26

Jennie bao dưỡng Chaeyoung hai năm, chưa bao giờ nghĩ đối phương sẽ biết viết thư pháp, hơn nữa còn viết đến linh động như vậy.

Bàn tay nắm cán bút vừa trắng vừa tinh tế, linh hoạt hữu lực, làm người ta rất muốn tỉ mỉ thưởng thức một phen.

Jennie nhìn chằm chằm tay Chaeyoung, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh nào đó, hạ thân một trận căng chặt, cổ họng cũng ẩn ẩn có chút khô khốc.

Vừa lúc người hầu bưng tới ba chung trà nóng.

Jennie nhìn như bình thản mà nâng chung trà lên, uống một ngụm, lúc này mới đem khô nóng trong người áp xuống, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ gắt gao mà dừng ở trên người Chaeyoung.

Lực chú ý của Kim lão gia tử vẫn luôn đặt trên tờ giấy mà Chaeyoung viết, híp mắt nhìn trong chốc lát, cười ha ha, tán thưởng nói: "Chữ viết thật không tồi!"

Chaeyoung ngượng ngùng cười cười: "Ngài quá khen."

"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Kim lão phu nhân cười ngâm ngâm từ trong nhà đi ra.

Một đầu tóc ngắn hoa râm, bộ mặt từ ái hiền lành, mặc một kiện sườn xám màu lam nhạt thêu hoa.

Mặc dù ở trên mặt bà đã vô tình lưu lại dấu vết của năm tháng, nhưng lão nhân vẫn như cũ mang theo khí chất động lòng người.

Cho dù là ai cũng đều nhìn ra được, Kim lão phu nhân khi còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

Kim lão gia tử vội vàng hướng lão phu nhân nói: "Bà mau lại đây nhìn chữ này một chút, đây là Tiểu Chaeng viết.

À, Tiểu Chaeng chính là đối tượng mà Jennie đang kết giao."

Kim lão phu nhân vừa đi qua đã thấy, cũng gật đầu tán dương: "Không tồi.

Hiện tại có rất ít người trẻ tuổi có thể tịnh tâm mà viết thư pháp, càng không nói đến có thể viết đẹp như vậy."

Nói xong lão phu nhân ngẩng đầu, đem Chaeyoung kéo đến trước mặt, tinh tế đánh giá nàng.

Khi nhìn đến vết thương trên mặt Chaeyoung, Kim lão phu nhân tức khắc đau lòng hỏi: "Ai da, sao lại để mặt bị thương đến như vậy? Này đều bị phá tướng rồi a."

Đối mặt với sự quan tâm của lão nhân, Chaeyoung trong lòng ấm áp, cười nói: "Không cẩn thận nên bị thương ạ.

Bác sĩ nói chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại."

Kim lão phu nhân không tán đồng nói: "Như thế nào có thể nói là vết thương nhỏ, ta nhìn thôi cũng đều cảm thấy đau."

Chaeyoung lập tức an ủi: "Không đau đâu ạ, chỉ cắt qua một chút da mà thôi."

Kỳ thật bị dao rạch ở trên mặt, sao có thể không đau? Huống hồ Chaeyoung trời sinh mẫn cảm hơn so với người bình thường, lúc nhỏ đầu gối trầy da một chút đều có thể đau đến khóc lớn.

Bất đồng chính là, khi đó bị thương còn có người dỗ dành, sau khi lớn lên Chaeyoung biến thành người đi dỗ, bị thương đau đớn cũng chỉ có thể cắn chặt răng nhịn xuống.

Kim lão phu nhân thoạt nhìn thật cao hứng, lôi kéo Chaeyoung không ngừng nói chuyện.

Jennie đứng một bên, hơi hơi cau mày, thần sắc phức tạp mà nhìn chằm chằm Chaeyoung, lão phu nhân ngẫu nhiên hỏi vài câu mới lên tiếng trả lời.

Cô ẩn ẩn ý thức được hôm nay mang Chaeyoung về nhà có lẽ là một sai lầm nghiêm trọng.

Chaeyoung người này ngụy trang quá giỏi, rõ ràng có thể viết thư pháp tốt như vậy, lại ẩn giấu hai năm, chưa bao giờ ở trước mặt cô lộ ra một chút dấu vết, có thể thấy được tâm cơ có bao nhiêu sâu!

Lúc này thấy lão gia tử cùng lão phu nhân đều lộ ra thần sắc vừa lòng đối Chaeyoung, ánh mắt Jennie chậm rãi trầm xuống, càng nhìn Chaeyoung càng cảm thấy người này làm bộ làm tịch!

Trong suy nghĩ của cô, Chaeyoung quá hiểu được phải sắm vai nhân vật như thế nào trong các trường hợp bất đồng.

Ở trước mặt cô, Chaeyoung vừa dơ lại vừa tiện, giống như một con chó biết nghe lời.

Nhưng ở trước mặt lão nhân, nàng lại trở nên không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiêm tốn có lễ, một bộ dáng thuần lương.

Trong lòng Jennie liên tục cười lạnh, lần đầu tiên sinh ra ý niệm muốn tìm tòi nghiên cứu Chaeyoung.

Cô quyết định đem người lưu lại, nhìn xem người này đến tột cùng còn có cái bản lĩnh cao siêu gì.

Hai lão Kim gia đều thực thích Chaeyoung, đem người giữ tới tận tối.

Chaeyoung vốn dĩ muốn đi đón bảo bảo, bây giờ không còn cách nào khác đành phải lặng lẽ gọi điện thoại đến Chou gia, nói trễ chút mới tới đón bé được.

Kết quả Sana ở trong Chou gia chơi đến quên trời quên đất, âm thanh nhuyễn manh mang theo một tia vui vẻ: "Ma ma hôm nay con có thể ở lại nhà Tzuyu sao?"

Tzuyu cũng nói vào trong điện thoại: "Dì Park, dì cho Sana ở nhà con một đêm đi."

Bởi vì Chaeyoung cùng dì nhỏ của Tzuyu là bạn học thời cao trung, thấy hai tiểu gia hỏa lại chơi đến thật vui vẻ, Chaeyoung liền nói: "Vậy được, ngày mai mình lại qua đón Sana."

Điện thoại lập tức truyền đến tiếng reo hưng phấn của hai đứa nhỏ.

Mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, lại hàn huyên trong chốc lát, Jennie lấy cớ công ty còn có việc, Kim lão gia tử mới cho phép cô cùng Chaeyoung rời đi.

Bất quá trước khi rời đi, Kim lão gia tử cố ý gọi Jennie tới thư phòng, còn Kim lão phu nhân cầm tới hai hộp thuốc mỡ làm mờ sẹo đưa cho Chaeyoung.

Hai hộp kia đóng gói đơn giản, không có bất kì nhãn dán hay tên gọi gì, chỉ có ba chữ "Cao mờ sẹo", thoạt nhìn như là chế phẩm tư nhân được đặt làm.

Chaeyoung có chút sợ hãi, cũng có chút áy náy.

Trưởng bối Kim gia đối với nàng tốt như vậy, nàng lại cùng Jennie kết hợp lừa bọn họ, nói như thế nào đều là thẹn với lòng, nàng cũng không dám nhận đồ vật tốt như vậy.

Lão phu nhân không cao hứng: "Trưởng bối ban tặng, không được từ chối."
Ý tứ chính là trưởng bối đưa tặng đồ vật chỉ có thể nhận, không thể chối từ.

Chaeyoung đành phải nhận lấy hai hộp cao, đôi mắt hơi hơi chua xót: "Lão phu nhân, cảm ơn ngài. Ngài hiền lành lại nhân hậu, nhất định sẽ khỏe mạnh trường thọ."

Lão phu nhân cười ha hả mà vỗ vỗ tay nàng.

Jennie cùng Chaeyoung vừa rời khỏi nhà cũ, Kim lão phu nhân liền nói với người hầu bên người: "Đứa trẻ Tiểu Chaeng kia, đặc biệt giống bạn thân trước kia của ta, ta vừa thấy đứa nhỏ này liền cảm thấy có duyên.
Đáng tiếc người bạn thân kia........Ai."

Nói tới đây, khoé mắt Kim lão phu nhân ửng đỏ, biểu tình có chút hoảng hốt, tựa hồ ở hồi ức thiếu nữ ngày xưa có không ít tâm sự.

Lão người hầu đỡ bà ngồi xuống, khuyên nhủ: "Ngài nha, đừng luôn vì những việc đã qua đi mà trở nên thương tâm.

Hiện tại mọi thứ tốt đẹp như vậy, Jennie tiểu thư cũng có đối tượng mình thích, ngài nên cao hứng mới đúng."

"Nói cũng đúng." Lão phu nhân nhắm mắt lại, dựa vào trên sô pha, "Không nghĩ nữa, đều già rồi. Ta chỉ hy vọng Jennie sống thật tốt, ta thấy đứa nhỏ Tiểu Chaeng kia cùng cô thực xứng đôi."
......!
Cũng không biết Kim lão gia tử cùng Jennie nói cái gì, vừa đi ra khỏi cổng Kim gia, thần sắc Jennie liền trầm xuống, hướng Chaeyoung cười lạnh một tiếng: "Thật là xem thường cô!"

Lời này không đầu không đuôi, Chaeyoung không hiểu ra sao.

Không đợi nàng hỏi, Jennie đã đi nhanh về phía trước, bóng dáng cao lớn ẩn ẩn để lộ ra một cổ tức giận.

Chaeyoung sợ sẽ bị ném lại tại trang viên này giữa đêm tối như vậy, chỉ có thể căng da đầu đi theo, ngồi vào trong xe của Jennie.

Jennie đột nhiên lạnh lùng nói: "Tiểu Choi, cậu xuống xe trước đi!"

Tài xế đang chuẩn bị lái xe lập tức mở cửa bước xuống: "Vâng."

Sau khi tài xế rời khỏi, trong xe chỉ còn lại hai người Jennie và Chaeyoung.

Trong xe tràn ngập lạnh lẽo và ngột ngạt, trong không khí phảng phất một cổ khí thế làm cho người ta sợ hãi, có loại cảm giác như bình yên trước cơn bão.

Chaeyoung âm thầm kêu khổ, không biết mình chọc giận Jennie lúc nào, cô như bây giờ, rõ ràng chính là sắp xử lí nàng!

Nàng không khỏi dịch dịch về phía bên cạnh, ý đồ cách xa Jennie một chút.

Nhưng mà Chaeyoung mới vừa động, Jennie đột nhiên đem nàng túm qua, động tác vừa thô bạo vừa mạnh mẽ, một bàn tay gắt gao nắm chặt phía sau cổ nàng!

"Biết lão gia tử vừa rồi cùng tôi khen cô như thế nào không?" Thanh âm Jennie lạnh băng, như là nghiến răng nghiến lợi, cố nén lửa giận.

"Tôi......" Chaeyoung khẩn trương mà liếm liếm môi, không biết phải trả lời như thế nào, sợ trả lời sai, Jennie sẽ lập tức đem nàng bóp chết ở trong xe.

Jennie tựa hồ cũng không tính toán muốn nàng trả lời, lạnh lùng nói: "Ngài khen cô tâm tính cứng cỏi, thuần lương, nói tôi với cô rất khó mới đến được với nhau, còn muốn tôi đối xử với cô thật tốt, tốt nhất hiện tại liền đính hôn!"

Đính hôn?

Chaeyoung lập tức ngây người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip