Chap 22


   " Jihoon... "

   " Cậu... Còn gì để giải thích không? "

   "... "

   " Không còn gì đúng không?"

    "..."

   " Cậu đâu thể nói gì được..."

   "..."

   " Cuối cùng thì tôi cũng hiểu...Cậu là thiếu gia cơ mà... Tiền của cậu chất cao như núi, cậu muốn có thứ gì,  thậm chí là ai đó, vung tay một cái liền có. Không phải sao?... Đáng lẽ ra... Đáng lẽ ra tôi phải nghi ngờ rồi chứ? Không, tôi có nghi ngờ, tôi đã nghi ngờ cậu rồi đó, nhưng mà... 1 tỉ won... Haha... Không phải tôi tham số tiền đó lớn, là... Là vừa đúng lúc tôi đang cần thì cậu lại chìa tay ra giúp... À đúng rồi... Cậu là muốn giúp tôi mà , 1 tỉ với cậu đâu là gì... Còn tôi...vì 1 tỉ đó... Mà bán thân luôn rồi..."

   Cậu... Suốt đời này... Cũng không thể hiểu được đâu...

    " Jihoon..."

    " Cậu biết không..."

    "..."

     " Park Woojin... Đời này kiểu người tôi ghét nhất chính là loại người như cậu... Vô sỉ! "

  

..........................

    Sau hôm đó, Jihoon chỉ ngồi thẫn thờ suốt ngày bên cửa sổ. Cậu cũng không dõ là đã ăn lúc nào, tắm lúc nào, ngủ lúc nào...

    Điện thoại đang réo sao? Là ai gọi vậy?...

    Bây giờ là mấy giờ nhỉ? 3h chăng?... Là 3h sáng hay 3h tối?...

    Hàng ngày có ai đó luôn để một hộp đồ ăn trước cửa cho cậu... Mỗi lần đến đều chỉ bấm chuông rồi rời đi... Là ai?... Có nên ăn không?... Ăn... Ăn chứ... Đến cái thân cậu còn bán luôn rồi... Nếu cậu nhịn đói mà chết... Nếu cậu chết đi, có phải cậu sẽ bị lãng quên như những món đồ chơi hồi nhỏ không... Không được... Phải ăn thôi...

    A... Chuông lại reo...

    Cậu lết cái thân xác dã dời chẳng còn chút nghị lực nào, tiến về phía cửa...

   Hôm nay cũng vậy... Người đó cũng rời đi rồi... Một hộp cơm...

    Hừm... Đến giờ ăn rồi...

    Là sườn nướng... Món yêu thích của Hoonie...

    Tôi sẽ ăn thật ngon...

.....................

   1 tháng sau...

   Sân bay....

    " Jihoonsi, cảm ơn em... " - Chị Solji cười tươi đưa tay xoa rối mái tóc nâu bồng bềnh kia...

    " Em phải cảm ơn chị mới phải. Là nhờ chị giới thiệu em mới có công việc này... "

    " Haha, là nhờ năng lực của em cả thôi. Sang đó rồi đừng quên bà chị này đó... "

     " Không đâu. Solji noona là ân nhân của em mà. Em sẽ làm việc chăm chỉ!  "

     " Ừm!  Cố lên! "

    Chuyến bay đi Singapore chuẩn bị khởi hành....

    " Noona, em đi đây "

    " Đi cẩn thận đó "

     " Vâng..."

    Jihoon được Solji giới thiệu vào làm một công ty hồi Solji còn thực tập bên Sing. Chẳng cần nói nhiều, chỉ cần là Solji giới thiệu, nhìn lướt qua bộ hồ sơ không thể đẹp hơn, Jihoon liền được nhận làm trưởng phòng kế hoạch, lập tức khởi hành sang Sing.

    Lần này cậu đi là để rũ bỏ hết tất cả. Tất cả những chuyện khiến cậu đau lòng,  khiến cậu thất thần như một thằng tự kỷ suốt một tháng qua. Cậu phải đi thôi, rời bỏ nơi này.

    Park Jihoon cậu, đầu đội trời chân đạp đất. Tương lai của cậu dừng lại quá lâu rồi, phải vẽ tiếp thôi. Park Jihoon là ai chứ!

    " fighting!!! "

.......................

    " Hyung!!! Hyung qua Sing sao? "

    " Ừ. Anh vừa xuống sân bay đây "

    " Ở yên đó đi, em ra đón "

     " Anh sang công ty nhận việc luôn "

     " Anh biết đường đâu mà đi.  Ở yên đó!!! "

     " Rồi tao là em hay mày là em hả ?"

     " Hyungnimmmm.... "

     " Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu. Bận lắm... "

      " Oke hyung!!! Kkkk"

    Jihoon kéo chiếc vali lại dãy ghế chờ, tìm một góc vắng ngồi xuống. Kéo chiếc tai nghe trong balo, treo lên tai, mở một bài nhạc yêu thích. Hai chân vắt chéo, ngửa lưng tựa ra ghế, rang rộng tay hưởng thụ...

     Lâu lắm mới được đi nước ngoài, hít, phải hít... Cái không khí này... Cảm giác thật vương giả...kkkkk

    Một nụ cười mãn nguyện kéo dài trên khóe miệng cậu...

.......................

  

     " Ngồi đó không phải rất nắng sao? Có nên rủ cậu ta chơi chung không?... " - Jihoon ném quả bóng vào rổ, tầm mắt cuả cậu hướng về phía một cậu nhóc,  chắc chừng tuổi cậu. Cậu ấy ngồi đó cũng lâu rồi. Từ lúc nào nhỉ?... Có lẽ cũng bằng với thời gian cậu tập... Trời thật sự rất nắng. Jihoon cậu tập trên sân thì không tránh được... Nhưng cậu ấy... Sao không chọn chỗ nào râm râm ngồi. Cũng không phải đến đây tập ?... Cậu ta làm gì ở đó chứ??

     " A?... Cậu ấy vừa nhìn mình sao?... " - Jihoon hơi ngơ ngác. Nếu không nhầm thì vừa rồi, lúc cậu cúi xuống đón bóng,lúc ngẩng lên...hình như...

     " Hay là lại rủ cậu ta chơi chung??...  Nhìn cậu ấy có vẻ khó gần... "

     Ting ting ting...

    " Solji noona?! "

    " Noona! "

    " Ừm, đang làm gì thế? "

    " À, em... Đang chơi bóng...rổ...hì "

    " Ồ... Chơi với bạn sao?"

    " À không, em chơi một mình thôi. Có, có chuyện gì không ạ?"

    " Em giỏi tiếng Nhật đúng không? Qua giúp chị chút đi, tiếng Nhật của chị thật tệ hại..."

    " Chị ở thư viện sao? Giờ em qua luôn "

    " Oke"

    " Hì "

    Cúp điện thoại, Jihoon nhìn về hướng cậu học sinh kia...

    " Hẹn lần khác vậy, tôi sẽ rủ cậu cùng chơi! "

    Nở một nụ cười. Jihoon vội vã lấy balo rồi rời đi...

.......................

    " Dạo này chông hyung có vẻ thiếu ngủ. Thiên tài Park Jihoon cũng có lúc phải tăng ca sao??" - Jinyoung ngồi xuống ghế đối điện Jihoon,  cười chêu chọc...

    Cậu hướng phục vụ, dơ tay gọi

    " Capuchino "

    " Không biết nữa... Dạo này cứ luôn nằm mơ... " - Jihoon tựa người ra ghế, thở dài. Sắc mặt cậu hôm nay trông thật nhợt nhạt, quầng thâm mắt hiện dõ, khác hẳn với vẻ tươi tắn năng động thường ngày của cậu...

    " Mơ?... Thấy em sao? Khuôn mặt mỹ nam bước ra từ truyện tranh này??  " - Jinyoung nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ rồi tự chỉ vào mình...

    " Cũng... Anh nghĩ cậu ấy khá đẹp... Nhưng không thể nào nhớ ra khuôn mặt đó... Có thể do xa quá..." - Jihoon chống cằm suy nghĩ, mắt nhìn vô định ra ban công quán coffe...

     " Là em đó!  " - Jinyoung cười tít mắt chêu chọc...

     " Không xấu như mày đâu. Người đó cực kỳ cực kỳ đẹp luôn " - Jihoon nhíu mày nhìn qua, còn cố tình nhấn mạnh chữ " Xấu " .Cái tên Jinyoung này đúng là muốn chọc chưởi đây mà...

    " Hơ? Em từ nhỏ đã... "

    " Đi làm đây!  "  - Không để Jinyoung nói hết, Jihoon liền đứng dậy, chẳng thèm liếc ai kia một cái, một mạch đi thẳng ra cửa... Mất dạng...

     " Ô cái ông này bị sao vậy??? " - Để lại Bae Jinyoung đang cạn lời ngơ ngác...

.....................

    

    

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip