Bài tham gia #4


Tác giả: Alexandrine Garcia

Chiếc ghế sofa được làm bằng nhung đỏ thẫm, theo lối cổ điển hoàng gia vẫn ở đó, đứng sừng sững giữa căn nhà hoang, rộng lớn nằm sâu trong một khu rừng chết. Nó vẫn ở đó, cô độc giữa căn nhà trống, không có bất cứ thứ gì ngoài chính bản thân nó. Người đời truyền miệng rằng một vị Bá Tước đã tự sát bằng cách mổ bụng ngay trên chiếc ghế này vì nhục nhã sau khi bại trận trên chiến trường. Bất cứ ai ngồi hay chạm vào chiếc ghế ấy đều mang một số phận không mấy tốt đẹp về sau... Nhưng nó cũng chỉ là một lời đồn. Bởi, có ai đã từng đến đó mà quay trở về đâu?

Đó là lời đồn ở thị trấn nơi Elly sinh sống, một thị trấn nhỏ nằm ngoài rìa nước Pháp. Một vùng quê xinh đẹp, hoang sơ. Cũng vì thế mà an ninh ở đây vô cùng dễ dãi, cảnh sát chỉ đơn thuần là để bắt những tên trộm vặt. Một vùng quê hẻo lánh, yên bình.

Elly vốn không tin vào những tin đồn, cô cho rằng họ mê tín dị đoan một cách ngu muội đến đáng thương. Vì thế, cô đơn phương độc mã đến khu rừng và kiểm chứng lời đồn ấy.

Diện một chiếc váy ngắn màu đen cùng với áo sơ mi, cô lên đường ngay khi đồng hổ điểm 10 giờ đêm. Rừng buổi đêm lạnh lẽo đến đáng sợ, cành cây theo ngọn gió mà nhịp nhàng lắc lư tựa như những bàn tay xương xẩu vươn dài trong ánh trăng khuyết, khao khát thịt người. Mùi máu tanh nồng từ xác một con vật nào đó sắp phân hủy bên cạnh dòng sông khiến Elly muốn nôn mửa. Thật là tội nghiệp cho sinh vật đáng thương ấy. Tiếng chim cú kêu giữa rừng vắng khiến Elly lạnh sống lưng. Bóng tối bao trùm toàn bộ khu rừng, ghê rợn đúng với cái tên của nó - khu rừng chết. Chậc, may mắn thay vì cô vẫn còn có ánh trăng sáng để tìm được đường đến đó.

Vượt qua những bụi gai như cái bẫy của thiên nhiên, Elly cuối cùng đã đến được căn nhà hoang ấy. Nhưng thật bất ngờ, trời bất chợt chuyển mây đen, mưa rơi như trút nước xuômgs khu rừng và toàn bộ thị trấn. Elly lập tức chạy thật nhanh vào căn biệt thự ấy theo bản năng. Cô bước vào trong, chiếc sofa đang ở trước mặt Elly. Thực tế khác xa với những gì cô nghĩ, nó trông lộng lẫy hơn nhiều so với lời kể. Màu chủ đạo đỏ và vàng tôn lên sự quý phái, kiều diễm của một dòng dõi quý tộc. Cô như chìm đắm vào chiếc ghế, bước đến và ngồi xuống nó vô tự chủ.

Khoan đã, có gì đó ẩm ướt trên ghế thì phải. Chiếc đèn pin cô cất trong cặp được mang ra, rọi vào chiếc ghế.

Màu đỏ

Ẩm ướt

Tanh nồng

Chúng là máu, nhưng tại sao lại là ở đây? Cô đưa ánh đèn pin của mình , nhìn quanh căn nhà và cảnh tượng trước mắt khiến cô muốn phát điên. Xác của những kẻ tò mò, liều lĩnh, tham vọng muốn sở hữu chiếc ghế được xếp chồng như những miếng pizza bị vứt đi. Cảnh tượng thật kinh tởm, nơi này y hệt như một cái nhà xác. Elly toan chạy khỏi đó thì một bóng hình cao dong dỏng đã đứng ở trước cửa từ bao giờ. Tiếng sét đánh trên cao như thể xé toạc của bầu trời, ánh sáng theo đó mà chiếu qua cánh cửa sổ. Hắn đã lộ diện gương mặt của mình. Một tên sát nhân ở ẩn - một tên tâm thần phân liệt.

Bất ngờ. Hoảng hốt. Sợ hãi. Elly quay lưng, chạy thật nhanh để trốn thoát. Nhưng thật đáng tiếc, không ai có thể hiểu rõ cấu trúc ngôi nhà này hơn kẻ sát nhân kia. Hắn đã chặn đầu Elly chỉ trong phút chốc, miệng nhoẻn một nụ cười mỉa mai đầy đểu cáng. Hắn bắt lấy cánh tay thon dài, trắng trẻo của Elly như một con thú hoang đang đói khát.

Biến thái.

Hắn đè Elly ngã xuống nền đất lạnh đến buốt người, cởi bỏ toàn bộ y phục cô. Hắn liếm láp cô như thể từ lâu đã không được thõa mãn nhu cầu sinh lý của mình. Cô vùng vẫy, nhưng càng cố trốn, cô càng đau hơn. Thân thể cô đang bị xâm hại. Elly đang bị tên sát nhân đấy cưỡng hiếp.

Gào thét trong sự tuyệt vọng, nước mắt cô giàn giụa, cầu xin được tha nhưng những lời van nài ấy chỉ càng khiến hắn bị kích thích và làm thêm nhiều trò đồi bại với cô. Elly sẽ chết tại nơi này sao? Nơi mà cô đã từng đùa cợt, coi thường những lời đồn? Và nay sẽ phải bỏ xác tại đây, gia nhập với những cái xác kia?

Kinh tởm.

Sau nhiều tiếng đồng hồ, tên khốn ấy đã dừng lại. Nhưng không phải là buông tha cho cô. Hắn lôi cô đến bên cái sofa, trói cô vào thành ghế, vớ lấy hộp đồ nghề bên cạnh mình và lấy ra một cái kềm thật to. Tên biến thái ấy dùng cây kềm cắt bỏ đầu ngón tay và chân của Elly. Gào thét đau đớn, gương mặt Elly hằn lên sự kinh hoàng.

Máu nhỏ từng giọt từ vết thương, mùi máu tanh chỉ càng làm bọn thú hoang đói mồi bên ngoài chú ý. Cô chẳng biết làm gì ngoài gào thét, cơn đau hòa lẫn với sự nhục nhã, cô mong muốn được chết đi còn hơn là phải ở đay chịu nỗi đau về thể xác. Từ giờ, cô sẽ không thể cầm nắm được nữa, 10 đầu ngón tay đã bị tên khốn biến thái kia cắt nát, chỉ còn lại những thớ thịt bầy nhầy. Vẫn chưa thỏa mãn thú tính của mình, hắn lục lọi túi áo khoác và lôi ra một con dao sắc nhọn đã thấm đầy máu. Cô chắc chắn không phải là kẻ đầu tiên chết bởi con dao này.

Hắn cầm chắc con dao trong tay, lao đến đâm thẳng vào con mắt trái của Elly. Cô vùng vẫy, hét lớn giữa rừng khuya vắng vẻ, nhưng ai sẽ nghe thấy tiếng của cô tại nơi đây?

Hắn rút con dao ra, máu từ nơi con dao găm vào tuôn ra như suối, nhuốm đỏ khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Cơn đau đã đạt đến đỉnh điểm, Elly van nài, cầu xin được tha rằng sẽ làm mọi thứ hắn muốn. Nhưng khóe môi hắn chỉ nhếch lên một nụ cười với nhiều ẩn ý.

"Mày nghĩ chỉ cần xin lỗi và cầu xin là tao tha hay sao?"

Hắn nói rồi cười lớn, trông không khác nào một con dã thú. Hắn đã chán với việc làm tình với cô rồi và đã nghĩ ra một trò vui mới. Lột da sống. Với con dao khi nãy, hắn róc ra một mảnh da ở vùng ngực rồi từ đó róc toàn bộ da của Elly. Thân thể của cô giờ đây chỉ còn là một màu đỏ thẫm nồng nặc mùi tanh của máu, cô cố gắng kéo đứt sợi dây trói mình nhưng lại không thể, càng chống cự thì nó lại càng siết mạnh hơn. Đường gân sau lớp da được hiện rõ mồn một, không khác gì pho tượng trong phòng sinh học mà Elly vẫn thường đến. Máu ở khắp nơi, loang lỗ, lênh láng. Một cảnh tưởng kinh tởm đến buồn nôn.

Có lẽ sắp hết việc để làm, đã đến lúc hắn kết thúc trò đùa thần kinh này lại. Tên sát nhân cởi trói cho cô, đặt cô ngay ngắn trên chiếc ghế sofa quanh năm luôn để trống nhằm dụ dỗ những kẻ tò mò, tham lam. Cái cưa máy được giấu cẩn thận dưới ghế, nay được hắn lấy ra sử dụng. Elly đã hoàn toàn bất động, bị ngất do những vết thương, đang cận kề với cái chết. Lồng ngực phập phồng nhè nhẹ như thể tim chỉ sẽ ngừng đập trong ít phút nữa. Khởi động máy, hắn chuẩn bị cưa cô ra làm hai. Bắt đầu từ hộp sọ của cô, hắn để chiếc cưa máy hoạt động, hắn cưa từ đầu cho đến khi cơ thể Elly hoàn toàn rời ra.

Elly đã chết.

Nội tạng bầy nhầy trong căn nhà tối om chẳng thể xác định được bất cứ thứ gì. Ruột, gan rơi vãi trên nền đất và bị hắn đá sang một bên. Chiếc ghế ẩm ướt, bốc mùi thối rửa. Tên điên loạn nhìn đăm đăm vào thành quả mình vừa đạt được, bỗng cười lớn đầy hoang dại. Ánh mắt hắn như thèm khát được giết người, thèm khát được nhìn thấy lũ yếu ớt quỳ xuống, van xin mình. Hắn cảm thấy vui khi giết một ai đó vì hắn nghĩ con người thì cũng chỉ là động vật bậc phát triển không hơn không kém.

Giữa căn nhà, không một tiếng động, yên lặng đến mức nghe được cả tiếng thở của tên sát nhân. Hắn vứt Elly lên đống xác đã chất cao gần đến nóc nhà kia rồi ngồi lên chiếc ghế sofa, tay cầm lớp da đã lột từ Elly và lẩm nhẩm.

"Chiếc ghế này cần phải đẹp hơn nữa. Món quà sinh nhật của tao phải đẹp hơn nữa."- Nói rồi, nụ cười mỉa mai trên gương mặt điên loạn kia một lần nữa xuất hiện.

"Da mày đã quá xấu xí để làm sofa cho tao rồi, Vanessa ạ. Da của một con điếm người yêu cũ không xứng với tao nữa mày biết không?" - Hắn nói rồi dùng tay, lột phăng tấm da của chiếc ghế. Nó là da người yêu cũ của hắn - Vanessa.

"Nhuộm thành màu đỏ cũng chẳng khiến da mày đẹp hơn một chút nào cả. Còn bà? Xương của bà cũng không còn đủ khỏe để làm thành ghế hay chân ghế nữa. Mẹ với chẳng má, già cả thì xương xẩu vẫn yếu như nhau thôi."

Hắn nói rồi cầm lấy lớp da của Elly, bắt tay vào việc bọc lại chiếc ghế. Hoàn thành, cái sofa mang một diện mạo mới. Lớp da trắng nõn mịn màng ấy sẽ lại khiến nhiều người sa vào cái bẫy của tên giết người. Cái giá cho việc nhìn thấy nó là mạng sống của kẻ đã đặt chân đến đây...

Cái sofa vẫn ở đấy, yên vị giữa căn nhà tối tăm không một bóng đèn. Vẻ đẹp kiều diễm của nó vẫn thật lộng lẫy khiến bao kẻ sẽ phải bỏ mạng. Chiếc ghế đó phải luôn trống, kẻ được phép ngồi lên vị trí đó phải là một tên giết người không gớm tay, xem việc giết chóc là trò đùa.

--------------------------

Được tin Elly không trở về sau cuộc thám hiểm đó, người dân trong thị trấn không một ai dám đến đấy trong nhiều năm, họ không báo cảnh sát vì sợ sẽ bị liên lụy. Elly đã đúng, họ mê tín đến mức đáng thương, vì vậy mà chiếc ghế sofa trống vẫn ở yên nơi đó, không một ai ngồi hay đụng đến. Lời đồn về chiếc sofa bị nguyền rủa đã dần chìm vào quá khứ. Nhưng không, sẽ có kẻ lại đến đây vì vẻ đẹp của chiếc sofa trống này, dù sớm hay muộn đi chăng nữa...

---------------------

"Hey, Tim! Mày có nghe đến truyền thuyết về chiếc sofa trống bị nguyền rủa không?"

"Vớ vẩn, tao không tin vào chuyện tâm linh."

"Nhưng đã nhiều người đi và không trở lại rồi mà?"

"Buồn cười, chắc gì nó đã còn? Chẳng phải có từ lâu lắm rồi sao?"

"Nhưng tao vẫn tin."

"Vậy thì tao sẽ đi chứng minh cho mày thấy rằng nó chỉ là một lời đồn nhảm nhí. Nếu có thật, tao muốn tận mắt nhìn thấy nó, dù gì cũng là đồ cổ. Mày đi không, Jeffrey?

"Thôi tao xin kiếu. Mày đi một mình đi, chụp hình gửi về cho tao."

"Đồ chết nhát! Đợi đi, tối mai tao sẽ chứng minh nó là thứ không có thật."

-------------------------------

NÓ ĐANG ĐỢI MÀY, ĐẾN ĐÂY VÀ THAM GIA BUỔI TIỆC RƯỢU CỦA QUÝ TỘC NÀO, TIM...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip