Chap 31 : Cậu thật là đặc biệt
Chí Huân đỡ Vũ Trấn đứng dậy, cậu lấy tay hắn vòng qua cổ rồi dìu đi. Cậu thì cố gắng đỡ hắn còn hắn thì lại cố ý ngã người về phía cậu khiến cả hai đi đứng loạng choạng.
-Anh bị thương như vậy hay tôi đưa anh đến bệnh viện nha!
- Tôi không quen đến bệnh viện......em đưa tôi về nhà em đi.
Cậu suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý cho hắn về nhà mình. Đi vào phòng ngủ, Chí Huân nhẹ nhàng đặt Vũ Trấn lên chiếc giường êm ả. Sau đó đi lấy dụng cụ ý tế băng để bó vết thương lại. Cậu không nói gì, chậm rãi đến bên hắn, cởi bỏ chiếc áo sơ mi dính đầy máu ra. Bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng thoa thuốc, quấn từng tầng băng gạc cho hắn, móng tay cậu vô tình chạm vào vết thương khiến nơi đó rỉ máu nhiều hơn.
-A....xin lỗi..anh........anh có đau lắm không?
Chí Huân ấp úng lo lắng hỏi
-Không sao
Giọng Vũ Trấn thật trầm mà cũng thật ấm.
-Chỉ cần hôn là hết đau. !!
Cậu chưa kịp phản ứng gì, Vũ Trấn đã
nhanh chóng ôm lấy gương mặt cậu , dịu dàng áp môi mình lên cánh môi đỏ hồng kia. Quá nhanh, môi lưỡi hắn cứ thế dây dưa , vừa ngọt ngào vừa cháy bỏng. Cảm giác này khiến cho Chí Huân cảm thấy như được chìm trong yêu thương đang rực lửa, nhưng những năm tháng đau thương theo đó mà cũng được gợi sống dậy. Nước mắt không kìm được nữa mà vô thức trào ra.
Nụ hôn đã dần đi đến đợt cao trào, hắn cảm giác dục vọng đang dâng lên
,khối thân thể Chí Huân chưa bao giờ khiến hắn giữ được khả năng kiềm chế. Kéo áo sơ mi của cậu xuống , hắn bắt đầu trải những nụ hôn khắp bờ vai trắng ngần. Cảm nhận được thân thể Chí Huân đang run lên, Vũ Trấn giật mình ngừng lại.
Gương mặt đã thấm đẫm nước mắt, hắn cũng không biết làm sao để an ủi. Chỉ biết là hành động vừa rồi của mình đã vượt quá giới hạn. Hắn dịu dàng ôm lấy cậu, bàn tay ôn nhu xoa xoa vuốt vuốt tấm lưng để trấn an.
-Tiểu Huân, anh xin lỗi....Từ giờ anh sẽ không tổn thương em nữa đâu....anh sẽ dốc toàn tâm toàn lực bù đắp cho em.....Và cảm ơn em nhiều lắm
Vũ Trấn hiện tại thật sự rất hạnh phúc vì cậu đã chọn hắn, chịu ở bên cạnh hắn, mặc cho những tội lỗi của hắn trong quá khứ là chuyện không thể tha thứ được, mà vẫn quyết định cho hắn một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Bao nhiêu năm đủ cho một cuộc tình? cuối cùng thì cũng có ngày này, ngày mà cả hai chính thức sánh bước cùng nhau, trái tim hoà chung cùng một nhịp đập. Nếu như cố tránh né số phận không được ,vậy chi bằng ta cứ hãy chấp nhận nó đi, có thể cuộc đời chúng ta sẽ khác và chuyển biến ngày dần tốt hơn.....
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vài ngày sau.........
Kang Daniel cô đơn đi trên con đường hoang vắng, bây giờ không còn cậu nữa, vậy hà tất gì phải lưu luyến nơi đây. "Chí Huân, em nhất định phải thật hạnh phúc bên Vũ Trấn , đừng để sau này tôi gặp lại em trong hoàn cảnh đầy nước mắt kia thì nhất định tôi sẽ không nương tay như lúc đó mà tha mạng cho hắn đâu, bằng mọi giá tôi sẽ mang em trở về......"
Anh đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh nơi đây lần cuối , trong lòng tràn ngập sự luyến tiếc. Đột nhiên lúc Daniel ngẩn đầu lên ngắm trăng sao thì anh thấy có một người đang ẩn núp sau tán lá ở trên cây. Tưởng rằng mình bị hoa mắt nên anh lấy tay dụi dụi hai mắt rồi nhìn kỹ một lần nữa, đúng thật là có người thanh niên trên cái cây đó. Bỗng từ phía xa xa kia có một đám người với khuôn mặt rất giận dữ chạy hùng hổ tới
Cậu thanh niên mồ hôi rơi vãi giọt, sợ rằng Daniel sẽ chỉ cho bọn họ biết mình nên chấp tay năn nỉ ,nhờ sự cứu giúp từ Daniel cùng khẩu hình miệng
-Làm....ơn.!!....đừng....nói.....tôi..... ở..... đây...
Dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng anh vẫn đồng ý giúp người này. Có một người trong đám đó lại hỏi anh
-Xin cho tôi hỏi nãy giờ cậu có thấy người nào mà cao cao ,gầy gầy....... còn có khuôn mặt rất đẹp trai nữa , chạy ngang qua đây không?
Daniel ấp a ấp úng, đưa mắt nhìn lên cậu thanh niên vẫn đang chấp tay kia rồi đảo mắt về bọn họ
-À......ờ.....Không.....tôi không nhìn thấy ai cả.
-Oh....vậy cảm ơn cậu.....chúng ta qua kia tìm tiếp đi....nhất định tui sẽ đập cho cậu ta một trận mới được....haizzz
Thấy tình hình đã an toàn, cậu ta nhảy xuống, hí hửng đến trước mặt anh.
-Cám ơn anh nhiều lắm . Nhờ có anh mà cơ thể tôi còn nguyên vẹn, không mất miếng thịt nào.
-Không có gì...... mà cậu làm gì đến nổi người ta đuổi theo đánh vậy hả?
Cậu thanh niên đó vừa nói vừa cười. tay còn gãi gãi đầu.
-Ờ thì...tôi làm một số việc khiến mọi người cảm thấy vui vẻ hơn thôi mà.
-Việc gì?
-Ờ...thì là cởi trộm giày người ta rồi ném đi nè..........nhân lúc người ta đi vệ sinh thì rình mò mở toan cửa ra nè........
Cậu ta thích thú kể toàn bộ những việc làm thất đức, không giống ai . Mà cái mặt lại tỏ ra vô cùng tự hào nữa chứ.
-Còn nữa ....còn nữa nha. Tôi còn cho một số người lên đến tận trời xanh nữa đó [ý là dùng hai ngón trỏ, nhắm vào mông họ mà chọt á 😂😂 ].......còn nhìu lắm, kể ở đây có khi đến sáng mai mới hết kkkkkk [ lố quá ]
Daniel thật sự rất hứng thú với người con trai này. Lần đầu tiên trong đời, anh gặp được một người vừa bẩn, vừa bựa như vậy á. Cậu ta đúng là rất đẹp, gương mặt đường nét điểm nào cũng quyến rũ, góc cạnh thì sắc xảo có thể thu hút ánh nhìn ngay từ cái chạm mặt đầu tiên. Nhưng tính cách thì.....ai nghĩ cậu ta lại là người hoạt bác, sống động như vậy chứ. Đúng là cực phẩm.
-À mà cậu tên gì thế?
-Tôi á...... Kang Daniel
-À.......còn tôi là Ong Sung Woo đẹp trai nhất hành tinh..... Nhớ!! Không phải Hong sung woo mà là Ong sung woo......Cũng không phải Gong sung woo mà là Ong sung woo......Càng không phải Woong sungwoo mà là Ong Sung Woo . Càng Càng không phải On Sung Woo mà là Ong Sung Woo..... Cậu nghe rõ rồi chứ
Daniel sửng sốt, trơ mắt với cái màn giới thiệu tên đầy ấn tượng này. Sung woo đưa tay ra làm quen , đồng thời Daniel cũng bắt lấy
-Cậu....thật đặc biệt đó nha. Hân hạnh làm quen.
-Ềh....eh....eh...nhiều người khen tôi như vậy lắm rồi hahhahhhha.....Hôm nào tôi sẽ mời cậu đi ăn coi như cảm ơn vì cậu đã cứu tôi...
-Có lẽ không được rồi....chắc mai tôi sẽ trở về Mỹ......
-Oh....tiếc thật....vậy ngay bây giờ lun đi.....coi như tiệc gặp gỡ và chia tay.......tôi sẽ kể toàn bộ việc làm của tôi đảm bảo cậu sẽ khoái chí.......
-Được thôi.........
Sung woo kéo anh đi một đoạn rồi tự dưng nhớ sực ra là lúc rời khỏi nhà chỉ mang theo có cái thân xác nghèo nàn này mà thôi. Thấy cậu đứng lại, anh liền hỏi thăm
-Sao không đi tiếp.
-Ờ....thật ngại quá......tôi không có mang theo tiền.....
Anh cười vui vẻ
-Không sao, tôi đãi cậu...
- Sao được.....tôi phải mời cậu để cảm ơn chứ
-......ờm....vậy thì tôi cho cậu mượn......
Khuôn mặt Sung woo liền chuyển từ quê độ, xấu hổ sang hào hứng, vui vẻ . Nhảy lên ôm cổ Danile kéo đi.
-Được đó. Vậy cậu cho tôi mượn không giới hạn nha.
-Vậy có khác gì là cho luôn đâu.
-Sao lại không khác được chứ!!! Cho là không có cần trả lại , còn mượn không giới hạn là có trả nhưng không biết chính xác là ngày nào thôi kkkkk
.
.
.
.
.
___________________
Có lẽ hơi điên.... nhưng Cặp OngNiel thì mình sẽ để tên theo tiếng hàn nhá....còn cặp ChamWink thì vẫn tiếng trung...hay đổi lại hết lun...??
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip