Chap 21


   " Park Woojin... Đời này kiểu  tôi ghét nhất chính là loại người như cậu...Vô sỉ!  "

.......................

   Trường trung học Eleven

   " Ya! Trả cho tao? " - Cậu học sinh có mái tóc nâu sáng, đứng dưới gốc cây cổ thụ lớn sau trường, ngửa cổ nói chuyện với ai đó trên cây...

    " Có trả tao không hả? Mau xuống đây! Này này này... Đừng qua đó... "

    Dưới ánh nắng của trưa hè, mái tóc của cậu ta như phát sáng vậy, vàng rực... À không... Là cả người cậu ấy... Gương mặt đó, đường sống mũi, xương hàm, những giọt mồ hôi chạy dọc thái dương, xuống cổ...trắng ngần...lấp lánh...

   Giữa trưa nắng, cậu ta làm gì ở đó vậy?...

    " Làm ơn đó, mau xuống đây đi, tao sắp muộn mất rồi... Please...!!! "  - Lần này đôi lông mày nhíu lại ủy khuất,  hai bàn tay chắp lại van nài...

    Ai đang trên cây vậy? Nhìn cậu ta thật tội...

    " Ya!!! Xuống đây!  " - Bỗng cái giọng trầm trầm đó gầm lên, không khỏi làm người nào đó nghe được giật bắn mình...

    Cái gì vậy?? Cậu ta vừa rồi còn...???

    " Có xuống không hả? !"

    Cái tên này ăn gì mà đanh đá vậy?...

    " Hờ hờ... Chịu xuống rồi sao!!!  " - Đội mắt híp lại cong cong, trên môi kéo lên một nụ cười mãn nguyện...

    Meow...

    Một chú mèo tam thể từ trên cây nhảy xà vào lòng cậu. Cậu học sinh vòng tay ôm lấy nó, đưa tay vuốt ve bộ lông mềm...

    Vậy ra nãy giờ cậu ta nói chuyện với một con mèo sao? ...

    Trong miệng nó còn ngậm một chiếc vòng cổ có mặt là một viên đá gì đó chẳng có hình thù tử tế... Có vẻ chiếc vòng cổ đó rất quan trọng, cậu học sinh cẩn thận lấy nó ra, nâng niu xem sét,  rồi lại cẩn thận cất vào túi quần...

    " Cái này không phải đồ ăn đâu biết chưa! Muốn ăn xúc xích không?  "- Vừa mắng nhẹ chú mèo xong cậu liền rút trong balo ra một thanh xúc xích. Thả chú mèo xuống, cậu nhẹ nhàng vuốt ve trong lúc chú mèo đang ăn, khóe miệng lại kéo lên một nụ cười...

    Ngốc nghếch...

    " Aishhhh?!!... Tao muộn mất rồi. Ăn hết đi nhé, tao sẽ đến thăm mày sau... " - Nói đoạn cậu vội vã chạy đi như một cơn gió, hấp tấp đến mức suýt nữa thì vấp ngã...

     " Đồ ngốc... "

    
 

..............................

  
   " Hôm đó chủ tịch gọi chị lên rồi bảo sẽ cho cậu nghỉ việc, chi sốc không nói lên lời. Chủ tịch quý em như vậy. Mấy hôm trước còn nói chị sẽ tiến cử em lên làm phó giám đốc, vậy mà... "

    " Hỏi ra mới biết, cái cậu Park gì đó... Park Woo jin, đúng rồi... Chủ tịch đau lòng lắm, ông còn tự trách rằng đã bán em đi,  cảm thấy rất có lỗi với em..."

     " Park Jihoon em bình thường sẽ chẳng chịu đi dễ dàng nên mới phải bày ra cái trò biển thủ đó... Jihoon à, chị thay mặt chủ tịch xin lỗi em. Em biết chủ tịch cũng là có nỗi khổ riêng mà. Số tiền lại lớn như thế, ông ấy nếu lúc đó thật khó mà từ chối ..."

    " Ừmm... Em hiểu rồi noona... Em... Em... Không trách...chủ tịch..."

    " Ừm... Cảm ơn em..."

.....................

   " Nè! Thích cậu bé đó sao? " -

    Youngmin đặt loong coca chạm vào trán Woojin, cái lạnh đột ngột làm cậu giật mình ngước lên...

    " Ưm... Không... " - Nhận lấy loong nước, bật nắp, ánh mắt cậu có chút ngượng, vội quay sang bên khác tu một ngụm...

    " Hazzz... Không? Không mà có người không thích bóng rổ, lại ngồi ở sân bóng cả buổi chiều, trời thì nóng như vậy... Là vì ai??? " - Youngmin mỉm cười.  Cậu không khó để đọc được vị của một cậu nhóc lần đầu nảy sinh thứ gọi là tình cảm. Vì sao ư? Vì nó viết dõ trên trán cậu nhóc luôn rồi kìa...

    " Ai bảo em không thích bóng rổ? " - Woojin bướng bỉnh cãi...

    " Thế cái sân bóng rổ trong Bunssodan, giờ nó thành cái sân gì rồi? "

    " Cái đấy... "

    " Ở sân bóng nãy giờ cũng chỉ có mình cậu nhóc đó thôi... Sao không đến làm quen?  " - Youngmin đưa mắt, chỉ tay về phía cậu nhóc lớp 10 đang tập bóng trên sân kia.

    Cậu ta tập chăm chỉ dù trên sân chỉ có một mình. Từng động tác tuy còn chút non nớt nhưng rất nỗ lực. Mồ hôi thấm ướt tóc, ướt áo... Dưới ánh nắng, gương mặt đó... Thật lấp lánh...

     " Không... " - Woojin cúi mặt, cậu lắc đầu...

    " Nếu đó thật sự là thứ em muốn, là người em cần, nhớ kỹ, phải chủ động giành lấy. Vì chỉ khi em tự giành lấy bằng công sức và trí tuệ của em, em mới biết phải giữ nó như thế nào..."

~~~~~~~

   " Hyung! Hôm nay, em sẽ đến làm quen với cậu ấy " - Woojin nở một nụ cười tươi, chiếc răng khểnh của cậu lấp ló,là một nụ cười thật sự đẹp...

    " Cố lên!"

    " Vâng!  "

~~~~~~~~

    " Ba? Hôm nay không đến trường sao? "

    " Không cần. Hôm nay con sẽ cùng Youngmin qua Mỹ nhập học. Mỹ là một đất nước đáng dể học hỏi, ở đó, con phải ráng làm cho thật tốt. Con trai ta phải là giỏi nhất "

    " Không để Woojin đến chào các bạn trên lớp sao? "

    " Không cần. Ta đã sắp xếp xong xuôi rồi"

    " ... "

~~~~~~~

    " Youngmin hyung... "

    " Nếu có duyên,  em sẽ gặp lại cậu ấy lần nữa thôi..."

............................
    

   
   " Jihoon ah... "

   " Tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu "

   " Vậy tối nay, vẫn chỗ cũ nhé "

    " Ừ "

    " Jihoon ah... "

    " Sao? "

    " Nhớ cậu "

    " Tôi cúp máy đây "

    " Ừm... "

    Tút tút tút....

   

     ....................

Hello!  Tui chở lại rồi nè! Còn ai vẫn đọc truyện của tui k zậy???Mọi người đi đâu hớt rùi huhu... 😭😭😭

 
À... Tui đang tập viết Textfic Wannaone đó, có ai đọc không  ạ??? Cmt cho tui bik nha, pl :)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip