5. Snowflakes are kisses from the heaven.


Park Woojin đưa môi nhấp một ngụm nhỏ cà phê mà không hề phát hiện nó đã nguội từ lúc nào, cậu cố tỏ ra trầm tĩnh lạnh lùng, ra vẻ như rất chuyên tâm vào quyển sách trên tay, đôi lúc lại làm như vô tình liếc mắt nhìn về phía Ahn Hyungseob.

Ahn Hyungseob tắt máy pha cà phê, dọn dẹp các kiểu trong quầy, đến khi lau hết tất cả mọi thứ  lần thứ năm rồi mới chầm chậm đưa mắt nhìn về phía Park Woojin.

Park Woojin, thân ái muốn nói cho cậu biết rằng đã tám giờ tối rồi, cậu còn muốn ngồi đó đến bao giờ?

"Quý khách, chúc quý khách một buổi tối tốt lành." Park Jihoon không một chút nghĩa khí, đến giờ tan làm liền bỏ mặc mọi thứ lại cho Hyungseob.

Tiếng chuông treo ở cửa vang lên mới đánh động được đến vị nhà văn - đang - chăm - chú - vào - quyển - sách - kia.

Park Woojin nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi, uống một li cà phê mất gần 2 tiếng ...

"Thật ngại quá, tôi không để ý thời gian, có phải là quá giờ làm việc của quán rồi hay không?" Woojin đóng quyển sách lại, đứng dậy tiến về phía quầy rút thẻ ra thanh toán.

"Không sao đâu ạ." Hyungseob nhận thẻ từ tay Woojin.

Tay chạm tay, rồi như có thứ gì đó chạm luôn vào tim Park Woojin. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có thứ gì đó như hiện lên trước mắt cậu.

Hình như là một vài cánh hoa hạnh đào bay trong gió.

Park Woojin gật đầu cúi chào rồi bước ra về, Ahn Hyungseob thấy Woojin bước ra khỏi cửa mới trút một hơi thở thật dài, nín thở quá lâu thì ra không chết thật ...

Vậy mà tự nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên một lần nữa, và khuôn mặt của Park Woojin lại lạnh lùng xuất hiện trước mắt cậu, khiến cho Hyungseob đang hít thở bị sặc một ngụm không khí.

"Tuyết rơi khá dày, trời cũng tối rồi, cậu có muốn tôi đưa về không, Ahn?"

Tuyết rơi dày và trời tối thì liên quan gì đến nhau ...

Dù nghĩ được như thế nhưng Ahn Hyungseob vẫn vô thức gật đầu, đến khi nghe hiểu hoàn toàn câu hỏi thì nhìn thấy một nụ cười lén nở trên môi Woojin, như vừa lo sợ vừa vui lòng.

Hyungseob không biết rằng khóe môi của mình cũng đã cong lên từ lúc nào...

Thế là có cảnh tượng Ahn Hyungseob loay hoay tìm áo khoác mặc vào trong khi Park Woojin đứng khoanh tay tùy tiện dựa vào cánh cửa đợi Hyungseob.

Ừm, phải nói thế nào nhỉ, hình như lâu lắm rồi Park Woojin không chờ đợi ai mà tâm trạng lại vui vẻ đến như vầy.

___

Tuyết rơi, Park Woojin và Ahn Hyungseob sánh vai nhau đi dưới một chiếc ô trên phố.

Ahn Hyungseob cảm thấy thật kì lạ, dù sao đối với Woojin thì mối quan hệ của hai người vẫn chưa phát triển đến mức có thể gọi nhau là bạn bè, tại sao Woojin lại đưa cậu về?

Với lại, hình như chiếc ô này hơi nhỏ thì phải, lớp lông trên áo Woojin cứ cọ vào má Hyungseob mãi thôi.

"Bình thường cậu vẫn đi bộ về nhà như vậy sao?" Woojin tay cầm ô, mắt nhìn thẳng, bề ngoài vô cùng điềm tĩnh, giọng nói trầm ổn hỏi Hyungseob.

"Ừm, đi bộ với Jihoon, nhưng hôm nay cậu ấy có hẹn rồi nên về trước." Hyungseob khẽ nói, hai tay xoa vào nhau, ban nãy vội vàng quá nên đã quên mất bao tay nên bây giờ hai tay cậu lạnh ngắt.

Woojin nhìn Hyungseob hà hơi sưởi ấm cho tay cậu ấy, trong lòng liền có chút ngứa ngáy, ơ hay cái tên nhà văn này, người ta cũng không có hà hơi vô mặt anh, sao tự nhiên anh lại phản ứng quá khích? Woojin thầm mắng.

Phản ứng quá khích của Woojin chính là muốn đem Hyungseob ôm vào lòng.

Nhưng hành động thì lại khác, cậu chỉ lặng lẽ chìa tay ra trước mặt Hyungseob.

Hyungseob bị hành động này dọa cho ngẩn người.

"Đưa tay cho tôi."

Như có ma xui quỷ khiến, Hyungseob thật sự đưa tay chạm vào lòng bàn tay to ấm của Woojin.

Park Woojin lặng lẽ nhét tay người ta vào túi áo khoác của mình.

Mười ngón tay tìm thấy hơi ấm đan chặt vào nhau, cái này chính là trọng điểm.

Nghĩ lại trước đây một chút, Jieun cũng đã từng muốn được Woojin cầm tay cho vào túi áo khoác thế này, nhưng Woojin đã từ chối.

Hồi đó không tìm được lí do, bây giờ thì hình như Woojin biết lí do là gì rồi.

___

Tuyết vừa ngừng rơi được một chút bây giờ lại  tiếp tục rơi trở lại.

Woojin đứng dưới tuyết ngơ ngẩn đợi Hyungseob đi mua bánh bao quay về. Cậu đứng đó nhìn từng bông hoa tuyết rơi xuống, như có gì đó chạm vào tim cậu.

Hình như có người từng nói rằng, những bông hoa tuyết chính là những nụ hôn đến từ thiên đường.

Hình như từ rất lâu rồi có một người ...

Park Woojin chưa kịp đắm mình vào suy nghĩ hoài niệm thì nghe thấy tiếng của Hyungseob.

"Nhà văn Park, để cậu đợi lâu rồi." Hyungseob vừa cầm ô vừa cầm bịch bánh bao còn nóng hổi tỏa mùi thơm lừng chạy đến bên Woojin, cậu nở một nụ cười.

Woojin không nhìn thấy nụ cười đó, cậu chỉ nghe thấy mấy tiếng nhà văn Park còn oong oong bên tai.

Nhà văn Park.

Ừ, đúng rồi nhỉ Park Woojin, mày cứ tự hỏi tại sao Hyungseob biết mày, mày đã ngốc đến mức quên mất rằng mày là một nhà văn nổi tiếng sao?

Vậy thì Ahn Hyungseob tại sao lại biết mày, câu trả lời đã đơn giản quá rồi.

Nhưng tại sao, cảm giác hụt hẫng này là gì?

"Nhà văn Park? Nhà văn Park?" Gọi mấy tiếng mà Woojin vẫn không trả lời, Hyungseob liền đổi cách gọi "Park Woojin."

Woojin như bừng tỉnh nhìn Hyungseob, phản ứng nhìn buồn cười chết đi được.

Ahn Hyungseob không biết lấy ở đâu ra dũng khí đưa tay lên chạm vào những bông hoa tuyết li ti trên tóc Woojin, khẽ nói:

"Biết gì không, những bông hoa tuyết này chính là những nụ hôn đến từ thiên đường đấy."

Thời gian đối với Woojin như ngưng đọng, sau đó như quay trở về rất lâu trước đây.

Hạt mít, cậu biết gì không, những bông hoa tuyết này chính là những nụ hôn đến từ thiên đường đấy. 

Phô mai, cậu thật là ...



Park Woojin nắm lấy tay của Hyungseob đang làm loạn trên tóc của cậu khiến Hyungseob giật mình.

Woojin lúc ấy chỉ nghĩ được rằng mình muốn thử vị của nụ hôn đến từ thiên đường vừa đáp nhẹ  xuống bờ môi anh đào của người đối diện.

Mà Park Woojin đã nghĩ là phải làm.

Woojin kéo Hyungseob lại gần mình, đưa tay luồn vào tóc cậu, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi Hyungseob một nụ hôn.

Nụ hôn đến từ thiên đường có vị mặn hay ngọt?

Bạn nói thử xem, hoa tuyết có vị gì?

Đối với Woojin, nó có vị ngọt.


To be cont.


Bạn biết gì không, nếu mà hai người cùng nhau đi dưới ô thì anh cu Chin cầm ô ở tay phải và An thỏ cũng phải đi bên phải của anh cu Chin.

Và nếu mà anh cu Chin vừa cầm tay An thỏ vừa cầm ô che thì bạn thử tưởng tượng ra mà xem ...

Đại loại thì giống như là còng tay trái của hai người vào với nhau đó bạn =)))

Thôi vì sự lãng mạn, bỏ qua cho mình đi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip