If say lie, you will happy

Ngay sáng hôm sau, Woojin đang yên giấc trong chăn thì bị làm phiền.

Hôm nay là chủ nhật nên cậu muốn ngủ một chút, ai dè vừa sáng sớm đã có ai ấn chuông gọi cửa liên tục. Woojin ra ngoài mang theo bộ dạng lôi thôi lếch thếch mở cửa.

Đứng trước gương mặt nhăn nhó của Woojin hiện giờ là Kim Donghyun, không chỉ anh, mà còn thêm hai cái va li nữa, kèm một túi xách to bự, anh đang ngồi trên một cái va li, khoanh tay nhìn cậu.

"Vào dọn đồ đi" Donghyun hất hàm "Hôm nay anh với mày chuyển phòng"

"Sao sớm thế?" Woojin đưa tay lên gãi mái đầu đã dựng ngược hết tóc lên "Anh đã viết trong đơn chưa?"

"Đây" Donghyun lôi ra hai tờ đơn, tất cả đều được đóng dấu và ký xác nhận, Donghyun cũng là một con người làm việc nhanh nhẹn đấy.

"Được rồi, chờ em một lát"

"Woong dậy chưa?"

"Chưa đâu"

"Vậy nhẹ nhàng thôi, anh không muốn anh ấy dậy bây giờ"

Rất nhanh chóng, Woojin đã dọn sạch sẽ đồ đạc, ngay sau đó Donghyun cũng xếp đồ của mình vào vị trí lúc trước của Woojin. Cậu kéo hết mấy cái va li ra khỏi nhà, thấy hơi tội lỗi vì mình đi mà không nói cho Woong lời nào

Woojin đóng cửa lại, và cậu nghe thấy trong phòng có tiếng mở cửa.

Woojin yên ắng đứng ở ngoài cửa...

Vốn trong phòng cũng có cách âm, nhưng những tiếng động to vẫn có thể nghe thấy.

...5 phút sau, tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên, chẳng căn phòng cách âm nào ngăn cản cho nổi. Không khí yên lặng đến khó chịu, làm Woojin ở ngoài cũng toát hết mồ hôi

...10 phút sau, thêm một tiếng đổ vỡ nữa vang lên xoang xoảng

...thêm 5 phút nữa, tiếng khóc tức tưởi lại vang lên

Cầu chúa hãy phù hộ cho hai người họ, Woojin lẩm bẩm chắp tay cầu nguyện...
.
.
.
.
Woojin đến trước cửa phòng ký túc của Youngmin, khẽ mở cửa. Cậu thấy ngay anh đang nằm ngủ ở phòng khách, anh ngủ úp mặt xuống bàn, trước mặt là laptop vẫn để mở. Cái chăn đắp lên người anh rơi xuống, chắc là Donghyun đem ra đắp cho anh.

Woojin nhẹ nhàng kéo chăn lên cho anh một chút, bế anh về phòng. Nhưng không thể bế nổi. Con người được Woojin tẩm bổ mỗi ngày giờ lại mập lên như gấu trúc, Woojin bế lên mà loạng choạng chân đi không vững, để anh xuống giường mà cũng ngã xuống theo.

Woojin thật là có phúc khi hạ cánh xuống một cái nệm thịt mềm mại ấm áp như Youngmin. Bị đè mà anh vẫn ngủ rất say, mắt nhắm nghiền, miệng hơi hé ra. Woojin nằm trên người anh, đùa nghịch vân vê mấy lọn tóc mới gội còn thơm mùi bạc hà, sờ sờ cái má tròn tròn trắng trắng, hết khép miệng anh vào rồi mở ra.

Và rồi đặt lên môi anh một nụ hôm mềm mại.

Woojin ấn môi mình lên, chiếc lưỡi nhẹ nhàng cậy răng anh, luồn lách vào trong khoang miệng, chạm nhẹ vào lưỡi anh, thành công làm Youngmin tỉnh giấc.

Youngmin mờ mịt mở mắt ra, còn chưa rõ bóng hình đang khuấy đảo khoang miệng anh, anh chỉ biết sợ hãi mà ú ớ vài tiếng. Nhưng rồi chiếc lưỡi của Woojin thành công làm Youngmin tan chảy. Anh hoàn toàn nhũn hết người ra, mặc cho Woojin làm gì thì làm. Chỉ đến khi Woojin rời khỏi, kèm theo cái liếm nhẹ lên môi anh, Youngmin mới có thể hít thở như vừa chết đi sống lại.

"Môi anh khô lắm, anh nên bôi son dưỡng nhiều một chút" Woojin nhìn đôi môi ướt át của anh, trên đó giờ toàn nước miếng của cậu.

"Sao em lại ở đây?"

"Từ giờ em sẽ sang ở với anh" Woojin nhoẻn cười, và trên đôi môi Youngmin cũng nở nụ cười hạnh phúc

"Được rồi, nằm xuống đây" Youngmin ôm Woojin vào lòng "Ngủ thêm một lát với anh đi"

Woojin nằm gọn trong lòng Youngmin, cảm nhận hơi thở của anh phả vào mũi mình. Cảm giác thật bình yên, cớ sao Woojin lại cảm giác rối bời trong lòng đến vậy?

"Youngmin hyung"

"Ừm"

"Trong mắt anh, em là người như thế nào?"

"...em là người anh thích"

"Thật chứ? Anh thích em sao?"

"Ừm, có chứ, nhưng chưa đủ" Anh nhẹ nhàng xoa đầu Woojin

"Chưa đủ?"

"Chưa đủ...so với tình yêu của em..."

"Đối với anh, em chỉ như vậy thôi à..."

"Không, em còn là một củ khoai tròn,rất đẹp trai, người có cái răng khểnh xinh nhất anh từng gặp, lúc nào cũng nấu cơm cho anh ăn, lúc nào cũng chăm sóc anh, lúc nào cũng lo lắng cho anh, người vứt hết mọi việc chỉ vì cùng anh đến thư viện, người mà luôn dõi theo anh từng chút, người như mẹ của anh, người mà anh...luôn...tìm kiếm..."

"Woojin...xin lỗi...vì đã...không yêu em đủ nhiều...xin lỗi vì đã..."

Youngmin bắt đầu nói một cách mơ hồ, rồi chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
.
Youngmin mở mắt thức dậy thì mặt trời đã lên quá đỉnh đầu. Woojin bên cạnh không thấy đâu, thay vào đó là hương thơm ngào ngạt của đồ ăn bay vào phòng. Youngmin ra ngoài, thấy Woojin hông quấn tạp dề, cầm đũa đảo đồ ăn, cái hình ảnh mà Youngmin không bao giờ bắt gặp ở Donghyun ngày trước.

"Anh dậy rồi à? Mau ra ăn cơm đi" Woojin bê đĩa há cảo chiên nóng hổi ra. Youngmin ngồi xuống bàn, gắp vào bát Woojin thật nhiều rồi mới ăn.

Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, là điện thoại của Youngmin. Anh khẽ nhăn mặt rồi cất điện thoại, anh chỉ tập trung ăn uống thật nhanh rồi lại đứng lên đi vào phòng, 5 phút sau Youngmin ra ngoài khi quần áo tươm tất, anh chạy vội ra ngoài

"Youngmin, anh đi đâu mà vội vậy?" Woojin nhìn bộ dạng của anh làm cậu thấy lo lắng

"Anh có việc gấp phải đi ra ngoài một chút. Em cứ ăn cơm trước đi nhé"

Youngmin đóng sầm cửa lại, không để Woojin lên tiếng thêm một lần. Bàn cơm Woojin cũng chẳng động đũa đến, cậu từ từ gói những đĩa đồ ăn đã nguội lạnh để cất đi.

Cả đêm đó, Youngmin không về.

Woojin lo lắng đến nỗi không ngủ được, gọi điện hay nhắn tin anh cũng không trả lời, cậu chỉ biết loanh quanh khắp phòng mà chờ đợi trong thấp thỏm. Chẳng biết từ lúc nào Woojin đã ngủ gục trên sofa phòng khách.

Rất rất lâu sau, trong giấc mơ chập chờn của Woojin, cậu đã nghe thấy tiếng mở cửa. Woojin mở bừng mắt, cậu thấy ngay Youngmin đang nhón chân bước vào.

"Im Youngmin! Cả đêm hôm qua anh đã đi đâu vậy?"

Woojin ôm lấy vai anh lắc lấy lắc để, đổi lại chi là những tiếng kêu đau đớn của Youngmin

"Woojin, nhẹ tay thôi..."

Woojin vạch chiếc áo sơ mi của anh ra, trên vai Youngmin là một vết bầm lớn tím tái đến chảy máu. Woojin kéo nhẹ tóc anh, trên trán, mắt và môi đều có vết thương của một vụ ẩu đả nặng nề.

Woojin tức giận kéo tay anh ngồi xuống, lôi hộp y tế ra, lấy một ít bông thấm cồn rửa sạch vết thương chảy máu kia.

"Woojin, a...đau, đau đấy..."

"Em còn đau hơn này" Woojin bực bội, nhưng cậu cố nhẹ tay hết sức, sau một hồi người Youngmin đã kín băng dán trắng

"Nói đi Youngmin, hôm qua anh đã đi đâu vậy?"

"Ở trường phát hiện có trộm... Anh chạy đến bắt bọn chúng nhưng lại bị đánh ngược lại..."

"Anh ngốc thế" Woojin búng một cái trúng trán chỗ Youngmin bị thương làm anh la oai oái "Anh nghĩ sức anh đủ chống lại mấy bọn côn đồ đấy hả? Ít nhất cũng phải gọi trợ giúp chứ?"

Youngmin im lặng cúi đầu không nói gì. Thấy anh ra vẻ hối lỗi, Woojin hôn nhẹ lên chỗ trán kia rồi đứng lên, dụi đôi mắt không được ngủ đủ giờ đã díp lại

"Thôi được rồi, em sẽ đi nấu gì đó ăn sáng đã, sau đó em phải đi ngủ thôi, em đã thức cả ngày hôm qua rồi"

Woojin vươn vai đi vào bếp, còn Youngmin vẫn ngồi đó, tay anh run rẩy nắm chặt lại

Woojin, anh xin lỗi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip