1. mộng mị
'Giá như em là bồ công anh
Cho gió mang đi những nặng lòng
Đem đau thương hóa thành những hư vô
Để mình em cô đơn cằn cỗi.'
Park Woojin giật mình mở mắt, giữa một không gian trắng tinh mơ.
Day day thái dương, cậu ngồi dậy, nhìn quanh. Chẳng có ai, không gian bao trùm bởi sự yên tĩnh u buồn đến não nề. Woojin chẳng biết mình đang tỉnh hay đang mơ. Đây là đâu? Và tại sao cậu lại ở đây? Những câu hỏi như vậy cứ xoay mòng mòng trong đầu cậu, khiến cậu choáng váng. Từng làn khói mờ ảo xuất hiện, càng khiến Woojin cảm thấy mơ hồ.
Chậm rãi đứng dậy, Woojin như bị ai đó điều khiển mà đi vào làn sương khói đang bủa vây lấy cậu. Cậu cứ đi, rồi đi, những ký ức vỡ vụn dần dần hiện lên, nhắc Woojin về một cuộc đời đã từng rất đẹp. Mỗi một mảnh là một câu chuyện, là một kỷ niệm mà tâm trí cậu đã khắc ghi nó từ lâu, nay trở lại, đưa Woojin trở về làm chính mình, gợi cậu nhớ lại bản thân là gì. Hoá ra Woojin không phải một linh hồn vẩn vương nay đây mai đó. Cậu là một con người. Cậu có một thân phận, có một gia đình, còn có rất nhiều bạn bè ở bên, và có cả một niềm đam mê mãnh liệt.
Park Woojin của cuộc sống ấy hiện lên trước mắt cậu. Đó là một cậu nhóc tràn đầy năng lượng, hằng ngày điên cuồng lao vào tập nhảy, rồi lại chăm chỉ học để giữ vững thành tích, tham gia đủ các loại hoạt động, là thành viên năng nổ nhất của trường và không bao giờ biết mệt mỏi. Hằng ngày, cậu đến với thế giới bằng một nụ cười thật hồn nhiên, với chiếc răng khểnh lấp ló trên môi. Woojin không thể nhớ nổi đã bao nhiêu người khen nụ cười của cậu nữa. Rằng đó là một nụ cười sáng nhất, đẹp nhất mà họ từng thấy, khiến họ cảm thấy an tâm hơn biết bao nhiêu. Đáng ra Woojin nên cảm thấy thật tự hào vì điều đó. Nhưng chẳng biết vì sao, lòng cậu lại nặng trĩu như bây giờ. Có gì đó khiến cậu cảm thấy không thật.
Woojin dừng lại, thôi không bước tiếp. Phía trước là một hồ nước lớn, trải rộng tít đường chân trời, ngăn bước chân cậu tiến xa hơn. Mặt hồ phẳng lặng đến lạ, cảm tưởng như đó chẳng phải nước mà làm một tấm gương phản chiếu khổng lồ.
Cậu đi đến sát ven hồ, nhẹ nhàng nhìn xuống mặt hồ trong veo. Khuôn mặt cậu... Thực khó coi. Chẳng có nụ cười rạng rỡ nào cả. Woojin chợt hụt hẫng, đưa hai tay lên, kéo miệng, cố gắng để tạo nên một nụ cười thật méo mó. Một cố gắng vô nghĩa...
Park Woojin bỗng thấy ghét bản thân mình rất nhiều.
tích tóc
Quang cảnh trong đầu cậu chợt thay đổi, cả bức tranh đẹp đẽ về cuộc sống trong mơ kia đổ sụp trước mắt cậu. Woojin nhớ lại những lời thì thầm sau lưng mỗi bước chân cậu đi. Woojin nhớ lại những mẩu giấy nhàu nhĩ vo vội vàng nhét vào trong hộc bàn cậu với nét chữ nghuệch ngoạc, lẫn giữa đống thư tình của đám con gái. Woojin cũng nhớ lại cả ánh mắt của mọi người khi nhìn cậu ở trên sân khấu ngày hôm đó.
'lại là thằng nhóc ấy kìa'
'nó dám cướp hết sự chú ý của đám con gái, thậm chí còn quyến rũ cả bồ người khác, bộ nó không biết xấu hổ về việc mình đã làm hay sao?'
'chỉ toàn khoe khoang chứ trông chẳng khác nào một tên đần chỉ biết cười ngu ngơ cả ngày'
'thằng khốn bất tài'
'chết đi'
'biến mất khỏi thế giới này đi'
'đồ xấu xí'
'tao hận mày'
'chỉ làm được có thế thôi sao?'
'cũng chẳng phải loại tài giỏi gì'
'bị ngã thế là đáng lắm'
'đúng là đồ bỏ đi'
'ước gì nó gãy chân cả đời đi'
Park Woojin ôm đầu hét lớn, đánh động cả mặt hồ phẳng lặng, tạo nên từng gợn sóng lan toả khắp hồ. Những ký ức ấy cứ hiện về như một cơn vũ bão, cuốn bay tâm trí Woojin. Tiếng còi báo inh ỏi, tiếng bác sĩ, rồi lại tiếng xì xầm đâu đó. Tim cậu như bị bóp nghẹt. Woojin thở hổn hển như cá mắc cạn, khóe mi ứa nước mắt, gục ngã bên hồ.
Tay Woojin lộ ra những vết thẹo thật xấu xí đằng sau chiếc áo dài quá nửa bàn tay. Những vết cắt được rạch không lưu tình, tạo nên những vết thương đau đến thấu xương. Máu đã chảy, đỏ thẫm. Cậu nhẹ vuốt những đau thương vẫn còn đang nhức nhối, từng vết một. Woojin bật cười. Hóa ra cậu là lại là một tên thất bại đến vậy. Gì mà vitamin của mọi người? Gì mà nụ cười xoá bỏ mọi mệt nhọc bất an? Chẳng phải đều là giả dối cả sao? Từ lâu rồi Woojin đã không còn thực sự vui vẻ khi cười. Nó dường như thành một thói quen, khiến dẫu cho có bất cứ ai hỏi cậu, kể cả là cậu bạn thân nhất của Woojin, thì cũng chỉ nhận lại một nụ cười giả tạo đến buồn nôn. Woojin hối hận thật nhiều, đáng ra cậu nên bật khóc và nói rằng mình không ổn. Giá như có một người nào đó nhận ra rằng cậu không ổn và đến bên an ủi cậu. Nhưng chẳng có một ai... Vỏ bọc kia quá sáng chói, nó lu mờ con người thật của cậu, đè nặng lên tâm hồn mỏng manh của Woojin những áp lực vô hình chẳng gọi tên, khiến cổ họng Woojin nghẹn ứ mỗi khi nghĩ tới trong những đêm đơn côi chỉ có cậu và bốn bức tường nhỏ bé. Cũng vì quá sáng, nên nó lại vô tình rút cạn nguồn sống của cậu lúc nào không hay, để lại một cơ thể mục rữa, không khác nào một cái hộp rỗng không. Hai hàng nước mắt cậu lăn dài trên gò má, chẳng tài nào kiềm nổi. Woojin mệt rồi...
Có lẽ đây là thiên đường, nơi mà Woojin vẫn mong hằng đêm, trong những hôm cậu nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà trong vô định. Cậu đã từng ước, rằng nếu một mai thức dậy, cậu có thể biến mất cùng cái nụ cười và vỏ bọc giả tạo này thì tốt biết bao. Và có lẽ điều đó đã thành hiện thực, cuối cũng Woojin đã ở đây. Cậu đứng phắt dậy, ánh mắt vô hồn nhìn hồ nước trước mặt. Chỉ cần bước thêm một bước nữa và hoà mình với làn nước trong suốt trước mắt, Woojin sẽ được giải thoát hoàn toàn... Sẽ chẳng còn Park Woojin nào trên cõi đời này nữa.
Nhưng Woojin không thể cử động được. Rõ ràng, chỉ cần bước thêm một bước, dễ dàng thôi mà... Tất cả những ồn ào bên tai sẽ biến mất, những hình ảnh giả dối kia cũng theo đó mà tan thành hư vô.
Chỉ là Woojin vẫn không tài nào làm được.
Bao lần vẫn vậy, Woojin không bao giờ có đủ can đảm để kết liễu đời mình. Cậu ngồi thụp xuống đất, co chân lại, đầu gục xuống hai cánh tay đặt lên đầu gối. Woojin run rẩy từng hồi, một thứ gì đó đang kéo cậu lại, khiến cậu không ngừng sợ hãi. Bàn tay cậu nắm chặt đến mức để lại những vết lằn tấy đỏ ửng. Cậu đặc biệt ghét bản thân lúc này, lồng ngực cậu như muốn nổ tung vì đống cảm xúc hỗn lộn này. Một sự hèn nhát không cần thiết...
Có lẽ, trên đời này chẳng ai ghét phải sống nhiều bằng Woojin.
Nhưng cũng chẳng ai khao khát được sống nhiều như Woojin cả.
Khao khát sống, nên mới bỏ mặc tất cả tủi nhục mà cắn răng mà gắng gượng cố gắng, ngày càng cải thiện bản thân. Khao khát sống, nên dẫu cho đôi chân có ngã xuống thêm hàng tỷ lần nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục đứng lên. Khao khát sống, nên những vết thương trên cổ tay chưa bao giờ đủ sâu để đưa cậu rời khỏi thế giới này.
Park Woojin có một ước mơ chưa thành hiện thực, có một đam mê chưa bao giờ được thoả mãn, có một cuộc đời chưa trọn vẹn. Woojin vẫn muốn được yêu và cảm nhận tình yêu mà mọi người dành tặng cho cậu. Trong hàng trăm hàng ngàn những lời lẽ cay độc, vẫn còn ở đó những lời yêu thương, những lời an ủi của một ai đó thậm chí cậu còn không quen. Còn bố mẹ cậu nữa, họ sẽ thế nào nếu cậu biến mất? Chắc hẳn họ sẽ đau buồn lắm, vì kho báu của họ đã theo thần chết mà đi. Lúc này đây cậu lại nhớ cái vỗ về đầy dịu êm của gia đình đến lạ. Woojin muốn gặp hai người quá.
'Xin chào'
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip