Ông không phải chỉ dựa vào Nguyên Dương à?
* Cố tổng đụng độ tiểu tam.
(1)
"Ông không phải chỉ dựa vào Nguyên Dương à? Ông có gì mà đắc ý chứ!"
Bóng đêm đang nồng đậm, Cố Thanh Bùi lại một lần nữa bị ác mộng thức tỉnh, đây đã là lần thứ ba trong tháng này. Mỗi lần trước khi tỉnh dậy, cảnh tượng trong mộng đều là Hà Cẩn và Nguyên Dương tay nắm tay đứng ở trước mặt anh, Hà Cẩn châm chọc nói với Cố Thanh Bùi: "Cố tổng, kêu ông một tiếng Cố tổng là nhìn ở tôi và Nguyên Dương quen biết nhau có một phần công lao của ông. Nhưng mà, ông có thể có thành tựu của ngày hôm nay không phải là dựa vào Nguyên Dương sao? Hôm nay Nguyên Dương đã cùng tôi ở bên nhau, ông còn có cái gì để đắc ý chứ? Cố tổng tuổi tác cũng không nhỏ, vẫn nên tự thu xếp ổn thỏa đi."
Câu nào câu nấy đều nắm ống phổi của anh mà đâm.
Cố Thanh Bùi nhờ ánh trăng nhìn Nguyên Dương còn chưa bị mình đánh thức một cái, đột nhiên nghĩ, anh thật giống như thật sự càng ngày càng dựa vào Nguyên Dương, đến nỗi Nguyên Dương có lúc mệt đến ồn ào cũng không tỉnh dậy.
Cố Thanh Bùi nhìn thời gian trên điện thoại, đã bốn giờ rưỡi sáng, khoảng thời gian dở dở ương ương, giấc mộng kia khiến cho anh không cách nào chìm vào giấc ngủ nữa, thức dậy lại quá sớm. Liếc nhìn ngoài cửa sổ, Cố Thanh Bùi đột nhiên muốn đi ra ngoài một chút, liền tùy tiện đi vậy.
Trên đường đã có công nhân bảo vệ môi trường đang làm việc vì làm đẹp đường phố, cho dù thời gian này lỡ dở, đường phố vẫn không thiếu người đi đường và số lượng xe lưu thông, không biết trong những người này được bao nhiêu người giống như anh, bị giấc mộng quấy nhiễu nên không ngủ được.
Thật ra thì thời điểm này khi anh còn rất trẻ vẫn thường thức dậy, khi đó anh đang khí lực sung mãn chuẩn bị chiến đấu với công việc một phen. Sau đó anh quả nhiên đạt được thành tựu, vì vậy dáng vẻ Bắc Kinh rạng sáng bốn năm giờ trở nên hiếm thấy. Đừng nhắc tới những năm gần đây, sau khi ở chung với Nguyên Dương, Nguyên Dương đối với thời gian sinh hoạt của anh quy định vô cùng nghiêm khắc, hắn đối với thân thể anh so với thân thể mình còn chú trọng hơn nhiều, lâu dần Cố Thanh Bùi cũng coi thường nguyên nhân là bởi vì anh lớn tuổi hơn Nguyên Dương nhiều. Mà gần đây, nguyên nhân này lại liên tục bị nhắc tới, khiến cho lòng anh gióng lên hồi chuông cảnh giác.
Thật ra thì tất cả những điều này đều là đang chậm rãi tích tụ, chờ đến điểm giới hạn, chỉ cần một chuyện nho nhỏ thì sẽ bùng nổ. Hôm nay mồi dẫn hỏa đã dấy lên, rất nhanh sẽ bộc phát, Cố Thanh Bùi muốn đem tổn thương lần này đè xuống đến thấp nhất, nhưng có chút lực bất tòng tâm.
Mà mồi dẫn hóa không đâu xa, chính là phụ tá mới tới của Nguyên Dương- Hà Cẩn!
(2)
Công ty Nguyên Dương tới một người mới, là phụ tá của Nguyên Dương. Bởi vì công ty càng ngày càng lớn, phụ tá của Nguyên Dương là Tiểu Vương ngày càng ôm đồm nhiều việc. Cân nhắc từ hiệu suất đến chất lượng, Nguyên Dương để cho nhân sự phát tuyển dụng, do hắn tự mình khảo hạch.
Vì vậy mới có vị phụ tá thứ hai của Nguyên Dương hiện giờ, là một tiến sĩ từ nước ngoài về, tuổi còn trẻ đã bắt được học vị tiến sĩ, một điểm này cho dù là Nguyên Dương cũng vô cùng thưởng thức, ít nhất nói rõ năng lực học tập của y mạnh vô cùng, câu thông cũng sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa lúc Nguyên Dương nhắc tới chuyện này với Cố Thanh Bùi, anh cũng cảm thấy có thể, Nguyên Dương cảm thấy Cố Thanh Bùi cũng đồng ý nhất định sẽ không sai. Sau đó Nguyên Dương dùng y.
"Hà Cẩn, buổi chiều cậu và phụ tá Trần của Thanh Diễn đi đến Nam Sang một chuyến, lúc về viết báo cáo công việc cho tôi."
" Vâng, Nguyên tổng."
Đảo mắt Hà Cẩn đã nhậm chức bốn tháng, thời gian thử việc dĩ nhiên là không cần lo lắng, vốn chẳng qua là theo quy định của công ty mà thôi, đây cũng là Cố Thanh Bùi để cho Nguyên Dương làm, trên thực tế Hà Cẩn quả thật vô cùng xuất sắc, thời gian thử việc bất quá là bề ngoài.
Bốn tháng này Hà Cẩn đi theo Nguyên Dương, đi theo Tiểu Vương bôn tẩu xử lý các loại các dạng công việc, hôm nay đã có thể một mình phụ trách một phần.
Có ngày buổi tối Cố Thanh Bùi nằm ở trên giường, đột nhiên nghĩ tới chuyện lúc chiều, anh vỗ Nguyên Dương một cái nói: " Này, phụ tá mới tới ở công ty em thật không tệ, Tiểu Trần đều ở trước mặt anh khen cậu ta hai lần."
Nguyên Dương gãi cằm Cố Thanh Bùi, đắc ý nói: "Thế nào Cố tổng, muốn đào góc tường của em à?"
"Nhóc con, đắc ý cái gì? Của em không phải là của anh à, anh đào góc tường chính mình có ý nghĩa gì chứ? Có cậu ta giúp em anh cũng có thể yên tâm một ít." Nguyên Dương không cách nào phản bác lý luận của Cố Thanh Bùi, rất vui vẻ lòng Cố Thanh Bùi gắn bó với hắn, vì vậy hôn lên má anh một cái chụt, nói: "Yên tâm đi, năng lực của Hà Cẩn quả thật không tệ, em và Tiểu Vương cũng cảm giác buông lỏng một chút, em cũng có thể có thêm thời gian ở cùng vợ em."
Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương chọc cho cười, "Không đứng đắn! Ngủ." Nguyên Dương hi hi ha ha ôm Cố Thanh Bùi hôn một hồi, hai người dần dần tiến vào mộng đẹp. Thế nhưng dần dần, chuyện cũng bắt đầu trở nên không thể khống chế.
Sau khi Hà Cẩn ở dưới trướng Nguyên Dương gần một năm, đột nhiên y tìm đến Cố Thanh Bùi, vô cùng chính thức nói với anh, "Cố tổng, tôi thích Nguyên Dương, tôi muốn cùng ông cạnh tranh công bằng."
Vừa mới bắt đầu Cố Thanh Bùi là cảm thấy buồn cười, bởi vì có lúc chính anh cũng không cách nào chắc chắn Nguyên Dương yêu anh rốt cuộc sâu bao nhiêu, giống như một động không đáy vậy. Hơn nữa anh và Nguyên Dương vốn là quan hệ người yêu, Hà Cẩn này lại nói cùng anh cạnh tranh công bằng, rõ ràng là muốn làm người thứ ba, anh nghĩ nghĩ cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng sau đó Cố Thanh Bùi phát hiện, thủ đoạn của Hà Cẩn này vô cùng khó lường, hơn nữa rất biết diễn trò, lại sẽ gây khó dễ cho anh, Cố Thanh Bùi thiết thiết thực thực cảm nhận được nguy cơ.
Khi Cố Thanh Bùi nhìn thấy kiên định trong mắt Hà Cẩn, anh phát hiện Hà Cẩn không phải nói đùa, anh không biết Hà Cẩn từ khi nào đã bắt đầu thích Nguyên Dương.
Nguyên Dương cố nhiên thích xem dáng vẻ Cố Thanh Bùi ghen, nhưng anh ghen nhiều quá hắn cũng đau lòng, vì vậy làm một người đàn ông "hoàn mỹ", Nguyên Dương sẽ học cách tự mình đuổi chạy tình địch của Cố Thanh Bùi. Tình địch của anh toàn dựa vào Nguyên Dương tự mình đuổi đi.
Nhưng mà Hà Cẩn nhậm chức một năm, trong công tác biểu hiện rất xuất sắc, không chỉ là Nguyên Dương, ngay cả Cố Thanh Bùi cũng đối với Hà Cẩn khen không dứt miệng, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới Hà Cẩn ôm tâm tư như vậy. Nếu Nguyên Dương sớm biết, chắc hẳn bây giờ sẽ không có Hà Cẩn người này, coi như ngay cả anh cũng không phát hiện, Nguyên Dương làm sao phát hiện chứ.
"Hà phụ tá, tôi nghĩ cậu hẳn biết, cậu loại này gọi là tiểu tam, tôi và cậu không tồn tại cạnh tranh công bằng, Nguyên Dương vốn chính là người yêu của tôi!"
"Tôi dĩ nhiên biết, nhưng mà Cố tổng, chính ông không cảm thấy tôi và Nguyên Dương càng xứng đôi hơn sao? Chúng tôi đều trẻ tuổi, phấn đấu cùng chia sẻ sự nghiệp, tôi trợ giúp anh ấy đứng cao hơn, mà ông chỉ biết dựa vào anh ấy, tôi nói đúng không?"
Cố Thanh Bùi trong bụng ảm đạm, cái này Hà Cẩn đúng là chó sói đuôi to, ngày thường đối với anh cung cung kính kính, không nghĩ tới ngấm ngầm lại ác tâm như vậy, còn đem chuyện tuổi tác anh để ý nhất ra nói chuyện. Cố Thanh Bùi ẩn ẩn trong lòng không vui, nói: "Cậu nói đúng, nhưng cậu đại khái không biết, Nguyên Dương từng nói cậu ấy thích tôi, chỉ thích tôi, vì vậy chúng ta không tồn tại cạnh tranh công bằng. Coi như Nguyên Dương dùng cậu, kia cũng chẳng qua là bởi vì năng lực của cậu có thể lợi dụng."
"Bất kể ông nói thế nào, tóm lại tôi là tới hạ chiến thư. Chuyện lúc trước như thế nào tôi không thèm để ý, tôi chỉ để ý kết quả sau cùng." Nói xong Hà Cẩn đứng dậy muốn đi, đi tới cửa Hà Cẩn lại dừng lại, xoay người khiêu khích nói: "Cố tổng, tôi nghĩ ngài quang minh lỗi lạc như vậy, hẳn sẽ không chơi bẩn sau lưng tôi đi."
Cố Thanh Bùi tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, tiện tay cầm lên trong tay không biết thứ gì đập bể. Ầm một tiếng lớn vô cùng, phụ tá Trần nghe được âm thanh đi tới liền thấy cái ống đựng bút thủy tinh mà Nguyên tổng tặng đã chết không toàn thây.
"Cố tổng, ngài không sao chứ?" Phụ tá Trần có chút lo lắng, bởi vì Cố Thanh Bùi rất ít nổi giận, lúc này sắc mặt Cố Thanh Bùi vô cùng khó coi.
Cố Thanh Bùi nhắm mắt, hít sâu một hơi mới nói: "Không sao, vô tình trượt tay, cậu đi làm việc đi."
" Vâng, Cố tổng." Phụ tá Trần ra ngoài ôm trái tim nhỏ bé của mình, lòng nghĩ tay này trượt cũng thật lợi hại. Sau đó cậu kêu dì tạp vụ tới thu thập mấy mảnh thủy tinh trên đất một chút, tránh cho Cố Thanh Bùi trượt tay cái nữa đem mình làm bị thương, đến lúc đó vị trên lầu kia nhất định sẽ nổi đóa.
(3)
Cố Thanh Bùi nín một hơi, anh quả thật không có ngoài sáng nói cho Nguyên Dương Hà Cẩn thích hắn, nhưng là nói xa nói gần để Nguyên Dương cho Hà Cẩn đổi công việc. "Nguyên Dương, phụ tá Hà đi theo em làm việc đã một năm chưa?" Cố Thanh Bùi giống như cùng Nguyên Dương nói chuyện phiếm vậy, trên thực tế anh chẳng biết tại sao có chút khẩn trương, Nguyên Dương cũng tùy ý đáp: "Ừm rồi, một năm một tháng."
"Hửm, em nhớ rõ ràng như vậy à?"Không thể không nói, một khắc kia Cố Thanh Bùi có chút chua, không nghĩ tới Nguyên Dương lại nhớ rõ chuyện liên quan đến Hà Cẩn như vậy.
"Hừ, nếu không phải anh tỏ vẻ có hứng thú với cậu ta như vậy, em nhớ làm gì? Anh biết lúc em nói về cậu ta với anh, vẻ mặt anh thế nào không?"
Cố Thanh Bùi đầu óc mơ hồ, Nguyên Dương nói: "Sáng lên a, người có thể để cho anh vừa nghe ánh mắt đã sáng lên cũng không nhiều, hừ, nếu không phải cậu ta thật lợi hại, sau nữa cũng không vì anh câu người như vậy mà thích anh, cậu ta bây giờ đâu còn có thể ở chỗ em chứ! Anh nhìn em, ánh mắt cũng chưa từng sáng như vậy đâu!"
Nhưng mà, cậu ta thích em. Cố Thanh Bùi ảm đạm tự nghĩ.
Hơn nữa bởi vì cậu ta, chính cậu ta là nguyên nhân của sự khó chịu này.
Nhưng Nguyên Dương bởi vì mình mới nhớ rõ ràng mấy chuyện nhỏ như vậy, anh còn cảm thấy Hà Cẩn đáng sợ cái gì chứ? Nói toạc ra, cậu ta chính là muốn làm tiểu tam, còn đánh cái gì cờ hiệu cạnh tranh công bằng, định chọc cười chết ai?
Nguyên Dương nghĩ tới chuyện kia không vui, muốn ôm Cố Thanh Bùi gặm này gặm kia.
"Được, được, đừng làm rộn, ai nhìn nhân tài có thể không thích chứ."
"Hừ." Nguyên Dương không thuận theo, không buông tha lại gặm một hồi mới buông Cố Thanh Bùi ra, hỏi: "Anh không có gì tự dưng nói cậu ta làm gì?"
"Anh chính là cảm thấy, lấy năng lực của cậu ta ở cương vị này có phải uổng phí tài năng hay không?"
" Ừ, em cũng nghĩ tới, cũng từng đề cập với Hà Cẩn, nhưng cậu ta nói mình kinh nghiệm còn chưa đủ, sợ rằng khó mà gánh trách nhiệm lớn hơn. Hơn nữa mặc dù cậu ta năng lực mạnh nhưng dù sao thời gian nhậm chức cũng hơi ngắn, chỉ sợ người trong công ty bàn tán, tâm tình ảnh hưởng công việc." Nguyên Dương trước đây quả thật từng tìm Hà Cẩn nói qua, Hà Cẩn bày tỏ rõ ràng nếu như thuyên chuyển chức vị của cậu ta, vậy cậu ta cũng chỉ có thể từ tầng cơ bản làm lại đi lên. Nguyên Dương nghĩ, đó không phải là càng khuất tài sao, chuyện nói không thành nên cũng đành để đó, không giải quyết.
"Ai nha, đừng nhắc tới cậu ta nữa được không? Anh đã lâu không có ở cùng em rồi." Nguyên Dương bất mãn làm nũng, lời Cố Thanh Bùi chưa nói ra đều bị Nguyên Dương ngăn ở trong miệng.
Cố Thanh Bùi là một người vô cùng mạnh miệng, chuyện này anh chính là không nói với Nguyên Dương, anh định để cho Hà Cẩn biết cái gì gọi là tuổi tác không ảnh hưởng! Mặc dù như vậy, anh cũng không tránh được thỉnh thoảng từ trong ác mộng tỉnh lại, đưa đến tính khí của anh cũng xấu đi, thậm chí liên lụy Nguyên Dương. Tất cả mọi chuyện cũng là vì Hà Cẩn khiêu khích anh.
Cố Thanh Bùi thề, anh nhất định sẽ dạy Hà Cẩn một chút, làm sao thật tốt làm người!
(4)
Bất tri bất giác, Cố Thanh Bùi cũng không biết mình đã đi ra ngoài bao xa, đi hết bao lâu.
Cố Thanh Bùi thấy ven đường có một gian hàng bán đồ ăn sáng, chủ thoạt nhìn là một đôi vợ chồng son, nhìn dáng dấp tuổi tác chắc cũng xấp xỉ Nguyên Dương. Thật ra thì lúc anh một thân một mình, không có ai ở bên cạnh mà phấn đấu, lúc đó Nguyên Dương cũng đang nỗ lực, bọn họ gặp lại lần nữa lúc ở đỉnh cao. Hôm nay hai người mặc dù cũng là cùng nhau phấn đấu, nhưng thiếu đi cảm giác giống như đôi vợ chồng son này.
Cố Thanh Bùi muốn đi mua hai phần bữa ăn sáng, những năm gần đây vẫn luôn là Nguyên Dương làm đồ ăn cho anh, coi như không phải hắn tự mình làm cũng là trải qua kiểm định nghiêm khắc của hắn. Bởi vì dạ dày của anh không tốt, Nguyên Dương đặc biệt cẩn thận chăm sóc nó. Anh đã lâu không có tự mình mua bữa sáng, nhất là loại đồ ăn lộ ra tràn đầy hơi thở cuộc sống ở gian hàng ven đường thế này.
Cố Thanh Bùi kêu hai phần bữa sáng — hai phần bánh bao nhỏ, hai ly sữa đậu nành nóng, còn có hai bánh kẹp thịt. Thật ra thì hơi nhiều, nhưng Nguyên Dương sức ăn lớn, anh nhiều lắm là ăn hết bánh bao với sữa đậu nành thôi.
Khi Cố Thanh Bùi trả tiền, anh phát hiện mình tùy tiện mặc một bộ quần áo nên không mang gì trên người. Cố Thanh Bùi lúng túng nói thật với đôi vợ chồng son, cũng bày tỏ xin lỗi. Lúc đó còn chưa đông người, đôi vợ chồng son đại khái nhìn khí chất của Cố Thanh Bùi cũng không giống như loại lừa ăn lừa uống, liền dứt khoát tặng hai phần bữa sáng cho anh.
Cố Thanh Bùi sững sốt, anh là người rất coi trọng lợi ích, là một thương nhân tỏ tường, nếu như là anh gặp một người "không trả nổi bữa sáng", anh cũng không dám bảo đảm sẽ quả quyết đem tặng miễn phí cho người ta như vậy. Một lần hai lần quả thật không có gì, nhưng đôi vợ chồng son này xử lý thuần thục như vậy, không biết là trước anh họ đã tặng miễn phí bao nhiêu bữa ăn sáng.
Ngay lúc Cố Thanh Bùi định trao đổi phương thức liên lạc với đôi vợ chồng son, dùng ba tấc lưỡi của mình thuyết phục đôi vợ chồng nhận tiền, sau lưng anh vang lên thanh âm tức giận mang theo nức nở của Nguyên Dương: "Cố Thanh Bùi! Anh mẹ nó không có gì hơn nửa đêm chạy ra ngoài làm gì? Anh có biết em cho rằng anh lại không muốn em không? Có chuyện gì không thể kêu em cùng đi, em con mẹ nó cứ luôn tìm anh." Hốc mắt Nguyên Dương đỏ bừng, nhìn như sắp khóc.
Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương gào đến ngu người, phút chốc mắt cũng đỏ, ủy khuất giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì. Anh cầm bữa sáng trên tay đưa tới trước mặt Nguyên Dương nói: "Anh chẳng qua là... muốn mua bữa sáng cho em mà thôi, em đừng tức giận."
Đôi vợ chồng son nhìn tình huống không đúng lắm cũng thay Cố Thanh Bùi nói chuyện, "Vị tiên sinh này, Cố tiên sinh đúng là đặc biệt tới mua bữa sáng."
Nguyên Dương thu lại tâm tình, hung hăng trừng Cố Thanh Bùi một cái, "Ai mẹ nó muốn anh dậy sớm như vậy mua bữa sáng chứ, anh phải dậy sớm như thế mới có thể có tinh thần làm việc à?" Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, hắn lại phải đau lòng muốn chết.
Mắt thấy Nguyên Dương sắp tính sổ, Cố Thanh Bùi có chút ngượng ngùng hòa hoãn, ngăn Nguyên Dương lại: "Được rồi, chúng ta trở về hãy nói."
Nguyên Dương đang muốn kéo Cố Thanh Bùi đi, đột nhiên Cố Thanh Bùi dừng lại hỏi Nguyên Dương: "Em có mang tiền không? Anh mua bữa sáng chưa trả tiền."
Chân mày Nguyên Dương nhíu lại thành một chữ xuyên, trêu nói: "Thế nào, Cố tổng tiền cũng không mang là muốn ăn quỵt à? Anh giả vờ với em đi, anh xem có ai đặc biệt đi mua bữa sáng còn có thể không mang theo tiền? Trở về sẽ tính sổ với anh!" Vừa nói Nguyên Dương vừa sờ túi, sau đó hắn lúng túng liếc nhìn Cố Thanh Bùi, ghé vào bên tai anh nói: "Làm sao giờ? Em cũng quên mang, nếu không chúng ta cùng nhau ăn quỵt?"
"Nói chuyện vớ vẩn!" Cố Thanh Bùi tức giận đánh Nguyên Dương một cái, mới vừa rồi không chú ý, lúc này mới nghiêm túc quan sát Nguyên Dương. Thật vậy, Nguyên Dương há chỉ không mang tiền, ngay cả quần áo ngủ đều không thay, chân mang dép lê, so với anh còn thảm hơn, anh ít nhất đã thay quần áo bình thường.
"Tính toán một chút, trở về rồi hãy nói."
"Con bà nó, vậy cũng đươc à? Thật sự ăn quỵt?"
"Vậy em đừng ăn!"
"Vậy không được, bữa sáng nhiều như vậy anh không ăn hết đâu, chờ anh ăn xong em sẽ xử lý mấy thứ anh còn dư lại, tránh cho anh lãng phí. Anh nói một người đàn ông như anh, sức ăn sao lại ít vậy chứ?"
(5)
"Nói một chút đi, anh làm sao vậy?" Nguyên Dương hai tay vòng trước ngực, vẫn ung dung nhìn Cố Thanh Bùi, bộ dáng kia thật đúng là giống Cố Thanh Bùi mấy phần.
"Cái gì làm sao? Anh đã nói đi mua bữa sáng cho em mà."
"Đệt! Cố Thanh Bùi, lão tử phục vụ anh nhiều năm như vậy, tâm tình anh không đúng em có thể không biết sao? Anh không muốn nói em vốn là thuận theo anh, nhưng anh càng ngày càng quá đáng, lại hơn nửa đêm chạy ra ngoài!" Nguyên Dương không có nói cho Cố Thanh Bùi, thời điểm hắn tỉnh lại tìm khắp nhà cũng không thấy Cố Thanh Bùi có bao nhiêu cuống cuồng tim đập rộn lên. Hắn vừa hận mình tại sao ngủ như chết vậy, rõ ràng đều biết Cố Thanh Bùi gần đây không đúng, vừa hận Cố Thanh Bùi cái gì cũng không nói với hắn!
Quan hệ của bọn họ không phải là bạn thuê chung nhà mà là người yêu thật sự, nhưng Cố Thanh Bùi tình nguyện tự mình nín lặng. Ban đầu, hắn còn đi điều tra, cho là công ty đã xảy ra chuyện gì, nhưng công ty hết thảy đều bình thường, biểu hiệncủa hắn gần nhất cũng không có gì quá đáng, hắn quả thực không biết Cố Thanh Bùi rốt cuộc bởi vì sao tâm tình không tốt.
Cố Thanh Bùi thở dài, suy nghĩ một hồi nói: "Nguyên Dương, em có cảm thấy anh già không?"
Nguyên Dương nghe lời này phản ứng đầu tiên chính là giật mình một cái, lập tức đứng lên, có chút hốt hoảng nói: "Không phải... Vợ, em không nghĩ như vậy. Em gần đây làm chuyện gì khiến cho anh không vui anh cứ nói, em nhất định thay đổi!"
Phản ứng thứ hai là mắng mình ban đầu làm sao miệng tiện như vậy, nếu không phải hắn lúc trước nói mấy câu kia Cố Thanh Bùi cũng không đến nỗi để ý chênh lệch tuổi tác của bọn họ như vậy. Dẫu sao trước đó Cố Thanh Bùi vẫn cảm thấy đàn ông tuổi anh là mị lực vô hạn, trên thực tế cũng đúng vậy, khiến Nguyên Dương mê gắt gao, hận không thể chiếm giữ toàn bộ Cố Thanh Bùi.
"Nguyên Dương, anh là đang nghiêm túc hỏi em, không phải là cùng em lật nợ cũ."
"Thật ư?"
Nguyên Dương vẫn là không dám tin tưởng, vạn nhất nói sai, vậy thì... Nguyên Dương nghĩ nghĩ liền giật mình một cái.
"Thật, em không phải hỏi anh làm sao à? Anh chính là cảm thấy mình có phải đã già hay không? Anh có phải càng ngày càng dựa vào em, so với mình trước kia có phải đã trở nên yếu đuối?"
Dáng vẻ nghiêm túc của Cố Thanh Bùi khiến cho trong lòng Nguyên Dương lộp bộp, chẳng lẽ là thân thể Cố Thanh Bùi xảy ra chuyện gì?
Nguyên Dương nghĩ đến Cố Thanh Bùi có thể xảy ra chuyện, sợ đến ngay cả thanh âm cũng run rẩy, hắn đứng ở trước mặt Cố Thanh Bùi, cầm lấy tay anh nói: "Vợ, không sao đâu, anh không già. Anh là Thiên Tiên làm gì biết già chứ, chờ cái ngày anh thật sự già rồi, em cũng là một lão già tóc bạc hoa râm."
"Vả lại em là chồng anh, anh dựa vào em có gì không được? Anh quên sao, em là chỗ dựa lớn nhất của anh, anh cũng là chỗ dựa lớn nhất của em, cho nên nếu như anh có chuyện gì, nhất định, nhất định phải nói với em được không? Không cần giống như sáng sớm hôm nay anh một mình chạy ra ngoài, em sẽ lo lắng."
"Hơn nữa, giống như cái miệng này của anh, tùy thời cũng có thể chọc giận em, không yếu hơn so với trước kia một chút xíu nào. Còn có công ty của chúng ta, kích thước càng ngày càng lớn, vợ em sao lại yếu đi được."
Cố Thanh Bùi thật giống như được Nguyên Dương dỗ vui vẻ, lộ ra một nụ cười, ôm đầu Nguyên Dương hôn một cái đánh chụt, "Em nói đúng, anh không nên tự coi nhẹ mình, bản lĩnh của anh lớn cỡ nào, chính anh biết."
"Được rồi, anh không sao, em đi công tác đi."
"Đệt! Cố Thanh Bùi, thật là có người như anh à, dùng xong liền ném. Cái này cùng tra nam xách quần không nhận người có gì khác nhau không!"
Đôi mắt hồ ly của Cố Thanh Bùi hơi mị hoặc, hướng Nguyên Dương ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Nguyên Dương ngoan ngoãn tiến tới, Cố Thanh Bùi dán vào lỗ tai Nguyên Dương nói: "Khác nhau chính là, anh là vợ em."
Cố Thanh Bùi chưa bao giờ ở trước mặt Nguyên Dương nói mình là vợ hắn, ngược lại là ở dưới sự bức bách của Nguyên Dương từng kêu chồng, Cố Thanh Bùi hiện tại nói như vậy Nguyên Dương làm sao nhịn được.
Lúc này, Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi thả trên bàn làm việc, tiểu chó săn cắn răng nói: "Cố Thanh Bùi, anh mẹ nó lại câu dẫn em có phải không, hửm?" Vừa dứt lời liền hôn lên môi Cố Thanh Bùi, cũng không cho anh cơ hội nói chuyện.
Ngay tại lúc hai người đang hôn nhau nồng nhiệt, cửa phòng làm việc bị mở ra, "Nguyên tổng, Trịnh tổng của Tư Vĩ..."
"Tạch." Hợp đồng trên tay Hà Cẩn rơi xuống đất, nụ hôn nóng bỏng của hai người cũng dừng lại, Nguyên Dương ôm Cố Thanh Bùi vào trong ngực, hắn biết Cố Thanh Bùi sĩ diện, nhất định sẽ lúng túng.
Nguyên Dương không vui nói với Hà Cẩn: "Còn không đi ra!"
Thật ra thì, Cố Thanh Bùi mặc dù da mặt mỏng, anh lúc này ngược lại là muốn nhìn sắc mặt Hà Cẩn một chút. Mặc dù anh cũng không nghĩ tới tận lực ở trước mặt Hà Cẩn làm loại chuyện này, nhưng nếu chuyện đã phát sinh, cũng không phải là không thể lợi dụng một chút, chẳng qua là tiểu tử ngốc Nguyên Dương này lại che chắn anh gắt gao như vậy.
Thôi, Cố Thanh Bùi tin tưởng, coi như Hà Cẩn không thấy người trong ngực Nguyên Dương là anh, chắc hẳn cũng sẽ không có người nào khác, Hà Cẩn này đối với Nguyên Dương phải có điểm tín nhiệm này. Nếu Nguyên Dương là một lãng tử ba lòng hai dạ, đừng nói Hà Cẩn, chính anh lại như thế nào cam nguyện nằm dưới người hắn chứ.
(6)
"Ông cố ý?" Chất vấn của Hà Cẩn khiến cho Cố Thanh Bùi buồn cười, cũng không biết da mặt của Hà Cẩn này làm bằng gì.
"Phụ tá Hà, cậu cũng quá đề cao mình. Đây chính là hình thức sống chung của tôi và Nguyên Dương, tôi không thèm làm loại chuyện cố ý để cho cậu thấy này đâu." Từ lúc Hà Cẩn hạ chiến thư với Cố Thanh Bùi, anh chưa từng gọi tên y, đều kêu là phụ tá Hà. Cố Thanh Bùi là muốn cho Hà Cẩn biết, từ đầu tới cuối y chẳng qua là một người phụ tá của Nguyên Dương mà thôi, chỉ cần Cố Thanh Bùi mất hứng, chuyện để cho Hà Cẩn cuốn gói đi cũng không phải là không thể làm!
Chẳng qua là Cố Thanh Bùi khinh thường, giống như ban đầu Hà Cẩn nói, anh sẽ không đùa bỡn âm chiêu, nhưng không có nghĩa là anh sẽ mặc cho người xẻ thịt.
Hà Cẩn thấy không chiếm được tiện nghi gì liền đi, rốt cuộc là y đã xem thường Cố Thanh Bùi này rồi. Hà Cẩn trong lòng yên lặng lên kế hoạch làm sao cướp đi Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi nhìn bóng lưng của y, cảm thấy muốn ói.
Không lâu sau, Nguyên Dương nói phải đi công tác một tuần lễ. Đêm đó trước khi đi, hắn ôm Cố Thanh Bùi dày vò một trận, không nỡ mà, phải đi một tuần lễ lận, thật là muốn mạng của hắn. Hắn sợ Cố Thanh Bùi làm việc không ăn cơm, hắn sợ Cố Thanh Bùi muốn mát mẻ mở điều hòa quá thấp, hắn sợ Cố Thanh Bùi nửa đêm đá chăn, sợ hơn Cố Thanh Bùi xã giao uống say không có người đi đón, sau khi về nhà không có người bên cạnh theo sau chăm sóc...
"Đủ rồi Nguyên Dương, một tuần lễ thôi mà!"
"Thế nào cũng không đủ. Em nói với anh, nếu như anh thừa dịp em không có ở đây để không nghe lời, trở lại em liền đánh anh!"
"Em liền đánh anh" mấy lời này Cố Thanh Bùi đã nghe đến lỗ tai đóng kén. Nguyên Dương đâu chỉ không nỡ đánh anh, nếu như anh bị thương chút gì hắn còn ở đó đau lòng nửa ngày, anh là chính chủ còn không như vậy.
Đột nhiên Cố Thanh Bùi nhớ tới cái gì hỏi: "Đúng rồi, lần này là Tiểu Vương đi cùng em?"
" Đúng vậy, vụ này vẫn là Tiểu Vương tiếp đãi đối tác, dĩ nhiên là để cho cậu ta đi."
Nếu như là như vậy, Cố Thanh Bùi yên tâm rồi. Anh mặc dù tin tưởng Nguyên Dương, thế nhưng anh không tin Hà Cẩn, Cố Thanh Bùi sẽ không để cho bọn họ có cơ hội đơn độc chung đụng!
"Vậy là được, rốt cuộc vẫn là Tiểu Vương kinh nghiệm hơn chút, để cho cậu ta đi theo em anh cũng yên tâm." Khắp mọi mặt đều yên tâm.
Nhưng kết quả lại ra ngoài dự liệu của Cố Thanh Bùi, bởi vì nhà Tiểu Vương đột nhiên có việc gấp, lần này đi công tác cùng Nguyên Dương biến thành Hà Cẩn!
(7)
Cố Thanh Bùi không nghĩ tới, anh thật sự đuổi đến thành phố nơi Nguyên Dương đi công tác. Nói là xung động, thực ra không phải vậy. Anh luôn luôn tỉnh táo, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Nguyên Dương đều có chút không giống. Chỉ bất quá lần này, anh là trải qua suy nghĩ cặn kẽ, không có xung động, nhưng cũng không có tỉnh táo như lúc bình thường, càng không phải là gặp phải Nguyên Dương liền mất lý trí.
Trong nháy mắt biết Hà Cẩn thay Tiểu Vương đi công tác với Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi cảm thấy mình tại sao phải nghe lời Hà Cẩn nói mình làm chuyện quang minh lỗi lạc sẽ không đùa bỡn âm chiêu? Thật ra thì anh quả thật sẽ không, nhưng anh nếu như là đem chuyện này nói cho Nguyên Dương, anh cũng không coi là chơi bẩn, nhiều lắm là vì duy trì quan hệ của bọn họ mà cố gắng. Cố Thanh Bùi quả thật hối hận.
Rõ ràng đã sớm biết Hà Cẩn là người có thể làm ra hành động của tiểu tam, sao anh lại tin tưởng y có thể quang minh lỗi lạc với mình chứ, thật buồn cười mà. Càng buồn cười là Cố Thanh Bùi còn gắng gượng cho Hà Cẩn nhiều thời gian như vậy để y an bài những âm mưu của y.
Cố Thanh Bùi cũng không kịp đợi để cho phụ tá giúp mình đặt vé máy bay, tự mình lấy điện thoại ra mua vé, đem chuyện ném cho Tiểu Trần và Hà Cố rồi lái xe đi sân bay. Lần đi này anh chỉ có một mục đích, bất kể quá khứ hay là tương lai, Nguyên Dương đều là người của Cố Thanh Bùi anh. Nguyên Dương cũng chỉ thích Cố Thanh Bùi anh, đừng nói Hà Cẩn, bất kỳ người nào cũng không có cơ hội nhúng tay vào tình cảm cá nhân của hai bọn họ!
Chuyến bay của Nguyên Dương chỉ cách chuyến bay của Cố Thanh Bùi hai giờ. Lúc Cố Thanh Bùi lên máy bay Nguyên Dương bọn họ còn ở trên máy bay, Cố Thanh Bùi không kịp hỏi an bài của bọn họ, cũng chỉ có thể để đến khi xuống máy bay.
Lần này cũng không phải chỉ có hai người Nguyên Dương và Hà Cẩn, còn có một pháp vụ, là một cô gái bình thường rất được Cố Thanh Bùi chiếu cố.
Cố Thanh Bùi có tu dưỡng và mị lực như vậy, khiến cho người làm việc với anh đều rất thoải mái, năng lực của anh cũng khiến người ta khâm phục, pháp vụ này chính là một trong những người ái mộ số một của Cố Thanh Bùi. Việc này làm Nguyên Dương tức giận, nhưng hắn cũng chỉ là thông qua việc này đòi Cố Thanh Bùi một chút lợi ích. Hắn biết Cố Thanh Bùi sẽ không thích loại tiểu nữ sinh này, pháp vụ cũng chỉ là đơn thuần sùng bái Cố Thanh Bùi, hơn nữa Cố Thanh Bùi cũng không phải người không có chừng mực, chính anh sẽ biết giới hạn. Nguyên Dương vui vẻ mượn việc này lấy lòng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi hỏi pháp vụ biết được khách sạn của bọn họ. Cố Thanh Bùi cũng không biết mình tại sao nghĩ, lại đột nhiên muốn cho Nguyên Dương một ngạc nhiên vui mừng. Nguyên Dương nhìn thấy anh một mình đuổi theo thật xa, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ đi, cái đuôi vô hình sau lưng kia nhất định sẽ vểnh lên tới trời.
Mà Hà Cẩn, y tốt nhất cũng ở ngay tại đó. Nếu như y thật sự thích Nguyên Dương, nhất định có thể nhìn ra trong mắt Nguyên Dương yêu thương không thể giả bộ đối với anh. Dẫu sao Hà Cẩn nhìn Nguyên Dương cũng coi là giống như Nguyên Dương nhìn Cố Thanh Bùi vậy. Kiểu này, vui thật đấy.
"Cố tổng, thật sự không cần nói cho Nguyên tổng sao?"
"Không cần, tôi định cho cậu ấy ngạc nhiên vui mừng."
"Nguyên tổng khẳng định sẽ rất hạnh phúc."
"Đúng vậy."
Sau khi quyết định chủ ý, Cố Thanh Bùi ở ngay tại đối diện phòng Nguyên Dương, vừa vặn có một người khách trả phòng, cũng coi là anh may mắn.
Cố Thanh Bùi sau khi đuổi tới ngược lại không gấp, anh để cho pháp vụ thay anh trông chừng Nguyên Dương, sau đó mình ở khách sạn xử lý một ít chuyện của công ty từ xa, chờ mấy người Nguyên Dương bàn xong chuyện trở về.
Cố Thanh Bùi một mực chờ đến tối sáu giờ. Cô gái nhỏ pháp vụ kia giống như một gián điệp vậy, rút được thời gian đều báo cáo với anh, trong lời nói đã đối với Hà Cẩn tương đối đề phòng. Cố Thanh Bùi cũng thừa nhận, anh tiết lộ một chút với cô về tâm tư của Hà Cẩn. Anh đã không cần đối đãi với Hà Cẩn như đối thủ, y không xứng!
Chờ đến sáu giờ tối, pháp vụ nói với anh Nguyên Dương và Hà Cẩn định uống rượu, chúc mừng ngày thứ nhất đã bàn chuyện thành công. Pháp vụ nhắn tin cho Cố Thanh Bùi nói anh mau đến đây, phía sau cùng rất nhiều emo cảm xúc , thật giống như là tình huống rấtnguy cấp. Bất quá quả thật, cũng là thời điểm anh nên xuất thủ rồi.
(8)
"Tôi nói cho cậu biết, hức... Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi người này, nhỏ mọn, thích giả bộ, tính khí không tốt... thật sự không quá được, tật xấu quá nhiều, không quá được..."
"Vậy ngài cũng chưa từng nghĩ tới thay đổi một bạn lữ sao?"
"Đổi? Đổi không được, anh ấy quấn lấy tôi, anh ấy sẽ không buông tôi ra, đổi không được, đổi không..."
Nguyên Dương và Hà Cẩn hai người ngồi kế nhau, đầu tựa đầu nói chuyện đến thân mật. Cố Thanh Bùi đứng ở phía sau bọn họ, liền nghe được một đoạn như vậy. Cái gọi là rượu vào lời ra, hóa ra Cố Thanh Bùi anh ở trong mắt Nguyên Dương lại một chút ưu điểm cũng không có sao? Nguyên Dương lại chê anh như vậy sao? Cố Thanh Bùi cảm thấy tại sao mình không thể tin được, Nguyên Dương không nên như vậy.
Chẳng những là Cố Thanh Bùi, ngay cả pháp vụ đều cảm thấy Nguyên Dương xong rồi. Coi như Nguyên Dương không biết Hà Cẩn thích hắn, cũng không nên ở trước mặt người ngoài nói như vậy về người mình thích chứ! Nguyên Dương đây là tự đi tìm chết a!
Phải nói chuyện Nguyên Dương không thích Cố Thanh Bùi, tùy tiện kéo một người trong công ty biết chuyện hai người bọn họ ra ngoài hỏi, người nào cũng đều không tin. Ai không có ít nhiều bị ánh mắt Nguyên Dươn uy hiếp chứ. Nhưng mà Nguyên Dương này, thật đúng là bực mình!
Pháp vụ nghe không vô trước, "Nguyên tổng, Cố tổng đến tìm ngài!" Nói bóng gió là, ngài xong rồi!
Nguyên Dương thân thể không khỏi cứng đờ, lòng nghĩ xong rồi, lời mới vừa rồi nếu Cố Thanh Bùi nghe được... Hậu quả kia Nguyên Dương nghĩ đã cảm thấy muốn chết.
Nguyên Dương giả bộ say, xoay người lại nói với pháp vụ nói: "Tôi nói, bình thường tôi đều không thích nói với cô, Cố Thanh Bùi là vợ tôi mà. Cô đừng ngày ngày làm như anh ấy là của cô có được không? Có tin trở về tôi liền sa thải cô không?"
Nguyên Dương giả bộ say giả bộ rất chột dạ, rất sợ Cố Thanh Bùi nhìn ra. Hắn dư quang đã thấy Cố Thanh Bùi, tựa hồ sắc mặt thật sự không tốt, đúng vậy, nếu như hắn nghe được Cố Thanh Bùi nói như vậy, khẳng định cũng không tốt gì, nói không chừng vào lúc này cũng sẽ không đứng đó, khẳng định đã ồn ào một trận.
"Nguyên tổng, ngài muốn đuổi thì đuổi đi! Tôi không muốn làm việc với một người trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo!" Pháp vụ tiểu cô nương kia quả thật tức giận, lời này của cô không chỉ có nói Nguyên Dương, còn là ở bên trong hàm ý Hà Cẩn. Dù sao cô lại không phải là không có năng lực, người nào thích làm thì làm đi, dù sao cô không thể nhìn Cố Thanh Bùi ở trước mặt mình bị ủy khuất!
Pháp vụ thô lỗ nắm cà vạt Nguyên Dương, kéo một cái đến trước mặt Cố Thanh Bùi. Nguyên Dương trong lòng mắng pháp vụ — đệt, nha đầu chết tiệt này! Đảo mắt chống với Cố Thanh Bùi, Nguyên Dương cười cười, "Hức hức vợ, anh... Anh tại sao lại ở đây, ợ... vợ, rất nhớ anh a."
Nguyên Dương ôm lấy Cố Thanh Bùi, trong lòng rất sợ hãi, nũng nịu dụi đầu vào hõm vai Cố Thanh Bùi, hắn cũng không nhìn trường hợp, dụi xong còn hôn hôn. Cố Thanh Bùi một tay đẩy Nguyên Dương ra, Nguyên Dương nhìn thấy đạu thương xóa không hết trong mắt Cố Thanh Bùi, trong bụng hung hăng đau xót, hận không được xé xác mình mấy phút trước.
"Phụ tá Hà, đây là cậu nói cạnh tranh công bằng sao? Cậu thật sự khiến cho tôi rất kinh ngạc. Thật ra thì tôi ở trong chuyện Nguyên Dương chưa từng gặp qua đối thủ, nguyên tưởng rằng cậu sẽ là người đầu tiên, không nghĩ tới rốt cuộc là tôi đánh giá cao cậu rồi."
"Cậu thật sự không xứng."
Cố Thanh Bùi sở dĩ đứng đó không đi, một là anh thật sự không tin một Nguyên Dương lúc nào cũng ôm tâm tư nhào vào trên người mình sẽ đánh giá mình như vậy, mặc dù những lời đó xác thực là từ miệng Nguyên Dương nói ra. Hai là anh cảm thấy nếu như đi, chính là cúi đầu nhận thua với Hà Cẩn. Hà Cẩn này ngay cả làm đối thủ của anh cũng không xứng, dựa vào cái gì anh phải nhận thua?
Hà Cẩn bị Cố Thanh Bùi nói sắc mặt tái đi một chút, thật giống như rất khó chịu, nhưng là ai bảo y tự tìm chứ, rõ ràng đã cho y tôn nghiêm, là chính y không muốn.
Hiện trường, chỉ có một mình Nguyên Dương mờ mịt, pháp vụ cũng biết một chút xíu chuyện Hà Cẩn, lúc này rất không khách khí trừng y. Nhưng mà cho đến khi trở lại khách sạn, Cố Thanh Bùi đều không nói với Nguyên Dương câu nào, bất kể Nguyên Dương nói thế nào Cố Thanh Bùi cũng không lên tiếng. Nguyên Dương biết, Cố Thanh Bùi đây là đang tức giận.
Sau khi đóng kín cửa, Nguyên Dương không nhịn được, cũng không giả bộ được nữa. Thật ra thì hắn cũng không uống bao nhiêu rượu, huống chi sớm sau khi nghe được Cố Thanh Bùi đến, rượu cũng đã tỉnh hết.
"Vợ, anh nghe em nói." Nguyên Dương từ phía sau lưng ôm lấy Cố Thanh Bùi, không để cho anh cử động.
"Làm sao? Đừng giả bộ nữa." Cố Thanh Bùi sớm biết Nguyên Dương giả say, thân thể Nguyên Dương cứng đờ trong nháy mắt.
"Xin lỗi, em có thể giải thích."
"Giải thích cái gì? Giải thích tại sao Hà Cẩn cùng em đi công tác nhưng em không nói cho anh? Hay là giải thích em ở sau lưng nói anh là có lý do?"
Bị Nguyên Dương chê tổn thương so với bất kỳ người nào đều mạnh hơn, cái gọi là người nói vô tình, người nghe hữu ý không phải chính là như vậy sao.
"Em... Trước tiên anh đừng tức giận có được không, em... Anh nếu là không muốn nghe, chúng ta sẽ nói sau khi anh hết giận. Nhưng mà anh đừng tức giận, anh một khi tức giận sẽ đau dạ dày."
Nguyên Dương thận trọng an ủi Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi hít sâu một hơi trấn định lại, anh biết, đang bực bội mà nói chuyện khó tránh khỏi sẽ tổn thương đối phương. Cố Thanh Bùi vô lực nói: "Biết rồi, buông anh ra đi, anh đi về nghỉ."
"Không, không cần trở về, anh ở nơi này nghỉ ngơi, em trông nom anh." Loại thời điểm này Nguyên Dương sẽ không để cho Cố Thanh Bùi một mình. Một là hắn thật sợ Cố Thanh Bùi chạy mất, hai là lo lắng thân thể của Cố Thanh Bùi, anh ở lại là vừa tốt.
Cố Thanh Bùi không nói thêm gì, tự ý vào phòng.
(9)
Nửa đêm, Cố Thanh Bùi cảm nhận được một đôi tay vòng qua eo anh, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve dạ dày của anh. Thật ra thì Nguyên Dương là thật sự rất thích rất thích anh đi, kia Nguyên Dương tại sao phải nói như vậy?
"Em giải thích đi."
Cố Thanh Bùi không nhịn được nói, anh vốn là luôn không ngủ được, chờ Nguyên Dương lúc nào thì đi vào.
"Em đánh thức anh à?"
"Không có, anh không ngủ được."
Cố Thanh Bùi xoay người đối mặt với Nguyên Dương, "Nguyên Dương, anh cảm thấy em hẳn là thích anh vô cùng, cho nên anh cho em cơ hội giải thích. Em nói anh... những lời đó, em giải thích đi, anh sẽ tin."
"Em yêu anh, vô cùng yêu anh. Nguyên Dương em đời này đời sau, vĩnh viễn chỉ thích anh. Anh biết mà, em nói được là làm được."
Cam kết của Nguyên Dương luôn là xa như vậy, lớn như vậy, lại khiến cho anh không thể không tin. Bởi vì Nguyên Dương vẫn luôn đang dùng hành động chứng minh cho anh thấy.
Hóa ra Nguyên Dương sở dĩ nói như vậy là bởi vì Hà Cẩn hỏi Nguyên Dương — "Nguyên tổng, ngài cảm thấy Cố tổng là hạng người gì, cùng ngài ấy chung một chỗ có vui vẻ không? Cuộc đời còn lại dài như vậy, ngài cũng chưa từng nghĩ tới thay đổi người khác?"
Nguyên Dương là nói như thế nào. Nhỏ mọn, lần đầu tiên gặp lại sau hai năm, bởi vì Nguyên Dương nói Cố Thanh Bùi rõ ràng thấy già khiến cho Cố Thanh Bùi luôn luôn lấy ra sỉ vả hắn, Nguyên Dương giận đến gào khóc nhưng đành chịu, ai bảo anh là Cố Thanh Bùi chứ. Thích giả bộ, luôn là làm một bộ dạng tinh anh nhân sĩ, ban đầu hắn không thoải mái bao nhiêu hôm nay lại yêu thích bấy nhiêu, thậm chí sâu hơn, ai bảo anh là Cố Thanh Bùi chứ. Tính khí không tốt, dỗi một chút liền thích chạy về quê ở Tứ Xuyên, hắn còn phải khổ ép thay vợ trông công ty, không thể đuổi theo, nếu không càng không được tha thứ, ai bảo anh là Cố Thanh Bùi chứ.
Ai bảo anh là Cố Thanh Bùi chứ? Những thứ này ở trong mắt Nguyên Dương hắn, đều là Cố Thanh Bùi mà hắn yêu, thiểu cái gì cũng sẽ không là Cố Thanh Bùi.
Chỉ là bởi vì Nguyên Dương hiểu lầm ý của Hà Cẩn. Bởi vì mị lực của Cố Thanh Bùi, lúc Hà Cẩn hỏi hắn như vậy hắn cảm thấy Hà Cẩn này là có ý đồ với Cố Thanh Bùi!
Cho nên hắn nói những thứ kia, đều là vì bỏ đi ý niệm không nên có của Hà Cẩn. Cố Thanh Bùi chỉ có thể là của một mình hắn, trừ hắn ra, bất kỳ người nào ngay cả mơ ước cũng không được!
Cố Thanh Bùi sau khi nghe xong trầm mặc một hồi, sau đó đem chuyện Hà Cẩn tìm anh hạ cái gọi là chiến thư bắt đầu đầu đuôi nói một lần với Nguyên Dương, cuối cùng làm một tổng kết: "Cho nên, cậu ta không thích anh, người cậu ta thích là em."
"..."
Lời Cố Thanh Bùi dứt thật lâu, lâu đến Cố Thanh Bùi cũng buồn ngủ, Nguyên Dương không biết ở trong bóng tối đang suy nghĩ cái gì, không nói một lời, hồi lâu mới nói: "Em không biết cậu ta đối với em có ý này, ngày mai em sẽ để cho nhân sự tìm cậu ta."
Cái kết quả này, Cố Thanh Bùi sớm đã nghĩ đến, "Nguyên Dương, em sẽ không cảm thấy anh tranh cãi vô lý?"
" Không đâu, ở em nơi này anh làm gì đều có lý. Em nuông chiều anh, anh có thể tự do phóng khoáng, có thể nhỏ mọn, có thể hờn dỗi, anh phải biết em vĩnh viễn ở sau lưng anh. Nhưng mà, chỉ có hai điểm không thể."
Lời của Nguyên Dương khiến cho Cố Thanh Bùi điên cuồng động tâm. Đổi lại bất kỳ một người nào, Cố Thanh Bùi cũng sẽ cảm thấy đối phương đang vẽ vời với anh, chỉ có Nguyên Dương, anh biết, Nguyên Dương nói là làm, vẫn luôn là vậy.
Chỉ bất quá, anh ngược lại là rất nghi ngờ hai điểm Nguyên Dương nói kia, Cố Thanh Bùi hỏi: "Hai điểm đó là gì?"
"Anh không thể rời khỏi em, không thể coi thân thể mình không ra gì."
Thì ra là như vậy, cho nên nói, anh là tin tưởng Nguyên Dương a, tiểu tử ngốc này.
" Được."
Cố Thanh Bùi ở phía dưới chăn mò tới tay Nguyên Dương, vững vàng cầm lấy, tay của Nguyên Dương thật ấm áp.
(10)
Sau khi trời sáng, Nguyên Dương để cho Tiểu Vương qua đây xử lý chuyện tiếp sau, mình cùng Cố Thanh Bùi thừa dịp này du ngoạn một phen. Việc này làm Nguyên Dương rất vui vẻ, Cố Thanh Bùi nói hắn không biết mệt mỏi, nói mình quả nhiên là lớn tuổi, không theo kịp thể lực của người trẻ tuổi.
Vì vậy Nguyên Dương cười anh làm sao thù dai như vậy, Cố Thanh Bùi cười một cái nói: "Không phải à, anh rất nhỏ mọn."
"Đệt!" Nguyên Dương thường xuyên nghĩ, mình có phải làm bạn với Bành Phóng lâu quá không, miệng sao lại tiện như vậy chứ!
Bởi vì ông chủ lớn của công ty không có ở đây, Hà Cố phải làm việc hơi nhiều, làm cho Tống Cư Hàn rất khó chịu, không phải gọi điện thoại quấy rầy Nguyên Dương chính là gọi điện thoại mắng Cố Thanh Bùi. Sau đó phu phu hai người đồng thời block Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn dứt khoát liền theo Hà Cố đi đến công ty.
Cho tới hôm nay Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương trở về, Tống Cư Hàn vẫn còn đến cùng Hà Cố. Bốn người ngồi ở trong một phòng làm việc, bầu không khí kia thật là có chút kỳ kỳ quái quái. Mà lúc này, có một khách không mời mà đến cứng rắn xông vào.
"Nguyên Dương! Ngài có ý gì? Dựa vào cái gì sa thải tôi? Tôi phạm lỗi gì trong công tác chứ?" Là Hà Cẩn, y ban đầu bị nhân sự hẹn nói chuyện còn không tin, y cho là đây là ý của Cố Thanh Bùi, nhưng y phát hiện gọi điện thoại cho Nguyên Dương không được, y nghĩ Cố Thanh Bùi hẳn là đã đem chuyện nói với Nguyên Dương. Y đã sớm biết, Nguyên Dương tuyệt sẽ không để cho một người có tâm tư không nên có với hắn đến gần hắn, vì vậy y ẩn núp một năm là vì để cho Nguyên Dương cảm thấy y không phải người phàm tục ban đầu đã mang theo mục đích đến gần hắn, buồn cười thật, rốt cuộc cũng không chống nổi gió bên gối!
Hà Cẩn không cam lòng, y chẳng qua là thích Nguyên Dương, y có lỗi gì? Công việc y đang đảm nhiệm không có sai sót gì, dựa vào cái gì giải thích xong liền sa thải? Y còn không kịp cho Nguyên Dương thấy tâm ý của mình!
Nguyên Dương sầm mặt lại đứng dậy, muốn cùng Hà Cẩn đi ra ngoài nói, hắn không muốn để cho Hà Cẩn ở nơi này có cơ hội làm Cố Thanh Bùi khó chịu. Chẳng qua là hắn còn chưa mở miệng, Cố Thanh Bùi đã nói chuyện trước: "Đây là ý của tôi. Cậu coi như là tôi giở trò đi, ban đầu xem cậu là đối thủ là tôi không đúng. Cậu quả thật không có gì sai, bởi vì cậu cũng chưa thành được tiểu tam, ngược lại, cậu còn có công với công ty, tin tưởng nhân sự đã cùng cậu nói chuyện bồi thường. Vốn là tôi không nghĩ trước mặt nhiều người như vậy để cho cậu không xuống đài được, tôi muốn cho cậu tôn nghiêm, nhưng chính cậu đem nó đạp ở trên mặt đất. Nếu như cậu thế nào cũng phải muốn một lý do, vậy tôi bây giờ có thể cho cậu, cũng chỉ có một, đó chính là, Nguyên Dương không thích cậu!"
Thích người không thích mình là tổn thương bao nhiêu. Sắc mặt Hà Cẩn trắng bệch, mà Nguyên Dương ngay cả dư quang đều không cho y, lòng hắn tràn đầy, đầy mắt đều là Cố Thanh Bùi, đều là Cố Thanh Bùi!
Giống như trong mắt y đều là Nguyên Dương.
"Thích" thứ này thật sự mẹ nó là rắm chó!
"Cố Thanh Bùi, ông rất đắc ý phải không?" Hà Cẩn phẫn hận nghĩ, nếu như y biết Nguyên Dương trước, như vậy sẽ không có chuyện gì với Cố Thanh Bùi đi.
Y thiếu chẳng qua là thời gian.
"Tôi không có gì đắc ý hay không. Tôi đã từng nói, ở trong chuyện Nguyên Dương này, chúng ta cho tới bây giờ không tồn tại cạnh tranh công bằng."
"Thật ra thì cậu nói đúng, tôi quả thật rất dựa dẫm Nguyên Dương. Có Nguyên Dương, Cố Thanh Bùi tôi coi như từ đây ngày ngày ngồi nhà cũng có thể mỗi ngày đếm tiền. Ai không nghĩ tới cuộc sống ở nhà đếm tiền chứ. Chẳng qua là đáng tiếc, Nguyên Dương cây này trồng ở nhà tôi, vì hắn bón phân tưới nước cũng là tôi. Chỉ cần tôi nói một câu, ừm, không đúng, chỉ cần tôi nhíu mày một chút, cậu vĩnh viễn cũng dựa không tới cái cây này." Cố Thanh Bùi hoàn toàn không cho Hà Cẩn lưu một tia tình cảm, thật ra thì từ lúc Hà Cẩn hạ cái gọi là chiến thư, Cố Thanh Bùi nên làm như vậy.
"Người tuổi trẻ, vẫn còn phải tự mình cố gắng mới đúng, loại này muốn câu dẫn cấp trên, nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác vẫn nên bớt làm đi, tránh cho bị cắn trả, ngài nói đúng không, Nguyên tổng?"
Nguyên Dương đã sớm bị khí tràng đại sát tứ phương của Cố Thanh Bùi mê hoặc, liền vội vàng gật đầu nói phải, "Cố tổng nói đúng!"
Nếu không phải nhiều người tại chỗ như vậy, Cố Thanh Bùi lại sĩ diện, Nguyên Dương nhất định sẽ nói "Vợ nói đúng!"
Hà Cẩn cũng không biết mình là làm sao từ bên trong đi ra. Y trước kia cảm thấy Cố Thanh Bùi luôn là mặt đầy lộ vẻ tươi cười, nhìn dễ nói chuyện, hôm nay nhưng câu nào câu nấy mang dao. Giống như y quan sát rất lâu mới tìm được nhược điểm của Cố Thanh Bùi, sau đó không chút lưu tình công kích, câu nào cũng mang theo gai nhọn, không từ trên người xé xuống một mảnh da thịt tuyệt không nhận thua, không nghĩ tới thật sự cắn trả đến trên người mình lại đau như vậy.
Hà Cẩn cuối cùng nhắn một tin cho Nguyên Dương — Nếu như giữa chúng ta không có Cố Thanh Bùi, ngài sẽ thích tôi chứ?
Nguyên Dương nhìn một cái là một số lạ, nhưng những lời này trừ Hà Cẩn ra hắn không biết còn có ai sẽ nhắn, trừ khi là bệnh thần kinh.
Nguyên Dương nhắn lại: Sẽ không, nếu như không có Cố Thanh Bùi, cũng sẽ không có tôi hôm nay mà cậu thấy. Hơn nữa, tôi nghĩ cậu đối với tôi có hiểu lầm. Tôi không phải gay, đời này tôi chỉ thích Cố Thanh Bùi, cái này cùng tính hướng của tôi không liên quan.
Sau đó Nguyên Dương còn lấy lại thanh danh cho Cố Thanh Bùi trước Hà Cẩn. Bởi vì trước kia lúc cùng Hà Cẩn uống rượu hắn đã suy nghĩ, thật ra thì Cố Thanh Bùi có ưu tú hay không, hắn không muốn bị nhiều người như vậy phát hiện, hắn sợ tình địch nhiều ứng phó không được. Nhưng lần này hắn không sợ nữa, Nguyên Dương rõ ràng nói cho Hà Cẩn, không phải Cố Thanh Bùi dựa vào hắn, mà là hắn dựa vào Cố Thanh Bùi, nếu như không có Cố Thanh Bùi, vậy Nguyên Dương hôm nay cũng sẽ không có.
Huống chi, hắn càng muốn cho Cố Thanh Bùi dựa vào hắn nhiều hơn một chút. Dựa vào hắn vậy thì thế nào chứ? Bọn họ đã quyết định làm bạn lữ cả đời, lẫn nhau dựa vào chẳng lẽ không phải là ngay cả thế tục cũng ngầm thừa nhận sao? Tại sao thành tựu ngày hôm nay của Cố Thanh Bùi là dựa vào Nguyên Dương hắn? Hắn thật sự là đảm đương không nổi. Hôm nay, bọn họ là lực lượng tương đương, giai lữ sóng vai phấn đấu. Bọn họ cùng nhau đi tới, giúp đỡ lẫn nhau, dựa vào nhau, đã sớm thân mật không thể phân, không có người nào có cơ hội làm người thứ ba giữa bọn họ.
END.
Cre: aliba460.lofter.com
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip