Forget her, remember me

Lại một tuần yên bình với Woojin và Youngmin.

Một buổi tối đi học muộn về Woojin ghé qua cửa hàng tiện lợi ăn tối luôn, không về kí túc xá nấu nữa. Kiểu gì Woong hyung cũng nấu sẵn cho cậu, nhưng mà thôi, Woojin sợ nửa đêm còn phải gọi xe cứu thương nữa thì mệt lắm :))))

Ăn xong Woojin vẫn chưa muốn về, dù giờ đã là 10h tối, và 12h kí túc xá sẽ giới nghiêm. Cậu lang thang đi dọc công viên gần đó, bỗng nhận được điện thoại

Woojin ấn nút nghe

"Woojin hyung, xin lỗi vì gọi hơi muộn"

Đầu dây bên kia vang lên giọng của Daehwi, người chỉ kém Woojin 2 tuổi, nhưng lại học sớm 1 lớp, năm sau cũng vào đại học.

"Bây giờ còn biết phép lịch sự cơ đấy"

"Ừ đương nhiên. Hyung đang làm gì đó?"

"Nhậu. Đi dạo" Woojin tay cầm điện thoại, tay cầm lon bia lạnh đã mở nắp

"Em cũng muốn nhậu với hyung một bữa"

"Vậy chờ mày đủ tuổi đi"

Vẫn là cái cách nói chuyện đầy cà khịa của hai anh em nhà tôi :))))

"Nghe bảo anh đang thích ai đó nhỉ"

"Mày lại cà khịa tao rồi 🙂 Ừ thì sao?"

"Chẳng có gì cả. Chỉ là em muốn bảo anh hãy yêu người đó bằng cả trái tim mình, thế nào người kia cũng rung động thôi"

"Dạo này kinh nghiệm đầy mình nhỉ, dù sao cũng..."

Đang nói bỗng dưng Woojin im lặng.

Cậu nhìn thấy ở ghế đằng xa xa có ai đó đang ngồi.

Mà dáng ngồi này ngày nào cậu cũng nhìn thấy...

"Này, Woojin hyung, anh có nghe em nói gì không?"

"Có, nhưng mà thôi, anh thấy tình yêu của anh rồi, giờ anh sẽ đi thực hành những gì chú mày nói đây"

Daehwi cười phá lên "Oke oke chúc may mắn"
...
Woojin tắt máy, rảo bước thật nhanh về phía chiếc ghế đá kia

...

Người ấy dù có to cao nhưng ngồi xuống cũng chỉ là một cục bông bé xíu, nhìn mà muốn cho vào bao mang về.

Woojin đến nơi

Đúng rồi

Chính là Youngmin hyung

Nhưng...

"Youngmin hyung..." Woojin gọi tên anh, Youngmin không đề phòng ngước lên.

Đập vào mắt Woojin là một cảnh tượng đau lòng.

Youngmin ngồi bó gối thu lu trên ghế, người co rúm trong chiếc áo khoác mỏng manh giữa thời tiết tháng 11, Woojin còn nhìn thấy một đống vỏ lon bia chất đầy bên cạnh, đếm qua có hơn chục lon chứ ít.

"Youngmin hyung..." Woojin lại gọi một cách xót xa

Gương mặt hiện tại trước mắt Woojin không phải là gương mặt xinh đẹp dễ thương mọi ngày, giờ gương mặt của Youngmin trông mệt mỏi hết sức. Đôi mắt xinh đẹp sưng đỏ vì khóc, trong mắt hằn lên những tia máu, đôi môi đỏ mọng mọi khi giờ thâm tím lại vì lạnh, làn da cũng đỏ lên nữa. Từng thứ từng thứ, như chiếc gai đâm vào trái tim Woojin, làm trái tim cậu cứ thế rỉ máu...

Không chờ đợi thêm, cậu ôm ngay hình bóng ấy vào lòng. Cố gắng truyền chút hơi ấm để anh thấy ấm lên.

Youngmin ngồi im không nói gì, lại càng làm Woojin lo hơn nữa

"Có gì anh hãy nói ra, đừng im lặng như vậy, em sợ lắm đấy"

"Woojin" Youngmin cất tiếng nhỏ như muỗi kêu, kèm tiếng sụt sịt thật khẽ, làm Woojin chỉ biết thương và thương thêm

"Em đây"

"Người anh yêu bấy lâu nay...đã từ chối anh thẳng thừng..."

"Anh...anh yêu cô ấy nhiều lắm...đã bao lâu nay...vậy mà cô ấy phũ phàng bảo anh đi đi...cô ấy bảo không muốn nhìn mặt anh nữa..."

Giọng Youngmin càng ngày càng vỡ, Woojin biết anh sắp khóc rồi

Giờ là lúc Woojin giở hết kinh nghiệm anh em truyền lại cho cậu. Woojin nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai Youngmin

"Nếu cô ấy đã không yêu anh, vậy anh hãy để cô ấy đi đi"

"Có những chuyện nên bỏ qua, anh đừng cố níu giữ nữa, hãy để anh, và cả cô ấy nữa, hãy để hai người tự do đi"

"Anh xứng đáng để được yêu thương mà, anh cũng còn có em bên cạnh nữa..."

Woojin biết mình bị mê sảng rồi, nhưng cậu mặc kệ

"Ừ, anh hiểu rồi" Youngmin khẽ nói "Anh sẽ quên cô ấy đi"

Nói rồi Youngmin đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước. Vừa nãy Woojin ngửi thấy mùi say nồng nặc từ người Youngmin hyung rồi...

"Này, chờ em với!"

Woojin chạy đến, cũng may là đúng lúc Youngmin loạng choạng chuẩn bị té ngửa.

"Thôi, để em dẫn hyung về phòng"

Youngmin mệt mỏi gật đầu, rồi Woojin cứ thế dìu Youngmin về kí túc.

Phòng kí túc xá của Youngmin ở tận khu nhà trong cùng, đã thế còn nằm tận tầng 3, khiến cho Woojin tốn không biết bao nhiêu sức lực mới dìu được Youngmin lên trên.

Vừa ấn chuông cửa thì có người chạy ra

"Youngmin hyung, hyung đi đâu muộn vậy?" Hình như bạn cùng phòng của Youngmin chạy ra, chưa nhìn thấy gì đã bắn liên thanh...
...

"Donghyun hyung?"

"Woojin?"

Woojin giật mình với người đang cầm bàn chải đánh răng vừa chạy ra. Ai mà ngờ chứ, hóa ra chính là ông anh Donghyun của cậu.

"Woojin, giờ này chú mày còn ở đây làm gì?"

"Em đưa Youngmin hyung về..." Woojin chỉ vào cái người đang say khướt trong tay mình, Donghyun vội vàng đỡ anh ấy.

"Sao anh không nói anh cùng phòng với Youngmin hyung?"

"Thế vì sao anh phải trả lời câu hỏi của chú?"

Lần này thì Woojin im bặt, cậu chỉ biết chạy theo Youngmin và Donghyun vào nhà

"Trời ơi anh tôi, anh đã uống bao nhiêu vậy?" Donghyun ngửi mùi men trên người Youngmin cũng thấy đáng sợ

"Chắc hơn chục lon bia..." Woojin thẳng thắn khai nhận

Donghyun dìu anh vào giường, đắp chăn, Youngmin cũng nhẹ nhàng nhắm mắt đi ngủ.

Donghyun nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Youngmin, thở dài buồn bã, dường như anh cũng đã biết chuyện gì đó

"Sao anh phải khổ vì tình như vậy làm gì?"

"Vì tình yêu con người có thể làm tất cả mà" Woojin buồn bã đáp "Vậy Donghyun hyung không cảm thấy đau khổ vì tình yêu sao?"

"Chính vì đã đau khổ quá nhiều nên không cảm nhận được nữa, cũng vì thế nên cũng không đón nhận nổi đau khổ nữa rồi"

Woojin nhìn hai ông anh đang buồn bã, tâm trạng cũng chùng xuống, làm cậu chẳng còn tâm trạng ở lại đây nữa, vả lại còn 10' nữa là 12h đêm rồi, cậu phải về ngay kí túc xá không thì không kịp mất

"Thôi em về đây" Woojin quay người bước đi

Nhưng chưa kịp bước thêm bước nào thì có cánh tay ai đó giữ chặt lấy cậu

"Woojin à, đừng đi..." Youngmin nói trong cơn mê, dù vậy cánh tay giữ cậu vẫn rất chặt

"Em phải về rồi, sắp đến giờ giới nghiêm..."

"Đừng đi mà..." Youngmin nhõng nhẽo không chịu, vì uống say nên tâm trạng cũng thay đổi như con nít, anh bắt đầu khóc thút thít

"Woojin...hức, đừng đi mà...hức,hức..."

"Thôi chú mày ở lại đây đi" Donghyun gợi ý, rồi cậu đi ra khỏi phòng

"Nhưng mà..."

"Ở lại một đêm cũng có sao đâu" Donghyun nháy mắt rất nguy hiểm "Thế nhá, anh mày đi ngủ đây" Nói xong Donghyun đi ra ngoài, đóng cửa vào

Woojin thở dài, chỗ này toàn cám dỗ như vậy mà...

Đơn giản như Youngmin bấy giờ đây

Dường như anh đã ngủ say, tuy cái tay giữ cậu vẫn chặt

Gương mặt anh khi ngủ thì khỏi nói, mặt anh vốn đã như thiên thần, mà khi anh ngủ gương mặt anh còn xinh đẹp hơn

Đôi mắt khép chặt, hàng lông mi dài rung rinh, đôi môi căng mọng, má ửng hồng vì uống say...

Woojin nuốt nước bọt một cái.

Cậu thèm Youngmin hyung quá.

Không, phải giữ liêm sỉ, phải giữ liêm sỉ... Woojin cứ lẩm bẩm, rồi chui vào nằm cạnh anh luôn.

Chui vào xong mà tim cậu đập thình thịch không thôi. Cậu cảm nhận được anh đang rất sát mình, sự ấm áp đó lan sang cậu, làm cậu không tự chủ mà lại nuốt nước bọt lần nữa

Tự nhiên Youngmin đổi tư thế, quay vào Woojin mà ngủ

Thôi chết rồi...

Hơi thở ấm áp của Youngmin cứ thế phả vào cậu...

Hương dâu ngọt nhẹ đó cứ thế lượn lờ quay người cậu...

Woojin chẳng giữ liêm sỉ nữa, cậu vòng tay ôm lấy anh.

Người Youngmin mềm mại như cục bông,ôm vào lòng lại càng nhũn ra như nước.

Mùi men nồng hòa với mùi hương dịu nhẹ trên người anh, chẳng khác gì thuốc kích thích với Woojin...

Làn da trắng sứ trong tay cậu thực sự rất mềm, mềm mịn đến nỗi không có từ nào miêu tả nổi.

Đôi môi đỏ mọng hé mở, để lộ hai chiếc răng thỏ trắng. Hơi thở Youngmin gần đến nỗi cậu có thể cảm nhận được từng hơi thở phả vào mũi cậu, Woojin hít hà từng hơi thở quý giá đó...

Trời ơi, toàn là cám dỗ, nó lấy hết liêm sỉ Woojin đi rồi...

Cậu không kiềm chế được mà hôn lên đôi môi đang hé mở kia.

Một dòng điện mạnh chạy xẹt qua người cậu. Hương vị quyện trong đôi môi đó thật khó dứt ra, Woojin chỉ nghĩ thôi thì hôn nhẹ một cái, cuối cùng không chịu được mà cậu cứ để môi mình như vậy không buông ra...

Đến lúc Woojin tiếp tục tiến tới, cạy răng Youngmin ra thì anh có vẻ hơi khó chịu, cậu liền buông môi ra, sợ anh dậy mà phát hiện thì cậu chẳng còn cái lỗ nào để chui xuống cả.

Ngủ ngon nhé, Woojin nhìn gương mặt ngây thơ đó say ngủ mà hôn nhẹ một cái, thì thầm chúc ngủ ngon.

Hơi thở và sự mềm mại đó vừa cám dỗ Woojin, vừa đưa cậu vào giấc ngủ...


























--------------
Có ai thấy chap này hay không? :3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip