#34.
Park Jihoon đã rời khỏi nhà từ lâu, cậu Lai đi đi lại lại trong phòng cũng chỉ có thể trút giận với không khí. Seonho ở bên kia đang buổi đêm, cậu vừa viết xong essay, đang nằm lăn lóc trên giường vì vừa rồi phải gõ một lúc cả mấy chục trang word, mệt rã cả tay. Kuanlin bình ổn lại thì nhìn vào điện thoại, thấy mặt Seonho theo trọng lực mà ẹp hết xuống giường, trông siêu buồn cười. Cậu thở dài:
"Từ lần sau nhớ phải nói cho anh biết đấy nhé."
"Nhưng mà tại sao Samuel lại không nên biết chuyện cơ?"
"Vì sợ Samuel nói với bố em chứ sao, chuyện của chúng ta ấy." Kuanlin đột nhiên trầm xuống. Trái lại, Seonho cực kì thản nhiên:
"Bố biết lâu rồi."
"Biết lâu rồi gì chứ, trước đây là chuyện vui chơi qua đường mà."
"Mỗi mình anh nghĩ như thế thôi." Seonho thở dài. "Em thì không."
Kuanlin ngẩn người.
Mỗi một giây Yoo Seonho nghiêm túc như thế, cậu lại cảm thấy như hai người quay trở lại trước đây, những ngày mà Kuanlin sống giữa sự hoang mang về khái niệm bạn trai, bạn là con trai, và được bao. Nhưng bây giờ Seonho lại nói như thế, có nghĩa là sự hoang mang ấy chỉ có mình Kuanlin đắm chìm, chỉ có mình cậu sống, còn cậu ấy thì không.
"Nói thật, em vẫn thấy mình chẳng hiểu nhau cái vẹo gì hết." Seonho chọc chọc vào camera, như thể muốn xuyên qua cái điện thoại mà véo má Kuanlin một trận điên cuồng. "Anh nói cho em anh đang nghĩ gì, nói hết, nhưng lại chẳng nói cho em anh đang lo lắng cái gì."
Dừng một lát, cậu bổ sung thêm: "Anh giống hệt Ahn Hyungseob. Anh ấy với anh đều là loài rùa rụt cổ, chẳng con nào gáy được."
"Anh không phải rùa."
"Thế gáy thử xem nào?"
Kuanlin sợ cái gì nhỉ? Cậu suy nghĩ mông lung một hồi, đến lúc ngã ra giường rồi cũng vẫn cứ suy nghĩ mãi.
"Anh nghĩ từ từ nhé." Seonho ngáp một cái. "Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây."
.
.
.
Seonho để cho cậu một khoảng thời gian, cậu nằm lăn lộn từ sáng đến trưa, đến tận chiều, khi mà phải ra ngoài vì có lịch trình vẫn chưa nghĩ ra mình sợ cái gì. Mọi thứ cứ lởn vởn, mông lung và mơ hồ như thế, dường như Kuanlin cảm thấy, nhưng lại chẳng nói được nên lời.
Lịch trình hôm nay là lịch trình nhóm. Sáng nay Park Woojin trở về nhà giữa ánh nhìn đầy ẩn ý của đám em cùng cái vỗ vai và ánh mắt sâu sắc của Jihoon, trừ Kuanlin ngẩn ngơ bó gối trên ghế.
"Gạo nấu thành cơm chưa?"
"Thằng &#$%* này mày nghĩ cái quỷ gì thế!!" Woojin cầm gối ném vào mặt Jihoon. Jihoon cười ha hả đáp trả lại bằng một cái gối khác.
"Hyungseob lúc ngủ dậy nhìn đẹp không?"
"Đẹp hay không tao phải kể cho mày à?"
Woojin không thể chịu đựng được cái giọng ngả ngớn này của Jihoon, dứt khoát đè ra đánh một trận. Trong một giây lơ là, cậu chợt nghĩ về buổi sáng nay, khi mà mở mắt ra nhìn thấy Hyungseob, ánh nắng từ khung cửa sổ đối diện chiếu vào gương mặt cậu ấy, da trắng, môi hồng nhạt, mày nét mi thưa, thậm chí còn lún phún một hai sợi râu dưới cằm, chớp mắt một cái thấy thật đẹp, chớp cái thứ hai thấy thật đẹp trai, chớp lần nữa thấy sao mà đẹp trai thế không biết. Lúc cậu ấy mở mắt ra và cười một cái, nói Woojin dậy sớm thế, Park Woojin lập tức ngắc ngoải.
Jihoon nắm được một giây lơ là ấy, lật ngược thế cờ, nhìn thằng bạn đang xì khói hồng ở dưới mình, lắc đầu bất lực.
"Chả thú vị gì. Giờ tao mà đánh mày một cái, thì thế nào mày cũng bật cười cho mà xem."
"Thế để em."
Lee Daehwi xông đến vỗ cái bép vào mặt Woojin.
Dường như để chứng minh cho cả thế giới biết Park Jihoon là truyền nhân của Vanga, Park Woojin bắt đầu ngu ngơ giãn khóe miệng, thậm chí bật ra tiếng cười hí hí. Jihoon ngán ngẩm đứng dậy, nào biết trong đầu Woojin đang tua đến đoạn chính mình cũng mỉm cười, hôn má Hyungseob để chào buổi sáng, ngoài dự đoán được hôn lại một cái vào khóe môi. Người ngoài cuộc làm sao mà hiểu được.
Mặc kệ thế giới loạn lạc, mặc kệ tiếng Jihoon và Woojin quần nhau, tiếng phim hoạt hình eo éo từ tivi mà Jinyoung dù không xem vẫn cứ bật nguyên si đó giờ, Kuanlin vẫn ngồi ôm gối nghiêm túc suy nghĩ xem mình sợ cái gì.
Nghĩ nửa ngày không ra, lịch trình thì vẫn phải chạy, Kuanlin uể oải leo lên xe, ngồi im lìm một góc. Jinyoung nhin thấy cậu như thế tưởng là bị làm sao, lăng xăng chạy vào nằm gối lên đùi, như là một cách để vực Kuanlin lên - chứ tí nữa tham gia show cần hài hước, cần muối mà cái mặt cứ như đeo thêm quả núi thế này thì vui vẻ gì nữa?
"Anh Woojin." Kuanlin chọt chọt vào áo Woojin đang nằm nhắm mắt bên cạnh mình, cậu nghển dậy quay sang nhìn thằng em. Kuanlin vò vò gấu áo, thở dài. "Anh với anh Hyungseob làm lành rồi à?"
"Ừ."
"Tốt quá."
"Em còn làm lành sớm hơn cả anh, thở vắn than dài cái gì?"
"Thế ngày xưa làm sao mà anh ấy lại bỏ đi?" Kuanlin ngước mắt nhìn Woojin, cậu vẫn chẳng thoát ra được những suy nghĩ mông lung cứ quẩn quanh nãy giờ trong đầu óc. Giống như thuở còn đi học, cậu mãi mãi không thể tìm ra được mình sai ở đâu mà người khác nhìn vào một lần là thấy, bây giờ Kuanlin cũng phải cậy nhờ đến Woojin, những mong tìm thấy ánh sáng soi tỏ cho mình.
"Vì Hyungseob sợ. Cậu ấy sợ khoảng cách và địa vị giữa hai đứa bọn anh."
"Có gì mà sợ chứ, nhà anh ấy còn giàu hơn cả nhà anh mà."
"Vấn đề không nằm ở giàu nghèo, mà nằm ở sự tự tin. Cậu ấy lo lắng đến tương lai của mối quan hệ, khi mà nghề nghiệp của bọn anh gần nhau mà lại cách xa nhau, nhìn thì tưởng hợp lý và đúng đắn nhưng thực ra lại sai vô cùng."
Woojin vỗ vai Kuanlin một cái, ngả người ra sau rồi thở dài: "Người ta có thể dễ dàng nói ra miệng câu: "Từ nay về sau hãy thành thật với nhau nhé.", nhưng từ lời nói đến hành động là một khoảng rất xa."
"Nhưng Seonho nói được làm được mà." Kuanlin bật thốt, rồi chợt như nhận ra cái gì, cậu giật mình ngồi thẳng dậy.
Lai Kuanlin rất sợ câu nói: "Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại đây." của Yoo Seonho - thực ra là sợ thái độ khi cậu nói, và hành động phía sau lời nói ấy của cậu. Cậu ấy đã nói câu ấy, và bỏ đi không liên lạc một lần cho đến khi hai người gặp nhau tại Pháp. Ngày hôm đó, Seonho vẫn không nặng không nhẹ, chỉ bày ra gương mặt lạnh lùng, không quan tâm đến Kuanlin, nói rằng, tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Kuanlin thực sự mất bình tĩnh với câu nói ấy. Cậu dường như mơ hồ tưởng tượng ra hình ảnh Yoo Seonho mấy năm sau, Yoo Seonho đã trở thành một chàng trai mà cậu chỉ có thể gặp trên bìa tạp chí doanh nhân, hoặc xa hơn, là nhìn thấy trên những tấm áp phích kêu gọi bầu cử. Kuanlin biết, khi cậu ấy thực sự bước vào con đường của gia đình vạch ra, chuyện với Kuanlin chỉ xứng đáng được liệt vào dạng chiến tích ăn chơi khi còn trẻ tuổi, và sẽ chỉ tồn tại trong trí nhớ của Kuanlin cũng như những lời đồn mơ hồ không xác thực của người qua đường. Seonho trong mắt Kuanlin - thậm chí là trong mắt tất cả mọi người, luôn là kẻ bề ngoài thì tỏ ra không có gì, thậm chí đôi lúc sẽ thấy ngây thơ, trẻ con, ngông nghênh như một thiếu gia trẻ tuổi thông thường, nhưng thực chất cậu ấy lại là người biết điều hơn ai hết. Gia đình bảo học gì thì học nấy, sắp xếp ra sao thì nghe vậy, không nói gì cũng chẳng phản kháng, chẳng tức giận. Với hình ảnh được xây dựng bao lâu như thế, Seonho nói gì, Kuanlin đều tin rằng điều đó thực sự sẽ xảy ra.
Cũng giống như khi cậu ấy dùng ánh mắt lấp lánh vừa nhìn cậu vừa thong dong điều khiển dàn nhạc - dù đó chỉ là một dàn nhạc nghiệp dư, giống như khi cậu ấy nhàn nhạt nói: "Vui chơi một chút cũng tốt." với quản lý của cậu, Kuanlin luôn thật sự tin rằng những gì Seonho nói không sớm thì muộn sẽ trở thành sự thật.
Vì thế mà cậu chửi Seonho điên cuồng. Vì Yoo Seonho lúc ấy thật khốn nạn, cậu dùng gương mặt dửng dưng và vẻ mặt nhất-định-là-sẽ-như-thế nhìn Lai Kuanlin, như thể thông báo một cách lạnh lùng đến cậu rằng chuyện giữa hai người là chuyện phải kết thúc, rằng cậu ấy sẽ tiếp tục sống như cậu ấy đang sống.
Lúc ấy Kuanlin không biết Seonho tự ý đổi trường đại học, còn dọn ra khỏi căn nhà mà bố mẹ cậu mua, còn nói mình thích Kuanlin thật, cãi nhau một trận to. Con trai đang ở nước ngoài, làm rùm beng một chút thôi sẽ động đến Đại sứ quán, kéo theo hàng tá vấn đề khác phát sinh, bố mẹ Seonho chỉ đơn giản cắt hết mọi nguồn tài trợ. Cậu Yoo lén vay tiền Samuel được một học kì thì bị mẹ phát hiện, cun cút đi rửa xe, thu hoạch hoa quả mỗi mùa hè để kiếm tiền trang trải, cuộc đời chưa bao giờ muộn phiền đến thế, cũng chưa bao giờ phải lo nghĩ nhiều đến thế - dường như mười tám năm sống như cây bèo theo dòng nước đã vận hết tất cả những khó khăn gian khổ vào thời gian này vậy. Lúc Hyungseob sang châu Âu mới sống tốt hơn được một chút, cũng ổn định hơn nhiều. Seonho chăm chỉ học hành một phần vì muốn giảm bớt gánh nặng cơm áo gạo tiền, một phần cũng vì muốn về nước sớm, muốn ở cạnh Lai Kuanlin sớm hơn.
Nhưng mà Lai Kuanlin chẳng biết, thế nên Seonho thấy cực kì, cực kì ấm ức. Cậu ta chỉ biết ở đấy mà đau đáu sầu bi cho mối tình muộn phiền của cậu ta thôi, trong khi cậu thì đang chịu khổ vì tương lai phía trước, rốt cuộc cậu khổ thế để mà làm gì?
Thế là Seonho vung tay đấm Kuanlin một phát. Kuanlin chẳng chịu thua, đấm lại phát nữa, cuối cùng thành hai thằng đánh nhau.
Mọi người sợ rằng mình nói ra được sẽ không làm được, nhưng Lai Kuanlin lại sợ vì Yoo Seonho nói được làm được.
Quay xong chương trình, Kuanlin lập tức gọi điện cho Seonho. Cậu ở bờ kia đại dương cũng vừa mới thức dậy, giãi bày được hết rồi thì cũng nhẹ lòng, Seonho thở phào cảm thán, may mắn sao mình luôn sống trong sự nhanh nhẹn và dễ dàng, đặt vấn đề xong thì nhắm mắt đi ngủ, mở mắt ra đã thấy vấn đề được giải đáp. Cậu tung tăng đi siêu thị sắm đồ cho tuần tiếp theo, mua đến là hăng say, cho tới lúc thanh toán mới phát hiện ra mình không mang theo đủ tiền mặt.
Thỉnh thoảng có phải mọi người cũng vô tình nhặt được tiền mình bỏ quên trong túi áo đúng không? Seonho hiện tại thực sự mong điều ấy xảy ra, cậu nắn hết túi trên đến túi dưới, nắn đến cả con gà bông treo bên balo, những mong tìm được một ít tiền mình còn để quên ở đâu đó, cậu cũng chỉ thiếu có mấy euro thôi mà!
Thế mà nắn được một tờ giấy. Vui mừng rút ra thì chưng hửng, không phải tờ tiền, mà là giấy thật.
Tờ giấy cũng đã cũ, để trong con gà lâu nên nếp gấp hằn rất sâu. Seonho mở ra, nhìn thấy chữ của Ahn Hyungseob, nắn nót, mềm mại. "Nếu sau này em có đem lòng yêu ai đó, thì cứ nói hết ra nhé. Nói ra lòng mình thực sự không phải là một việc khó đến thế đâu."
Yoo Seonho đã nhìn thấy tờ giấy được AhnHyungseob nhét trong con gà một năm về trước.
Cậu chợt nhớ, con gà này là anh ấy đưa cho cậu vào một hôm trời mưa tầm tã ngay trước ngày cậu rời khỏi Hàn Quốc, khi mà hai đứa chui trong cửa hàng tiện lợi chờ ngớt mưa, cậu đang ngồi xì sụp ăn mì thì con gà xuất hiện trước mặt. Lúc ấy cũng không nghĩ ngợi gì mà lập tức móc luôn vào balo, ai mà biết... Seonho ngẩn người, lúng túng trả lại bớt đồ dưới ánh nhìn săm xoi của cô thu ngân và những người đang chờ thanh toán phía sau mình, luống cuống xách túi rời khỏi siêu thị.
Cậu vội vã mở trang web của hãng máy bay, đến bước thanh toán rồi mới ngẩn người nhận ra hiện tại mình là một trang vô sản, đành phải bấm điện thoạ
"Ê Kuanlin, đặt vé máy bay cho em. Em muốn về Hàn Quốc."
End #34.
Nếu các cậu nhớ thì câu Hyungseob viết cho Seonho chính là những gì mà Woojin đã nói =)))
À mà cậu Lai đã mở ig, vậy bao giờ flowerseob và parkchamsae lên sóng ạ hỡi Ahn Hyungseob và Park Woojin?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip