#24

Jihoon về kể chuyện cho Woojin nghe, cậu chỉ im lặng không đáp. Đến là phiền với cái mặt lạnh tanh như tiền của cậu bạn mình, nhưng Jihoon cũng chẳng biết nói gì. Anh Daniel rủ cậu đi uống vài ly sau khi bộ phim hai người cùng tham gia đóng máy, cậu vội vã rời đi để mình Woojin ngồi thẫn thờ. Cậu vừa sập cửa thì Lai Kuanlin ngái ngủ đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Woojin đang ngồi lướt mấy thông tin về fashion show mà thở dài. Về cơ bản thì cánh báo chí không thể viết hết về tất cả mọi thứ xảy ra trong buổi diễn - đặc biệt là báo lá cải, họ chỉ viết những gì được người khác quan tâm đặc biệt để giật tít câu view, giả như chuyện Lai Kuanlin ăn mặc đẹp như thế nào, ngồi bên cạnh đàn anh Oh Sehun trông nổi bật ra sao, hoặc là hai người gây được những hiệu ứng gì bên đất Pháp. Woojin có lướt mãi thì cũng chẳng tìm thấy được nửa chữ về "bạn trai cũ" của mình đâu, vì báo lá cải trong nước làm gì biết đến sự tồn tại của Ahn Hyungseob, làm gì biết rằng photographer chụp cậu ấy đã giành được best picture.

Kuanlin xoè cho Woojin xem bức hình mình chụp được, dù nó nhiễu đầy những nếp nhăn xanh đỏ tím vàng. Trên màn hình là Ahn Hyungseob tưởng quen mà lại lạ, mái tóc nâu đập vào mắt Woojin như thể cậu đang nhìn người khác chứ không phải người mình quen mấy năm qua vậy. Cậu tự dưng giận dỗi, Ahn Hyungseob giữ mái tóc đen hai mươi hai năm, cuối cùng lại  bỏ đi nhuộm màu tóc khác là muốn đoạn tuyệt với mình hay gì?

Đến khi Woojin ném điện thoại xuống sofa, vào trong WC tạt nước cho hạ hỏa thì mới nhìn ra, giữa những giọt nước mờ mịt chắn tầm nhìn là gương mặt mình vẫn nhìn mỗi sáng mỗi trưa, cùng với mái tóc màu nâu hạt dẻ nửa ẩm ướt nửa khô ráo kia, bỗng chốc cảm thấy như một chỗ nào đó trong trái tim được xoa dịu. 

.

.

.

Jihoon cũng không phải cố ý lúc nào cũng nhìn vào màn hình điện thoại với máy tính của bạn, nhưng mọi thứ cứ lồ lộ ra thì cậu cũng chẳng biết còn cách nào nữa, chả lẽ cứ nhìn thấy Woojin cầm điện thoại thì bịt mắt vào. Cậu biết nó ăn phải bả gì nên mới suốt ngày đọc tin tức thời trang, ở nhà cũng tha về phải 7749 thể loại tạp chí mà trước nay nó không buồn liếc mắt đến. Woojin follow photographer Nick Dubois, người đã chụp bức hình ngày ấy của Hyungseob, và mặc dù ông chẳng bao giờ đăng thứ gì liên quan đến cậu ấy, Woojin vẫn cảm giác như có một dây liên hệ nào đó. Cũng nhờ sự năng nổ trong âm thầm của Woojin mà Jihoon biết Hyungseob ở đất Pháp thực sự đạt được thành tựu, tuy không thường xuyên lắm nhưng cái tên Tom Ahn vẫn nằm ở một góc những cuốn tạp chí thời trang Woojin mua về, từ tạp chí nhỏ đến tạp chí lớn đều có, cậu ấy cũng đang cố gắng hết sức vì giấc mơ của mình.  Mùa thu lặng lẽ trôi, đông cũng bình lặng mà qua đi, bốn đứa Just Dance và Jihoon đón xong một cái Tết, qua một mùa hè sôi động, lại đến một mùa thu lá vàng rơi mới chợt giật mình nhận ra thời gian tưởng lững lờ mà lại bước đi vội vã đến thế. 

"Woojin, em có muốn đóng phim không?" Một buổi chiều mùa đông trời mưa lất phất, lạnh căm căm, Woojin đang cuộn mình trong ổ chăn ấm áp thì nhận được cuộc gọi từ người quản lý. Cậu thực ra vẫn thỉnh thoảng nhận những vai có tính chất thêm màu sắc, tạo sự tươi vui cho bộ phim, nhờ thế mà dành được khá nhiều sự yêu mến, độ phổ biến cũng tăng lên đôi chút. Cũng lâu rồi Woojin chưa đóng phim lại, cậu nghiêm túc ngồi thẳng dậy tiếp điện thoại của quản lý.

"Anh gửi kịch bản cho em xem đi."

"Hôm nay Kuanlin đi làm nên anh nhờ nó mang về cho cậu rồi đó." Quản lý thao thao bất tuyệt. "Có hai kịch bản đang muốn mời cậu, một vai nam thứ chính và một vai nam ba, có tính thử thách lắm đấy. Cứ chọn cái nam thứ đi, cũng đến ngày cậu phải phủ sóng rộng rãi hơn rồi."

Lát sau Kuanlin cũng về đến nhà, đi có một đoạn từ ngoài cổng vào đến sảnh khu nhà thôi mà đầu nó cũng trắng bạc vì tuyết. Woojin làu bàu kêu thằng em ngốc nghếch, nó chỉ hì hì cười, đặt xuống trước mặt cậu hai quyển kịch bản rồi lao vào WC.

Vai nam thứ là một anh tổng tài trong phim hài lãng mạn. Dạo gần đây cứ đóng tổng tài thì không kể chính phụ đều trở thành giấc mơ trong mắt của các thiếu nữ mới lớn. Huống hồ gì anh tổng tài này còn đúng chuẩn nam phụ trong truyền thuyết, tốt đến mức đáng sợ. Woojin nhăn mày nhìn đống thoại sến rện, tự dưng muốn chùn bước.

Vai nam ba là một cậu trai còn trẻ, lay lắt và bất cần đời trong một bộ phim hình sự. Trong một lần vô tình cậu chàng có trong tay bằng chứng phạm tội của một tên tội phạm mà nam chính đang truy đuổi, vì thế cậu vừa được nam chính bảo vệ vừa sát cánh bên nam chính để vạch trần tội phạm. Nghe có vẻ kích thích người khác, Woojin lập tức nhấc máy gọi quản lý bảo em muốn nhận vai nam ba, mặc kệ quản lý la bài hãi trong điện thoại, rằng cậu điên rồi à cậu có biết mỗi tập nam ba đều bị tẩn cho một trận bã cả xương ra hay không, cậu còn là một idol đấy!  Nhưng Woojin mặc kệ.


Ai bảo cậu nam ba đấy là nhiếp ảnh gia cơ chứ.

Woojin tự dưng có một chút xúc động, giá như bây giờ Hyungseob vẫn còn ở cạnh cậu thì biết đâu có thể dạy cậu gì đó. Kiểu như nhiếp ảnh gia là phải cầm máy thế nào, bấm máy ra sao, phong thái thì như thế nào. Không phải Woojin không biết, cậu chụp ảnh nhiều, cũng đã từng đến trường Hyungseob vài lần sau khi cậu ấy rời đi, nhưng cậu vẫn hoang mang không biết mình nhập vai này thì sẽ thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng xoay vòng về việc giá như Ahn Hyungseob ở đây thì sẽ thế nào mà thôi.

.

.

.

Ngoài dự đoán của Woojin, hoặc có thể là quý nhân đãi kẻ khù khờ, bộ phim cậu đóng nhận được nhiều sự chú ý hơn hẳn nhờ mời được Kang Daniel làm nam chính, thậm chí Park Jihoon cũng tham gia. Jihoon than thở, cậu đóng mấy bộ phim thần tượng vườn trường cũng nhàm rồi, bây giờ là lúc để chuyển mình sang hình tượng mạnh mẽ hơn, cũng là nối dài con đường diễn xuất, chứ làm gì có ai cả đời đóng mãi một dạng vai được. Woojin bật cười.

"Ngày xưa mày toàn được người khác tìm vai cho, giờ tự đi casting nên mới khác thế này đấy."

"Biết sao được, tao vẫn là một con người thích những thứ kích thích mạo hiểm như thế này mà." Vai mà Jihoon nhận không ai khác ngoài vai tên tội phạm mà Woojin vô tình chạm trán, thực sự là thách thức với Jihoon vì nó không chỉ điên cuồng mà còn vặn vẹo, một kẻ có vẻ ngoài mỹ nam như Jihoon mà cân được dạng vai này thì cuộc đời chắc chắn bước sang trang mới.

"Thế còn kim chủ sao rồi? Tao nghe đồn đợt trước đi Paris hai người gặp mặt."

"Ừ, nối lại tình xưa cmnr." Jihoon thản nhiên.

"Thật??" Woojin bật dậy. "Sao mày không bảo tao?"

"Tao thấy chưa đến lúc. Với lại cũng ngại nói với mày, tao với Samuel quay lại vì gặp Hyungseob..."

"Mẹ... Về nhà nhớ kể cho tao nghe. Mày không thoát được đâu, thật đấy." Woojin dứ dứ nắm đấm trước mặt Jihoon. Buổi chụp poster phim còn kéo dài, Jihoon và Woojin chẳng có gì để làm ngoài ngồi tán phét. Quen bạn bao lâu mà vẫn không thể hiểu được logic của bạn, Woojin tự dưng cảm thấy mình vô dụng trước lối suy nghĩ của Jihoon.

"Thật ra tao thấy chẳng có gì đặc biệt, chuyện tao với Samuel ấy. Trước đây tao chấp nhận việc mình là một trong số những người được người ta nâng đỡ đặc biệt, sau đấy thì tao không thích nữa, không chịu làm thế nữa. Đến lúc Samuel bảo tao là chỉ thích mỗi mình tao thì tao đồng ý quay lại với người ta. Chứ bây giờ mày còn muốn tao phải giày vò dằn vặt nó vì tội đã từng nói dối tao là chỉ coi tao như bao người tình của nó à?" Jihoon nói rất thản nhiên, đến mức Woojin nhìn sườn mặt nghiêng của nó mà cảm giác cả thế giới đang chuyển động, chỉ một mình Jihoon tĩnh lặng vậy. Ai cũng suy nghĩ kiểu hảo tụ hảo tán được như nó thì thế giới chắc đã tốt đẹp hơn bao nhiêu phần rồi.

"Mày với Kuanlin cũng phải nghĩ thoáng ra đi. Chia tay thôi chứ có gì đâu mà xoắn." Lại còn là kiểu chia tay mà ai-cũng-biết-là-sẽ-quay-lại nữa chứ, nhưng Jihoon thức thời không phun hết ra. Woojin lắc đầu.

"Kim Samuel vẫn luôn lượn lờ trước mắt mày, nhưng Ahn Hyungseob và Yoo Seonho thì không."

.

.

.

"Hyungseob ơi cuối tuần này em sang chơi được không?"

"Cuối tuần này anh bận mất rồi, phải đi chụp ảnh ở ngoại ô." 

"Buồn quá."

"Vài hôm nữa anh có buổi chụp ở gần đấy, qua chơi với em sau. Thế nhé." Hyungseob vội cúp máy, chạy đến bên cạnh nhiếp ảnh gia.

Vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng đã chủ động liên lạc với Hyungseob ngay sau fashion week. Giữa hàng ngàn người như thế, Ahn Hyungseob cũng đã gây được sự chú ý nhất định với giới chuyên môn, đầu tiên bằng hình ảnh của chính mình, sau đó thì bằng tài năng của mình. Nick rất tán thưởng những gì Hyungseob chụp, anh nói cho dù nó mang đến cho anh cảm giác buồn bã như bước giữa một cơn mưa ngâu tháng bảy thì đâu đó vẫn len lỏi sự ngọt ngào và ấm áp. Hyungseob chụp cảnh đẹp hơn chụp người, anh thuê cậu làm trợ lý của mình trong những chuyến đi xa, ngoài công việc như một trợ lý thông thường, Hyungseob còn đứng bên cạnh anh như thể một phó đạo diễn đứng cạnh đạo diễn chính của mình, để ghi lại những gì lọt vào ống kính của cậu. Không phải ai cũng chớp được cơ hội tốt đến vậy, huống gì Nick còn là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, luôn hợp tác với những ngôi sao hạng A, thậm chí là hạng S, những tấm hình của Hyungseob cũng như được hứng chút ánh hào quang, lặng lẽ xuất hiện ở một góc nhỏ trên những tạp chí lớn, dù chưa là gì nhưng cũng khiến cậu hứng khởi không nguôi. Cậu cong cong mắt cười, chỉnh lại các thông số trên máy ảnh, rồi chợt giật mình vì Nick vỗ vai cậu, gương mặt đầy ẩn ý:

"Nói chuyện với bạn trai à Jerry?"

"Không ạ, em trai em." Hyungseob ngại ngùng. Từ sau lần gặp gỡ ở fashion week, anh không gọi cậu là Tom Ahn mà luôn gọi cậu là Jerry, dù "em trông không tinh quái như con chuột ấy". Hyungseob chẳng khác gì so với lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu, một cậu bé nhìn có vẻ dịu dàng và ngơ ngác, lúc nào trên môi cũng cười nhẹ buồn buồn, dường như chẳng ai thâm nhập được vào để biết rằng cậu ấy thực ra đang giấu gì sau nụ cười ấy. Cậu chăm chỉ và cố gắng học hỏi, tuy nhiên lại không thích chia sẻ, không thích mở lòng. Ngoại trừ những câu chuyện về công việc, Nick chẳng bao giờ thấy Hyungseob mở miệng nói gì về những thứ khác, người ta muốn biết cậu như thế nào chỉ có thể tiếp xúc. Hyungseob thích hoa lá, thích những màu tươi sáng, thích ngồi trầm tư bên cốc trà và laptop, thỉnh thoảng lại ngơ ngẩn nhìn một bóng dáng Á châu nào đó vô tình lướt qua. 

Dường như chẳng hiểu được, cũng chẳng làm cậu ấy rung động được.

"Jerrry này, em muốn về Hàn Quốc một chuyến không?"

End #24.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip