Chap 1:
*
Cậu thanh niên ngồi gục bên vệ đường, ngay cạnh một trạm xe bus. Cậu tựa cơ thể không còn chút sức lực nào vào tấm poster quảng cáo . Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt cậu, mái tóc xoăn nhẹ hơi bết dính vào vầng trán vì mồ hôi, đôi mắt to tròn long lanh như mặt hồ nhìn vô định xuống lòng đường, sống mũi thẳng cùng bờ môi căng mọng hơi đỏ đỏ,... Khuôn mặt đó tuy mệt mỏi thiếu sức sống nhưng vẫn thanh tú vô cùng... Một gã say xỉn...vâng, đó là cách người đi đường nhìn vào cậu. Mọi người đi qua nhìn thấy cậu đều xua tay lắc đầu, chau mày bàn tán... Việc một người say xỉn ngồi vật vờ trên một con phố nói cũng chẳng có gì lạ, chỉ là, người say xỉn lúc này lại là một thanh niên còn rất trẻ, cậu ta mặc áo sơ mi trắng, quần âu, mặt mũi cũng thanh tú, nom bộ không phải bụi đời gì, vậy mà, giờ lại vật vờ say xỉn ở đây, không biết vì cớ gì...
" Đến đón tôi..." - Khóe miệng cậu ta mấp máy nói gì đó, đầy mệt mỏi, nói gần như không ra hơi...có lẽ, do cậu đã uống quá nhiều. Ánh mắt vẫn luôn nhìn xuống lòng đường một cách vô định...đúng hơn là cậu chẳng còn sức mà ngẩng lên nữa rồi...
......................
* 3 tháng trước *
" Park Jihoon! Từ hôm nay, tôi chính thức đuổi việc cậu. Mau thu dọn đồ đạc của mình đi. Tôi không chấp nhận một nhân viên như cậu làm việc ở đây. Cậu biến đi cho tôi!!! " - Cái giọng khàn đặc của lão Do-chủ tịch công ty Do Sun -gầm lên như muốn nổ banh cái tòa nhà. Tiếng đập vỡ đồ, tiếng đập bàn, đập ghế, từng âm thanh đều khiến tất thảy những kẻ đang nghe lén bên ngoài kia tim muốn rớt ra theo.
Lão Do nổi điên thì đáng sợ thật sự. Bao nhiều năm làm việc ở đây, từng người nhân viên bị đuổi đi cũng không ít, những nhân viên còn sống sót trụ lại, tuy đã quen nhưng vẫn chưa khỏi hoảng sợ.
Park Jihoon, một chàng trai trẻ, phải nói là rất ưu tú. Từ lúc cậu ta bước chân vào công ty đến nay cũng chừng hơn một năm. Một người trẻ tuổi sống sót được từng đó thời gian thì cũng gọi là đỉnh. Không nói quá chứ cậu ta có tài thật. Sau một tháng thực tập ở công ty, ngay ngày thứ 3 đi làm chính thức, cậu mang về hợp đồng đầu tiên. Sau đó là một loạt các hợp đồng lớn bé cứ lần lượt được ký, tiền lương cũng theo đó mà tăng dần lên, tiền hoa hồng, tiền thưởng, cậu ăn đứt bao nhiêu "bô lão " trong công ty. Lão Do cũng dần tin tưởng cậu, 10 phần thì 8 phần muốn đưa cậu cái chức phó giám đốc. Nhắc đến cậu phải nhắc kèm từ " Ưu tú" . Nhưng có câu nói " Tài giỏi thì người ta ghét", quả thật không sai, người ghét cậu không ít, đặc biệt là lão Bong-phó giám đốc. Kể cũng đúng thôi, cái chức lão làm 5 năm trời mới leo lên được, đùng cái bị một nhân viên mới làm 1 năm, manh nha giành lấy, lão chả tức, tức sôi máu ấy chứ. Tất nhiên cũng không để yên cho cậu, năm lần bảy lượt bày đủ trò hạ bệ cậu. Jihoon cũng biết, cậu không sợ, cây ngay không sợ chết đứng, cậu chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu không ngờ cuối cùng lại vẫn sập cái bẫy mà hắn bày ra. Tối hôm đó , cậu nghe điện của chị tổ trưởng kế toán, đến công ty tìm giúp một tập tài liệu bị thất lạc. Lúc đầu cậu đã nghi vì tập hồ sơ đó lúc chiều cậu đã để cẩn thận trên bàn kế toán rồi mới ra về, giờ sao nói không tìm thấy? Nhưng dù sao cũng là tập tài liệu giám đốc nhờ cậu mang qua, cậu vẫn là phải chó trách nhiệm. Bùm! Như trời giáng, đùng một cái cậu gánh liền lúc hai tội : Có hành vi đồi bại với nhân viên nữ ở công ty + biển thủ công quỹ. Đúng là có tiếng mà không có miếng. Ngay ngày hôm sau, cậu bị sa thải, còn kèm theo một món nợ 1 tỉ won tiền biển thủ công quỹ. Bị đạp phăng ra khỏi công ty mà không thể biện hộ một lời nào, đã thế còn mang theo tiếng xấu là "đồi bại", cùng một khoản lợ lớn phải trả trong vòng 1 tuần. Trong vòng một tuần cậu lấy đâu ra 1 tỉ won để trả bây giờ....
........................
" Này cậu trai trẻ! Cậu trai trẻ...Ây guuu... Cái mùi nồng nặc này... Cậu đã uống bao nhiêu vậy hả? Không ngủ ở đây được đâu! Ngoài này lạnh lắm, mau về nhà đi!! " - Một ông chú trung niên tiến lại lay lay cái cậu thanh niên đang ngồi gục bên về đường, người say khướt đến mềm nhũn, mắt không biết là đang nhắm hay mở... " Nhà cậu ở đâu vậy? Ở gần đây sao? Tôi gọi taxi cho cậu nhé! "- Vẫn là giọng nói trầm trầm đó, đầy lo lắng...
"hmm... Đừng... Đừng gọi taxi... Nhiều tiền lắm..." - Jihoon nặng nhọc đưa cách tay lên khua khua, mặt vẫn cúi gằm không ngẩng lên nổi...
" Cậu nói gì cơ?... Không gọi taxi cậu tự về được không? ... "
" Cháu... Đi xe...bus được... Rồi..." - Jihoon lẩm bẩm...
" Cậu say khướt thế này xe bus không cho cậu lên đâu... Nhà cậu có xa không? Đi taxi cũng không đáng bao nhiêu đâu... Hay để tôi trả cho cậu... Chứ cậu ngồi đây sẽ ốm mất đấy..." - Ông chú ân cần lay lay vai cậu...
" Cháu... Cảm ơn...ạ... nhưng mà...không được đâu... Cháu nợ người ta 1 tỉ won... 1 tỉ won... Làm sao mà chả được..." - Jihoon thều thào, giọng như muốn khóc...
" 1...1 tỉ won... Cậu thanh niên... Cậu say quá rồi..." - Ông chú hơi giật mình rồi bỗng phì cười...
" Cháu nói thật đấy... Cuối tuần này... 1 tỉ won... "
" Tôi sẽ trả cho cậu! " - Bỗng một giọng nam trầm vang lên cắt ngang lời cậu. Cả ông chú và Jihoon bất giác ngẩng lên nhìn...
" Cậu quen cậu ta sao? "- Ông chú nghi hoặc.
" Tôi sẽ cho cậu 1 tỉ won... Bù lại, cậu giúp tôi một việc..." - Cậu thanh niên có gương mặt góc cạnh, ánh mắt đôi phần sắc lạnh đầy bí ẩn. Cậu ta đưa bàn tay về phía Jihoon.
" Cậu là ai?... " - Jihoon nhìn tên đó bằng ánh mắt lờ đờ khó hiểu... Cái tên này là ai vậy? Cậu ta muốn gì...
" Ngay ngày mai sẽ chuyển cho cậu 1 tỉ. Chỉ cần giúp tôi một việc thôi. Chấp thuận không? "- Ánh mắt cậu ta nhìn cậu kiên định.
"..."
" Chấp thuận! " - Jihoon suy nghĩ giây lát, như ma xui quỷ khiến, cậu liền đồng ý. Cậu đưa tay lên bắt tay với cái tên đó, không tính toán thêm gì...
" Tôi đưa cậu về..." - Cậu ta kéo Jihoon đứng dậy.
" Uhm..." - Jihoon liền gật gù, cậu cũng dùng chút sức cố đứng dậy... " Cháu chào bác..." - Nhưng cũng không quên trước khi đi quay lại cúi chào ông chú kia.
Hai người tiến về phía chiếc xe màu đen 7 chỗ đỗ bên đường. Nhìn con xe là biết gia chủ không hề tầm thường chút nào. Trước cửa xe còn có người mở cửa chờ sẵn, kính cần cúi người, đỡ Jihoon vào trong xe. Cánh cửa xe đóng lại, chiếc xe cũng lướt nhanh đi....
..................
* Sáng hôm sau *
"hmm... Nước... Khát quá... " - Jihoon thức dậy trên chiếc giường lớn màu đen sang trọng. Cậu lê cái thân xác dã dời xuống khỏi giường, nặng nhọc đi tìm thứ gì đó, thứ gì đó giúp cậu làm dịu đi cái khô rát của cổ họng... Căn phòng gì mà lớn quá vậy? Jihoon mắt nhắm mắt mở, bước đi lảo đảo. Cậu không biết là mình phải đi sang trái hay sang phải, không biết cửa phòng ở hướng nào. Căn phòng cậu ở cũng chừng đi 5 bước từ giường ra đến cửa, thế mà nãy giờ cậu đi cũng cả chục bước rồi mà... Không lẽ do uống nhiều quá...lẽ nào cậu vẫn đang nằm mơ...
" Cậu tỉnh rồi sao?! "- Bỗng một bóng đen tiến lại gần cậu, là giọng thanh. Hắn tiến lại, hơi cúi người kính cẩn chào cậu, trông rất lịch thiệp...
" Uhm... Đây...??? "- Jihoon đứng lại, cậu đưa tay gãi đầu, đôi mắt cố gắng mở to để nhìn dõ người đối diện....
" À... Đây là Bunssodan. Cậu đang ở phòng của cậu chủ Park! "
" Cậu chủ... Park?... Tôi? "- Jihoon ngơ ngác, cậu đưa tay chỉ vào mình. Đứng trước cậu là một nam nhân trẻ, chừng chỉ bằng tuổi cậu, làn da trắng cùng vóc dáng cân đối, cậu ta nở một nụ cười tươi thân thiện, lại còn gọi cậu là...
* Cạch *
Tiếng mở cửa vang lên, cậu liền quay lại hướng phát ra âm thanh
" Ah... Cậu chủ! "
" Cậu dậy rồi... " - Một thanh niên trẻ mặt góc cạnh nam tính từ cửa bước vào, nàn da hơi bánh mật không che được sự tuấn tú trên gương mặt người đó. Trên người là một chiếc áo phông rộng màu trắng cùng quần jogger đen đơn giản, style thoải mái nhưng vẫn tỏa ra khí chất sang trảnh... Cậu ta liếc Jihoon một cái rồi tiến thẳng đến chỗ bàn ghế cạnh cửa sổ , thoải mái ngồi xuống...
" Cậu là ai? "- Jihoon ngơ ngác, cậu nhìn mà chẳng hiểu chuyện gì.
" Park Woojin! Hôm qua cậu say quá nên tôi có nói cậu cũng chả nhớ..." - Woojin lấy chai nước sẵn trên bàn, vặn nắp, uống một hơi...
"??! "- Nói đoạn Jihoon mới giật mình, cậu vội nhìn quanh phòng... Đây đâu phải phòng cậu?... Đây là đâu? Tôi là ai?...
" Jaehwanah... Cậu đưa cậu ta đi thay đồ đi. Lát bảo quản gia Yoon mang bữa sáng lên phòng " - Woojin chẳng thèm liếc lên nhìn cái phản ứng đang há hốc lố lăng không nói nên lời của cái con người kia, cậu đặt chai nước lên bàn rồi rút điện thoại ra lướt lướt...
" Vâng! Tôi đưa cậu đi thay đồ... " - Người thanh niên đứng trước mặt Jihoon nãy giờ, quay sang nhìn Woojin gật đầu, rồi quay sang cười tươi nhìn Jihoon, đôi mắt tít lại nom rất hay.
" À... Cái đó... Cho tôi hỏi... Sao tôi lại ở đây vậy? " - Jihoon liếc Woojin rồi quay sang thì thầm với Jaehwan...
" Hôm qua cậu say khướt, gục ở vệ đường. Là cậu chủ Park đưa cậu về. "
" Tại sao?"
" Vì cậu đã đồng ý thỏa thuận với cậu chủ mà. Hôm qua cậu say quá, lên xe đã ngủ mất. Bọn tôi không biết nhà cậu ở đâu nên đành đưa cậu về Bunssodan. "
" Thỏa thuận? Thỏa thuận nào? "
" Mỗi lần cậu uống say đều không nhớ gì hết sao?"
" Cái này.... "
" Cậu kiểm tra lại tài khoản đi, xem đã nhận được tiền chưa, tự khắc sẽ nhớ ra thôi... "
" Tiền??... " - Jihoon nghi hoặc nhìn Jaehwan rồi lại nhìn sang Woojin...vẫn đang thản nhiên xem điện thoại... Jihoon vội xờ túi quần tìm điện thoại...
" 1...2.3.4.5.6... Bao nhiêu số không vậy?... 1... 1 tỉ won??? Ya? Cái này??? " - Jihoon há hốc mồm, suýt nữa thì hét ầm lên, cậu choáng thật sự, không biết con số cậu vừa nhìn thấy là gì nữa? Là ai? Là ai đã chuyển vào tài khoản của cậu nhiều như vậy? ....
" Vậy là đúng rồi. Giờ tôi dẫn cậu đi thay đồ" - Jaehwan cười thân thiện...
" Cái này?? "
" Lát nữa cậu chủ sẽ cho cậu xem hợp đồng "
" Hợp đồng??? "
......................
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip