8. khi câu nói quay về

Đêm đổ xuống chậm rãi như một lớp khói mỏng. Gió thổi qua khe cửa sổ, lạnh buốt và nhọn như đầu kim, len vào lòng người những nỗi bất an không gọi tên.

Trong phòng bệnh, Jung nằm thiêm thiếp trên giường. Trán nóng ran, mặt đỏ bừng vì sốt cao. Cơn mê khiến cậu thở gấp, cơ thể co lại từng đợt như đang chống chọi với một cơn bão bên trong. Y tá bảo Jim rằng Jung bị sốt từ sáng, nhưng đến tối mới bắt đầu mê sảng.

Ji ngồi cạnh, tay cầm chiếc khăn mềm nhúng nước ấm, chậm rãi lau trán cho Jung. Động tác ấy như một phản xạ, nhưng bên trong anh là cảm xúc chưa định hình rõ. Từ sau lần hỗn loạn ở hành lang, Ji đã cố giữ khoảng cách, nhưng không hiểu sao, mỗi khi Jung như thế này... anh không thể rời đi.

Bất chợt, Jung khẽ động đậy. Hàng mi run nhẹ như cánh bướm vừa chạm gió.

"Ji..."

Chỉ một tiếng thôi. Nhưng nghe như ai gọi tên anh từ rất xa, rất sâu. Ji khựng lại, ngẩng đầu nhìn.

Jung vẫn nhắm mắt, nhưng môi tiếp tục mấp máy. Giọng nói lạc trong nhịp thở nặng nhọc.

"Anh nói rồi mà... nếu em khỏi bệnh... mình sẽ đi xem biển..."

Bàn tay Ji siết chặt lấy khăn. Tim anh bất giác nhói lên, như ai đó vừa gõ một tiếng khẽ vào cánh cửa cũ kỹ trong tâm hồn. Một câu nói không hề bình thường. Không phải là thứ một bệnh nhân bịa ra trong mơ.

Mà là thứ đã từng tồn tại. Ở đâu đó. Giữa anh và Jung.

Ji cúi xuống, ánh mắt không rời khỏi gương mặt người con trai đang sốt mê. Anh thầm lặp lại từng từ Jung vừa nói, như sợ mình nghe nhầm, như muốn bấu víu vào chút tàn tro lạ lẫm đang thổi bùng nơi lồng ngực.

"Biển à...?" anh thì thầm, nhưng Jung đã lặng im.

Chỉ còn tiếng máy truyền dịch đều đều trong căn phòng trắng, và mùi thuốc sát trùng thoang thoảng đọng lại trong không khí.

Sáng hôm sau. Mưa lất phất rơi như sương mỏng.

Jung vẫn ngủ. Gương mặt bớt căng thẳng, trán cũng hạ nhiệt, nhưng Jim không rời phòng. Anh đứng lặng lẽ ở góc giường, ánh mắt lơ đãng quét quanh.

Đó là lúc anh thấy nó – một tập giấy nhỏ, cũ kỹ, bị giấu khéo dưới gối. Như thể chủ nhân không muốn ai biết.

Anh lật mở.

Là tranh – vẽ bằng chì màu, thô sơ nhưng đầy cảm xúc.

Trang đầu tiên, một cánh tay có vết sẹo nhỏ ở cổ tay trái. Không rõ mặt người, nhưng Jim cảm thấy gì đó đau nhói trong tim. Anh đưa tay lên. Đúng chỗ đó – vết sẹo anh mang từ năm 18 tuổi. Không ai biết cả. Không thể là ngẫu nhiên.

Trang thứ hai, một mái hiên cũ phủ rêu, chuông gió treo lủng lẳng, gãy mất một cạnh. Cảnh vật mơ hồ, nhưng tim Jim như bị níu lại.

Và rồi – bức cuối cùng.

Hai người ngồi bên nhau dưới tán cây, một người tựa đầu lên vai người kia. Xa xa là biển. Trời cam rực, không có chi tiết thừa, chỉ là cảm giác bình yên đến nao lòng. Nhưng bình yên ấy lại khiến Ji thấy nghẹn.

Không phải vì hình ảnh.

Mà vì trái tim anh – ở một nơi nào đó rất sâu – vừa rung lên như chuông gió gặp gió mùa cũ.

Anh ngồi phịch xuống mép giường. Tập tranh trên tay run nhẹ. Lần đầu tiên, Ji thấy sợ chính trí nhớ của mình. Không phải vì nó trống rỗng – mà vì nó có thể đã từng chứa đựng những điều đẹp đẽ đến mức đau lòng... và rồi lặng lẽ biến mất.

Anh quay lại nhìn Jung. Vẫn là gương mặt ấy – lặng lẽ, gầy gò, cô đơn đến mức khiến người khác muốn đưa tay chạm vào.

Chạm vào — như thể chỉ cần một cái chạm thôi, những điều đã quên sẽ trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip