Dám bắt nạt Nguyên Dương
Cố Thanh Bùi mấy ngày nay có chút phiền lòng.
Không phải là bởi vì mình và Vương Tấn cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm liền bị cắn đến không thể gặp người, cũng không phải là bởi vì Nguyên Dương khi mình muốn trộm làm thêm giờ liền hấp tấp đi vào tìm các loại lý do kéo mình về nhà. Mà là bởi vì gần đây những lời đồn bóng gió liên quan đến Nguyên Dương càng ngày càng nhiều.
Hắn nghe được không ít chuyện. Giống như cái gì mà [ Nguyên tổng gần đây rất gần gũi phụ tá ], [ Nguyên tổng trò chuyện to nhỏ với mấy cô gái trẻ trong công ty ], Cố tổng của chúng ta căn bản cũng không thèm để ý.
Nguyên Dương và phụ tá gần gũi là bởi vì vị phụ tá này là Cố Thanh Bùi tự mình chọn lựa cho Nguyên Dương, năng lực thủ đoạn hết sức xuất sắc, Cố Thanh Bùi tận tình nói với Nguyên Dương hãy cùng phụ tá trao đổi nhiều một chút lại bị tiểu chó săn nào đó cắn ngược một cái: Cố Thanh Bùi, anh muốn đem em cho người khác đấy à?
Ừ. . . Bây giờ nhìn lại, Nguyên Dương vẫn là thật nghe lời.
Nguyên tổng to nhỏ với mấy cô gái trẻ trong công ty, Cố Thanh Bùi tự mình nghĩ lại một chút, chẳng lẽ là mình mấy ngày trước nói muốn ăn bánh ngọt, Nguyên Dương còn trêu ghẹo mình càng sống càng quay lại thích ăn mấy món giống mấy tiểu cô nương. Chẳng lẽ là cậu ấy đi hỏi mấy tiểu cô nương kia về bánh ngọt?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương xách hộp bánh ngọt đi tới, mới vừa vào cửa không nhịn được cười, ánh mắt ngây thơ sáng lên, "Thanh Bùi, em mua bánh ngọt cho anh nè, em nói cho anh biết, các nữ nhân viên công ty em đều nói tiệm này ăn ngon, em. . . ."
Cố Thanh Bùi cắt lời Nguyên Dương, ngoắc ngoắc tay, Nguyên Dương mặt đầy nghi ngờ đi tới, Cố Thanh Bùi kéo cà vạt của Nguyên Dương, hôn lên, "Ngọt bao nhiêu, có ngọt bằng Dương Dương của anh không?"
Nguyên Dương bị thắp lửa, "Cố Thanh Bùi, đây chính là do anh câu dẫn em!"
Sau khi xong chuyện, hai người nằm trên ghế sa lon nói chút lời tán gẫu, Cố Thanh Bùi chọt chọt Nguyên Dương, "Ừm, gần đây lời đồn liên quan đến em trong công ty thật nhiều."
Nguyên Dương khinh thường hừ một tiếng, "Hứ, còn không phải là do cái gã phụ tá tốt anh tìm cho em sao."
Cố Thanh Bùi có chút nghi ngờ, "Liên quan gì đến Tiểu Trần chứ, em đừng như vậy, gặp được người ưu tú thì phải cùng người ta học tập nhiều chút, chớ ẩu tả."
Nguyên Dương xoay mình ôm lấy Cố Thanh Bùi, "Anh tại sao luôn cảm thấy người khác đều ưu tú hơn em chứ?"
Cố Thanh Bùi xoa xoa đầu Nguyên Dương, "Anh có ý đó sao? Hửm?" Nguyên Dương trong miệng lầm bầm mấy câu gì đó, Cố Thanh Bùi không nghe rõ liền nằm ở trong ngực Nguyên Dương ngủ mất.
Ngày hôm sau công ty có cuộc họp, sau khi tan họp lại là cùng các vị cổ đông trò chuyện hàn huyên theo thông lệ, Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương ở trước mặt mọi người phối hợp trôi chảy, theo lý loại trường hợp này Tiểu Trần không nên ở đây, nhưng vì hắn là "nhân tài ưu tú" mà Cố Thanh Bùi chọn, Nguyên Dương liền mang hắn theo.
Tiểu Trần nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng tức giận dâng trào, giữa cuộc trò chuyện nói một câu, "Nguyên tổng thật là có phúc đấy nhé, cái gì cũng không cần làm đã có người hỗ trợ, trước kia là cha của Nguyên tổng, bây giờ là Cố tổng."
Nguyên Dương sớm đã hiểu rõ ý hắn, đây chính là nói mình dựa vào cha lại dựa vào vợ, nhưng ngại vì tình cảnh không nói gì, huống chi người nọ lại là Thanh Bùi đích thân chọn cho mình, mình nổi giận lên, anh ấy nhất định mất hứng đi. . . .
Nguyên Dương đang buồn buồn không vui, không nghĩ tới thanh âm của Cố Thanh Bùi đã lọt vào tai, "Tiểu Trần, tôi xem ra cậu đi quá giới hạn rồi." Tiểu Trần sắc mặt tái nhợt, hắn vốn tưởng rằng các vị cổ đông đều ở đây, Cố Thanh Bùi sẽ giữ chút mặt mũi cho mình, không ngờ rằng. . . .
Chuyện làm Tiểu Trần không ngờ được còn ở phía sau.
Ngày hôm sau Tiểu Trần nhận được thông báo sa thải, hắn không dám tin, dựa vào năng lực của mình, Cố Thanh Bùi sẽ cam lòng để cho hắn đi? Ban đầu mình là Cố Thanh Bùi mời ba lần mới mời tới được. Hắn trực tiếp đi vào phòng làm việc Cố Thanh Bùi chất vấn, Cố Thanh Bùi đỡ đỡ mắt kiếng, chậm rãi mở miệng, "Ừm, cậu bị sa thải, không có chuyện gì lớn, chính là cậu đụng Nguyên tổng, công ty chúng ta từ trên xuống dưới bao gồm tôi cũng phải nghe Nguyên tổng."
Tiểu Trần cá chết lưới rách, "Một tên lỗ mãng mà thôi, ngài lại đối với hắn tốt như vậy?"
Cố Thanh Bùi cười, "Lỗ mãng? Cậu sai rồi, cậu ấy là Nguyên tổng của tôi, không có chuyện gì liền mời cậu đi ra ngoài đi."
Việc đã đến nước này, tiểu Trần biết nói gì cũng vô ích, lúc đi ra phòng làm việc vừa vặn gặp phải Nguyên Dương ở bên ngoài, tiểu Trần lui về phía sau một bước, "Cậu, cậu ở nơi này bao lâu rồi?"
Nguyên Dương đến gần, "Rất lâu, tôi nói cho cậu biết, đừng tưởng rằng trong lòng cậu có tư tâm gì lão tử đây không biết, tôi ở trong lòng Cố tổng có bao nhiêu cân lượng, cậu bây giờ đã rõ ràng chưa?"
Tiểu Trần thất bại, thật thất bại thảm hại. Tình cảm thất bại, công việc cũng thất bại. Nhưng hắn thay đổi suy nghĩ, nơi này không lưu bố đây, tự có chỗ lưu bố. Dựa vào năng lực của mình, các công ty trong thành Bắc Kinh đều muốn cướp.
Thế nhưng Tiểu Trần vạn vạn không nghĩ tới, ngày đó sau khi mình đi, Cố Thanh Bùi gọi rất nhiều cuộc điện thoại.
" Này, Giản tổng, sao rồi, lần trước trở về không có bị bạn trai nhỏ của cậu nói đi, người mà tôi đã nói với cậu. . . . ."
"Thiệu tổng, tôi nói với cậu, gần đây công ty của tôi có một người. . . ."
"Hà Cố, cậu gần đây chú ý. . . . ."
. . . . .
Lại là một buổi tối, Cố Thanh Bùi gối trên cánh tay Nguyên Dương, "Bình thường tính khí em xung động như vậy, lần này sao thế, bị ủy khuất cũng không biết trút giận?"
Nguyên Dương lập tức hiểu ý, giọng hơi có vẻ ủy khuất, "Lần này có thể làm sao chứ, anh luôn nói người ta ưu tú, muốn em học tập một chút, em cho là tên Tiểu Trần này đối với anh rất quan trọng."
Cố Thanh Bùi thở dài, "Dương Dương, không có ai so với em quan trọng hơn. Không nên bởi vì anh mà để cho mình bị ủy khuất, biết chưa?"
Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi, "Ai nói em ủy khuất, không phải là còn có vợ em thay em trút giận đó sao, hửm?"
Tiểu Trần: Con mẹ nó gần đây sao lại xui xẻo vậy chứ, tại sao công ty toàn Bắc Kinh không có chỗ nào cần mình?
Fin
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip