Sinh nhật vui vẻ


 "Lên lên lên, mẹ nó, mày TM có biết chơi không thế!" Nguyên Dương nóng nảy hét vào điện thoại di động.


"Mày hôm nay ăn phải thuốc súng à, chơi game thôi mà, mày gửi mấy lần rồi, mấy người kia cũng chạy mất..." cách màn ảnh Bành Phóng cũng cảm giác có chút bất lực.


"Fuck, không chơi nữa!" sau khi pha lê bị nổ lần thứ tư, Nguyên Dương quả quyết thoát game.


Chỉ chốc lát, điện thoại của Bành Phóng liền đuổi tới, "Mày sao vậy, cãi nhau với Cố Thanh Bùi? Tao nói cùng qua sinh nhật với mày, chúng ta đi ra ngoài chúc mừng một chút, mày không chịu còn show ân ái với tao, còn trách ai, chẳng lẽ tao nguyền rủa mấy người tú ân ái sẽ chết sớm đã linh nghiệm?" Bành Phóng có chút cười trên sự đau khổ của người khác.


Nguyên Dương không lên tiếng.


"Không phải chứ, người anh em, cãi nhau thật à? Tên Cố Thanh Bùi này, ngày nào gây gổ không được, thế nào nhất định phải là hôm nay?"


Nguyên Dương vừa nghe liền không vui, lập tức thay vợ giải thích, "Không có, không cãi nhau."


Y ngược lại là muốn cãi nhau, Cố Thanh Bùi cả ngày nay không thấy đâu, điện thoại cũng không nhận, chỉ nhắn một cái tin nói có chuyện, muốn ồn ào cũng gặp không được người.


Vốn Nguyên Dương cho là người nọ đang lén lén lút lút chuẩn bị ngạc nhiên cho mình, cho nên một ngày không nhìn thấy Cố Thanh Bùi, y còn có chút âm thầm cao hứng, cảm thấy vợ hiếm thấy chịu vì mình làm những thứ mà hắn thường bảo là ngây thơ.


Chờ Nguyên Dương vui vẻ về đến nhà, phát hiện một mảnh tối đen, y không cảm thấy tức giận, nói không chừng Cố Thanh Bùi sẽ đẩy bánh ngọt đi ra. Chờ y bật đèn tất cả các gian phòng mà không thấy gì, y lại chưa từ bỏ ý định, tủ quần áo cũng kiểm tra, lúc này mới chắc chắn, người này chính là không về nhà!


Cố! Thanh! Bùi!


"Không cãi nhau? Vậy mày đây là bị sao? "


Nguyên Dương cảm thấy có chút mất mặt, y hôm nay từ chối đi với Bành Phóng, kết quả bây giờ một mình đợi ở nhà, chỉ có thể dựa vào chơi game phát tiết một chút, y suy nghĩ một lát vẫn nói ra "Cố Thanh Bùi cả ngày hôm nay đều chạy đi đâu, không thấy người. "


"Tưởng chuyện to tác gì, ai bảo mày thế nào cũng phải sinh nhật vào thứ hai, Cố Thanh Bùi có thể là thật có chuyện phải làm, mày chờ thêm đi."


" Chờ cái rắm." Nguyên Dương liếc nhìn đồng hồ, cách 12 giờ chỉ còn 5 tiếng, y càng nghĩ càng hối hận, thật ra thì thời điểm cuối tuần y đã đề nghị mừng sinh nhật trước với Cố Thanh Bùi, kết quả Cố Thanh Bùi lấy lý do thân thể khó chịu lấp liếm cho qua, y hiện ở nơi này tức giận, sớm biết tối ngày hôm qua cứ làm người nọ không xuống được giường, nhìn hắn hôm nay còn có thể chạy đi không!


"Này này, tao nhìn Cố Thanh Bùi mới đăng trên vòng bạn bè, định vị tại sao lại ở khách sạn XX chứ?"


"Cái gì!" Nguyên Dương cũng lập tức mở vòng bạn bè ra, quả nhiên nhìn thấy Cố Thanh Bùi đăng một bức ảnh chụp cảnh đêm nhìn xuyên qua cửa sổ khách sạn, còn kèm dòng trạng thái 'Ban đêm thích hợp để suy ngẫm. '


Bành Phóng bình luận ở dưới, 'Suy ngẫm xem hôm nay quên chuyện gì '


Còn dùng định vị trắng trợn như vậy, y không đi qua bắt Cố Thanh Bùi y còn là Nguyên Dương sao!


Nguyên Dương càng nghĩ càng giận, một đường tăng tốc độ đi tới khách sạn, chạy thẳng tới trước quầy lễ tân, "Có vị họ Cố nào ở đây không?"


"Xin hỏi ngài họ gì? "


"Tôi họ Nguyên."


Tiếp tân đưa ra một tấm thẻ phòng, "Cố tiên sinh để lại cho ngài, ông ấy ở phòng 0726 chờ ngài. "


Nguyên Dương sững sốt một chút, Cố Thanh Bùi biết y sẽ đến? Y suy nghĩ một chút, mong đợi ngạc nhiên không phải ở đây chứ!


Nguyên Dương vào thang máy, nhìn con số nhảy lên, tâm tình mới vừa rồi còn tức giận không thôi bởi vì một tấm thẻ phòng Cố Thanh Bùi để lại mà trong nháy mắt liền được trấn an, y trong lòng âm thầm chửi mình một tiếng, 'Không tiền đồ!'.


"Đinh " một tiếng, thang máy ngừng ở tầng 7, Nguyên nào đó tự giễu không tiền đồ thời điểm ra khỏi thang máy khóe miệng đã nhanh ngoác đến mang tai.


Một đường đi tới cửa phòng 0726, Nguyên Dương dùng thẻ cà mở cửa, bên trong phòng ánh đèn lờ mờ khiến cho Nguyên Dương nhất thời có chút không thích ứng, Nguyên Dương dừng lại một hồi, mượn ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào, y nhìn thấy bên cạnh giường để một cái hộp khổng lồ, phía trên còn đính một nơ bướm xinh đẹp.


Cảnh tượng trước mắt rốt cuộc cùng cảnh tượng Nguyên Dương huyễn nghĩ cả một ngày hợp thể, y không khống chế được đi nhanh đến trước cái hộp, đưa tay mở nắp hộp ra, sau đó y liền sững sốt.


Không ngoài sở liệu là Cố Thanh Bùi đang ở bên trong, nhưng ngoài suy đoán là: tối nay Cố Thanh Bùi có chút khác.


Không! Phải là phi thường khác!


Không có keo xịt tóc nên tóc lòa xòa trước trán, làm làn da càng thêm trắng nõn, sau khi Cố Thanh Bùi bỏ xuống kính gọng vàng không còn nửa điểm bộ dáng tổng tài nghiêm túc, rõ ràng là một sinh viên khôn khéo mà~


Còn không chờ Nguyên Dương mở miệng, Cố Thanh Bùi nói trước, "Em chậm muốn chết, muốn anh chết ngộp à?"


Cố Thanh Bùi vừa mở miệng, Nguyên Dương rốt cuộc tỉnh trí, lúc này mới phát hiện người trong hộp cơ hồ không mặc quần áo gì, toàn thân cũng chỉ có một cái quần lông màu cam, cổ tay và cổ chân đeo vòng lông cũng màu cam, trên đầu còn có hai cái tai hồ ly.


Thấy thế Nguyên Dương đã bắt đầu mong đợi, nếu như đoán không lầm, mặt sau Cố Thanh Bùi hẳn...


Nguyên Dương không kịp đợi muốn nghiệm chứng suy đoán của mình, y kéo Cố Thanh Bùi lên, quả nhiên một cái đuôi hồ ly vừa to vừa dày lộ ra.


Nguyên Dương cảm giác lỗ mũi mình nóng lên, 'Xong, sẽ không mất mặt như vậy, chảy máu mũi chứ?' y theo bản năng sờ mũi một cái, 'Khá tốt, khá tốt, chưa chảy máu mũi.'


Cố Thanh Bùi đưa tay ôm cổ Nguyên Dương, "Người bạn nhỏ, sao lại tới trễ như vậy?"


"Còn trễ à, cả đường cảnh sát rượt theo em." Nguyên Dương dùng sức một cái, bế Cố Thanh Bùi ra khỏi hộp, để cho hắn đứng ở trên giường, Nguyên Dương một bên hôn bên hông Cố Thanh Bùi, một bên mơ hồ hỏi, "Cố tổng, hôm nay sao chịu mặc như vậy?" trước kia bất kể Nguyên Dương dỗ thế nào, Cố Thanh Bùi cũng đều chưa bao giờ khuất phục.


"Thỉnh thoảng cũng phải cho người bạn nhỏ kẹo mà." Cố Thanh Bùi đưa tay cắm vào trong tóc Nguyên Dương, hé mắt hưởng thụ.


"Cố tổng, anh thật là giống như một hồ ly tinh" Nguyên Dương ngước mắt nhìn dáng vẻ híp mắt thoải mái của Cố Thanh Bùi, sau đó đưa tay đến phía sau Cố Thanh Bùi, từ từ nắm kéo cái đuôi, "Cái đuôi hồ ly cũng đều không giấu được. "


" Ưm... a a a, ưm... "


Đêm khuya yên tĩnh, sao sáng đầy trời, không chỉ có thích hợp suy ngẫm, còn thích hợp làm-yêu ❤


Cre: xinshiqi806

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip