Chương 25 : Mượn một chút

Tiếng kinh cầu đọc đồng thanh đang dần đi đến kết thúc, cho đến khi Cha thông báo buổi lễ chấm dứt, mọi người mới cúi đầu chào Chúa rồi ra về. Thái Anh rảo bước đi qua hành lang nhỏ rồi xuống cầu thang, chị Nghiên lẽo đẽo theo sau cô, lúc nào cũng âm thầm đi đằng sau. Bình thường chị Nghiên không hay bắt chuyện với Thái Anh, chị ấy chỉ đi đằng sau cô rồi ra về. Đôi khi Thái Anh cảm thấy chị ấy có điều muốn nói nhưng lại thôi, đôi khi Thái Anh cảm thấy chị ấy chỉ đơn thuần đi theo sau mình.

Nhưng hôm nay lại khác, chị Nghiên mang gương mặt buồn buồn đi theo sau Thái Anh, đến khi xuống được bãi giữ xe chị ấy mới mở lời: "Thái Anh... Đi uống với chị một chút không?"

Thái Anh theo phản xạ giật mình, cô không nghĩ chị ấy sẽ chủ động bắt chuyện. Bình thường chị ấy chỉ hay đi theo sau cô.

"Bé Trân Ni đợi em về rồi, hôm nay em không đi được." Thái Anh khéo léo từ chối, cô không muốn cho Trân Ni chờ đợi mình, cũng không muốn đi chơi với chị Nghiên để chị ấy thêm nghĩ nhiều.

Nhưng hình như cô thấy trên khóe mắt chị ấy âm ẩm nước, đôi mắt vốn dĩ luôn sâu và u buồn lại càng thêm u buồn. Linh tính cho Thái Anh biết chị ấy đang gặp chuyện gì đó không vui, biết là vậy, nhưng cô vẫn không muốn đi cùng chị ấy, cô sợ Trân Ni nghĩ nhiều.

"Một chút thôi... Chị chẳng còn người bạn nào hết..." Chị Nghiên đưa tay vịn vào cánh tay Thái Anh, ánh mắt van cầu. Cô thật sự không còn người bạn nào khác để tâm sự, cảm xúc này chơi vơi hệt như biển lớn nhấn chìm cô. Cô không biết tìm ai, không biết nói với ai. Đôi khi cô cảm thấy mình chính là kẻ lạc loài, chẳng ai chấp nhận tâm sự với một người lệch lạc giới tính, lệch lạc suy nghĩ như cô. Mọi người kì thị và xa lánh cô cho đến khi cô tự tạo một hàng rào che chắn mình với mọi người. Và bây giờ... cô chẳng còn một người bạn nào cả.

"Em không được đâu, thật." Từ chối một người đang rất cần bạn bè tâm sự là một chuyện khó khăn, nhưng nếu cô đồng ý, Trân Ni sẽ trở thành một người có tâm sự. Cô không muốn em ấy phải suy nghĩ về vấn đề này, cũng như không muốn chuyện tình của hai người gặp phải cãi vã.

"Thật sự không được sao?" Chị Nghiên trông có vẻ buồn bã, chị gật đầu một cái xem như đã hiểu rồi quay lưng bước đi. Với cương vị một người bạn, Thái Anh cũng cảm thấy buồn lây cho chị ấy, cô không biết mình có nên nói chuyện với chị ấy một lúc không.

Thái Anh ấp úng một chút, cô nói: "Chị Nghiên... nói chuyện mười lăm phút cũng được."

Nghiên quay mặt lại nhìn Thái Anh, gương mặt biết ơn đó cả đời Thái Anh cũng không quên được. Chị ấy quả là một người cô độc.

"Nhưng em gọi về cho Trân Ni cái đã, Trân Ni đợi em." Thái Anh nói.

Hai người đi ra bốt điện thoại công cộng để gọi điện về nhà, Thái Anh gọi nghe được tầm năm sáu hồi chuông thì Trân Ni bắt máy. Nghe tiếng Thái Anh, Trân Ni vui vẻ hỏi: "Chị sắp về chưa? Tự nhiên gọi về chi?"

"Trân Ni, chị nói chuyện với bạn một xíu, có lẽ về trễ mười lăm phút."

Bạn... Trân Ni biết chị Thái Anh không hề có bạn, người bạn này trong miệng Thái Anh chính là chị Nghiên. Trân Ni im lặng, trong tim có chút ghen tuông len lỏi.

"Chị về nhà được không..." Trân Ni ngập ngừng không nói, nếu cô lên tiếng cấm chị ấy không được gặp bạn thì sai quấy, nếu cô không cấm cô lại thấy ghen tuông. Cô dịu giọng gọi chị ấy về, hi vọng chị ấy vì thương cô mà quay lại.

Thái Anh nghe giọng ngập ngừng của Trân Ni mà lòng thương quá đỗi, cô nhìn chị Nghiên, thôi được rồi, cô là kẻ khốn nạn khi thấy một người ngập ngụa trong sự tổn thương mà không cứu. Cô quyết định về nhà với người yêu của mình.

"Tầm mười phút nữa chị tới nhà..."

Đang nói chuyện điện thoại thì bị chị Nghiên giật lấy ống nghe, chị ấy áp điện thoại vào tai, cắn nhẹ môi dưới một cái rồi buông ra, thấp giọng nói: "Vậy chị sang nhà em được không? Bé Trân Ni, chị đâu làm gì Thái Anh của em... Nếu em thấy không thoải mái chị muốn gặp cả em nữa."

Nghe giọng của chị Nghiên có chút khác thường, Trân Ni cảm nhận rằng chị ấy đang đau buồn vì một chuyện gì đó. Giọng của chị Nghiên bình thường rất truyền cảm, khi nói khiến cho người khác có cảm giác lả lơi chứ không phải trầm buồn như bây giờ. Thì ra chị ấy buồn và muốn tìm Thái Anh tâm sự.

"Vậy chị ghé nhà em đi, hôm nay em nấu cháo gà." Thôi thì thay vì cứng rắn bắt Thái Anh quyết định có nên khuyên nhủ bạn hoặc về nhà, cô đem tình địch để trước mắt, nhất cử nhất động đều được xem xét.

"Cám ơn em." Chị Nghiên chào tạm biệt rồi gác điện thoại lại bốt công cộng, hai người dắt xe về nhà. Trên đường về chị Nghiên có bảo Thái Anh ghé vào một cửa hàng đong hai lít bia hơi về nhà uống. Thái Anh cản không được nên đành phải vào mua.

Bình thường mọi người có thể lựa chọn giữa bia lon, bia hơi và rượu đế để say xỉn vào thời điểm này. Bia hơi của miền Nam được đong vào một bình trắng tầm lít rưỡi, người bán cho một cái ống vòi vào trong bình rồi bắt đầu bơm bia vào. Bia thường được bơm đến đầy tràn hết bọt ra ngoài, đến khi chỉ còn bia bên trong mới dừng lại. Để tránh trường hợp bia đổ ra sàn, người bán sẽ lót một cái thau khi chiết bia cho khách. Một bình bia hơi như vậy khá rẻ, vậy nên mọi người thường chọn uống bia hơi nhiều hơn.

Khác với miền Bắc uống bia hơi bằng cốc lạnh, miền Nam uống bia hơi thêm đá. Uống tầm hai bình bia lít rưỡi đã xỉn quắt cần câu, ba người con gái nên chị Nghiên mua một lít rưỡi uống lai rai đỡ buồn. Về đến nhà đã thấy Trân Ni đang loay hoay hâm cháo, Thái Anh dắt xe vào bên trong nhà bằng trạng thái ngượng ngập hết sức có thể, cô sợ bé Trân Ni hờn giận.

Nhưng trái ngược với cô nghĩ, Trân Ni cười duyên dáng mang đồ ăn trải ra giữa nhà, còn cẩn thận mời: "Chị Nghiên ngồi đi, em mang đồ ăn xong rồi ăn."

Chị Nghiên ngồi xuống dưới sàn đất, cô giúp Trân Ni trải chén ra cho ba người.

"Cám ơn em, bé Trân Ni." Chị Nghiên nói khi Trân Ni ngồi xuống cùng mình, ba người ngồi thành một hình tam giác cân hoàn hảo. Ly bia có đá lạnh lẽo không ăn nhập với cháo gà, nhưng chị Nghiên vẫn ăn uống ngon lành, ăn ngon đến mức người người nấu cũng cảm thấy vui trong bụng.

Ba người cứ thế giải quyết một nồi cháo gà cộng với một thau gỏi gà xé, hôm nay Trân Ni nấu lớn như vậy là vì con gà của dì tư mới cho, nghĩ Thái Anh ít khi nào ăn cháo nên mới nấu cháo cho Thái Anh ăn. Chị Nghiên đến vừa đúng lúc hưởng lộc.

"Công nhận ngon thật." Chị Nghiên bật ngón cái lên khen ngợi Trân Ni, thảo nào ngày nào cô cũng thấy Thái Anh lụi cụi trong quầy kem ăn cơm.

Trân Ni gặm cái đùi gà ngon lành của mình, lỗ mũi cũng phồng lên: "Đâu có ngon lắm đâu, em thấy chị nấu ngon hơn."

"Em nấu ngon hơn. Hôm qua chồng chị về sớm, nhà chị cãi nhau một chút nên chị không biết đi đâu." Nghiên đưa đũa gắp một đũa gỏi cho vào bát cháo của mình, giải thích cho Trân Ni biết lý do mà cô muốn "mượn" Thái Anh của em ấy một chút.

Thái Anh ngước mắt lên nhìn chị Nghiên, có chút suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu, sau đó cúi mặt xuống tiếp tục ăn.

"Vậy chị ăn thêm đi." Trân Ni nói.

Cuối cùng Nghiên lại là kẻ say nhất, chị ấy ăn xong liền buông đũa ra ngồi thừ người. Trân Ni hết cách bèn đưa chị ấy vào phòng của cô và Thái Anh, đắp chăn cho chị ấy ngủ. Sau khi an vị cho Nghiên xong cô mới nhìn qua Thái Anh đang đỏ ửng như tôm luộc, cô trách: "Không biết uống thì đừng uống."

Thái Anh đóng cửa phòng của mình lại, cùng Trân Ni ôm chiếu ra ngoài phòng khách trải ra ngủ. Hai người nằm ngoài phòng khách ngủ, tiếng quạt gió ồ ồ vang lên, Trân Ni sợ Thái Anh trúng gió nên chỉ dám quạt dưới chân.

"Trân Ni..." Thái Anh ôm lấy eo Trân Ni, dụi đầu mình vào cổ em ấy âu yếm, hệt như chú mèo nhỏ tới mùa cầu tình.

"Ngủ đi em thương." Trân Ni vuốt ve bàn tay đang ôm eo mình, sau đó di chuyển sang bên lưng vuốt ve cho Thái Anh ngủ. Thái Anh nhè nhè thêm vài tiếng nữa rốt cuộc cũng chịu ngủ, cả hai ôm nhau ngủ say ở phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip