Ni cắn môi, hai tay đẩy cô.
"Đây là ban ngày!"
"Ban ngày thì làm sao, ban ngày ta không thể xem phu nhân nhà ta sao, nghe lời, tối hôm qua dưới cảnh tối lửa tắt đèn, ta còn chưa thấy rõ đâu"
Hóa ra là đang chờ cái này.
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng thét kinh hãi của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh đã đem chăn xốc lên, hai thân thể trắng trắng mềm mềm xích lỏa lộ ra ngoài.
Kim Trân Ni vừa định nói cô, thì thấy cô ngơ ngác nhìn chằm chằm một chỗ, thuận mắt nhìn xuống phía dưới, đúng là một vết máu màu đỏ, đây là tối hôm qua lưu lại.
"Nàng là của ta, thật là của ta"
Phác Thái Anh ôn nhu vuốt ve đạo vết máu kia, viền mắt dĩ nhiên nhịn không được có chút ướt át.
Kim Trân Ni xích lỏa thân thể, ôm lấy cô, hôn lấy gương mặt Phác Thái Anh.
"Ta vẫn đều là của ngươi"
"Để ta hảo hảo nhìn nàng"
Lúc này trong ánh mắt Phác Thái Anh tất cả đều là vô tận ôn nhu cùng thâm tình, nhiễu đến Kim Trân Ni có xấu hổ thế nào cũng không nguyện cự tuyệt, gật đầu, tùy ý cô áp mình.
Hai người nhất thời quấn lại cùng nhau, ngươi nông ta nông, tuy hai mà một.
---------------
"Nàng rốt cuộc chuyện gì xảy ra! Cũng đã một ngày đêm còn chưa tỉnh!" Hà Chính Khiêm xách cổ áo lang trung, tàn bạo mắng hắn: "Có phải ngươi là tên lừa đảo hay không a!"
"Hà đại thiếu gia ngài đừng vội, theo lý thuyết vị cô nương này hẳn là không có gì đáng ngại, về phần bất tỉnh, hẳn là quá mệt nhọc, ngài chờ một chút, lão phu dám cam đoan không được bao lâu khẳng định có thể tỉnh"
"Ngươi tốt nhất nên nói sự thật! Nếu không thì Huyền Tể Đường kia của ngươi lập tức xong đời!"
Hà Chính Khiêm bỏ qua lang trung, lại đi tới bên giường Phác Ngọc Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng trở nên có chút trắng, ngực không khỏi mắng: cái gì Phò mã chết tiệt, chỉ là một tên phụ tình! Một cô nương êm đẹp cũng bị hắn dày vò thành cái dạng gì rồi!
=============
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip