Chỉ cần có thể ở cạnh anh
Nghe đến tên mình, cậu trả lời có thật nhanh rồi tiến vào phòng phân loại. Căn phòng tương đối lớn, bên trong chỉ có người phụ nữ với khuôn mặt sắc sảo, mặc một chiếc váy xanh bó sát quyến rũ. Người đó đang đứng cạnh một cỗ máy, có lẽ là máy đọc ký ức. Mỗi người vào phân loại sẽ được đọc ký ức rồi dựa vào đó để phân chia môn phái.
Người phụ nữ thấy cậu bước vào liền hỏi:
- Cậu là Biện Bạch Hiền?
- Đúng, là tôi. – Cậu nói nhìn người kia, bắt gặp người nọ đang dùng ánh mắt đánh giá nhìn mình.
Mái tóc được nhuộm vàng hơi rối một cách cố ý, áo len trắng rộng lấp ló xương quai xanh quyến rũ, quần jean bó. Hừm, một cậu trai không tệ, hay nói đúng hơn là rất sạch sẽ, mang lại cảm giác nhẹ nhàng, tinh khôi.
Cô cầm dung dịch Xâm nhập tiềm thức, có màu xanh thẫm như nước biển, nhưng không quá lỏng, đưa cho cậu:
- Uống đi, nó sẽ giúp đọc kí ức của cậu. – Người kia đưa cho cậu dung dịch.
Nhanh chóng đưa lên miệng uống, một cảm giác khó chịu trào đến, cậu cảm giác được dung dịch kia đang len lỏi lên não mình, từng chút từng chút như mang toàn bộ những gì trong đó lôi ra. Màn hình phía trước mặt người phụ nữ kia cũng rực sáng, chiếu lên những kí ức của cậu từ khi còn bé cho đến khi trưởng thành, như một thước phim tua chậm, đi qua cả một quãng thời gian cậu tồn tại.
Hình ảnh khi mới đón ánh nắng đầu tiên của thế giới, hình ảnh bố mẹ dắt tay cậu đi ra ngoài lần đầu tiên, hình ảnh cậu chơi món đồ chơi đầu cậu có, hình ảnh cậu ở cùng Xán Liệt, hình ảnh cậu nắm tay anh đi về trong nắng chiều, hình ảnh cậu ngủ quên trên vai anh vào những giờ nghỉ trưa, hình anh về buổi hẹn hò đầu tiên nơi công viên gải trí. Và đương nhiên cả kí ức đẹp nhất, trọn vẹn nhất của cậu, hình ảnh về đêm đầu tiên của Bạch Hiền và Xán Liệt. Sự trọn vẹn, hòa hợp làm một vào cái đêm cuối cùng ấy, những kí ức mãi mãi cũng không thể quên được trong cậu. Hai con người, đối mặt trước giờ phút chia ly ấy, tìm đến nhau, hòa là một, trọn vẹn, cháy bỏng, như muốn khắc sâu người kia, không rời xa. Những hình ảnh ấy cứ lướt qua trước mắt Bạch Hiền, khiến cậu khẽ mỉm cười, chìm đắm trong đó. Cậu không nhớ đến ngay bên cạnh cậu, người phụ nữ kia đang nhìn vào những điều ấy, xem xét kí ức để đưa ra quyết định môn phái cho cậu.
Chỉ đến khi dòng kí ức dừng lại tại ngày cậu nhận được giấy báo đến nơi đây, đôi mắt mở ra, nhìn vào khoảng không trước mắt, dần lấy lại tiêu cự, cậu nghe thấy tiếng nói của người kia.
- Không có ý chê cười đâu, cậu chắc chắn là phái hòa hảo rồi. – Người phụ nữ ấy môi cười nhưng vẫn lạnh lùng đáp lại cậu.
- Không, tôi muốn ở cùng anh ấy. – Bạch Hiền cương quyết, không thể xa anh ấy được. Cậu đã bước đến tận nấc thang này rồi, không thể bị hủy hoại nhanh như vậy được.
- Cậu điên rồi à. Cậu không thuộc về nơi ấy. Cậu phải biết, môn phái không thể do cậu tự chọn. Mà cậu có hiểu phái hòa hảo và phái dũng cảm cách nhau bao xa không? – Người phụ nữ kia nhìn cậu, ánh mắt xoáy sâu vào Bạch Hiền, vừa muốn thuyết phục, vừa như gượng ép.
- Tôi, đương nhiên biết, nhưng tôi không quan tâm - Cậu ngập ngừng, nhưng cậu không thể xa Xán Liệt, cậu đã xa anh đủ lâu rồi.
Bước ra khỏi phòng phân loại, cậu nhất quyết không xa anh ấy. Nắm chắc chiếc vòng trên cổ, cậu bước ra, hòa vào dòng người trong cá nắng chiều gay gắt như thiêu rụi mọi thứ kia.
Trong khi ở mộ căn phòng tối, chỉ có ánh sáng hắt ra từ phía cửa sổ, XÁn Liệt ngồi một mình trên ghế sô pha, chìm vào trầm tư, suy nghĩ.
Mai là ngày gia nhập môn phái rồi, Bạch Hiền, đừng làm gì ngu ngốc đấy.
Đại hội gia nhập môn phái, ngày lễ lớn nhất trong năm. Người người tập hợp xếp hàng vào trong quảng trường lớn, chuẩn bị tiến hành phân chia và gia nhập. Những đàn anh, đàn chị cũng đến để chào đón những người mới, tranh thủ đánh giá một chút khả năng chung của ma mới. Không ít toan tính đã được đưa ra. Những khuôn mặt mới, tương lai mới của đất nước đang theo từng hàng tiến vào bên trong, ai cũng phấn khích và háo hức.
Bạch Hiền theo dong người tiến vào, bên vai khẽ bị đập nhẹ. Quay đầu lại, là Khánh Tú.
- Bạch Hiền, cuối cùng cũng gặp cậu. Lần trước phân loại xong, ra đã chẳng thấy cậu đâu, làm tớ tìm mãi. – Khánh Tú vừa nói, vừa cười nhìn cậu, âm thanh vang lên vui vẻ.
- À, tớ lúc đó có việc gấp lên đi luôn. – Bạch Hiền đáp lại bằng nụ cười nhẹ, không thể nói chính mình lúc đó vì quá mờ mịt mà bỏ đi được.
- Không sao, có duyên ắt gặp lại, chẳng phải hôm nay gặp được nhau rồi sao. Thôi mau tìm chỗ ngòi xuống thôi. – Khánh Tú vừa nói, vừa kéo cậu tìm ghế ngồi. Bạch Hiền để ý, quả thật, Khánh Tú tuy thấp bé hơn cậu nhưng thân thủ rất nhanh, mau lẹ luồng lách, chẳng mấy chốc đã tìm được ghế, ngồi xuống.
Quảng trường giờ đã kín người, Bạch Hiền và Khánh Tú nói chuyện vài câu, rồi im lặng khi thấy người phát biểu đi lên.
Tất cả đứng dậy, theo hiệu lệnh của người đàn ông kia. Người đó cao, mặc một bộ trang phục dài màu xanh thầm, tóc được vuốt vào nếp, cẩn thận, tỉ mỉ. Người đó cất giọng trầm ổn, chắc chắn:
Faction before blood ( Môn phái cao hơn huyết thống)
Lời tuyên thệ được vang lên, vọng khắp quảng trường rộng lớn.
Ngồi hồi hộp đến lượt mình, Bạch Hiền khẽ đổ mồ hôi, nói không sợ là không đúng. Nhưng nỗi sợ không thể thắng nổi khát khao trong cậu. Khát khao được gặp anh ấy.
Trên bàn lớn đặt ở giữa quảng trường là năm cái chậu, đại diện cho năm môn phái khác nhau. Nước – Phái Tri thức, Sỏi – Phái Vị Tha, Khối Lập phương xếp chồng – Phái Trung Thực, Những thanh ngang bằng nhau – Phái Hòa Hảo và cuối cùng, những viên than nóng – Phái Dũng Cảm.
Từng người lên, cầm dao nhỏ, trích một lượng máu trong lòng bàn tay, thả vào trong chậu phân định, chính thức thành một công dân, được công nhận.
- Độ Khánh Tú. – Khánh Tú bước lên, khẽ cười nhìn cậu, nói nhỏ. – "Tớ đi nhé, gặp lại cậu sau."
Khánh Tú dõng dạc bước lên, rồi nhẹ nhàng để lại giọt máu của mình ở chậu than nóng rực kia.
- Độ Khánh Tú, phái Dũng cảm.
Khánh Tú hướng cậu cười, rồi đi về khu ngồi cùng những người mới, cùng môn phái với mình.
- Người tiếp theo, Biện Bạch Hiền.
Bạch Hiền đứng lên bục, tay khẽ run nhẹ, nhưng không, cậu nhất định không hối hận đâu.
- Biện Bạch Hiền, phái Dũng cảm.
Nhìn giọt máu sôi xèo bởi hòn than nóng, Xán Liệt đứng trên tầng trên quan sát, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. Vui có, tức giận có, đau lòng có, nhưng chắc cảm giác hạnh phúc là rõ ràng nhất.
Biện Bạch Hiền, đồ ngốc nhà em.
Bạch Hiền bước xuống trong sự chào đón của Khánh Tú.
- Chúng ta ở cùng nhau rồi. – Khánh Tú nhanh tay kéo cậu, vui vẻ khi người bạn này với mình thật có duyên.
- Ừm – Bạch Hiền cười nhẹ.
"Cậu phải tự chịu trách nhiệm đấy. Đến lúc đó, đừng để Vô phái cũng không thể vào". Lời người phụ nữ kia khẽ vang lên trong đầu.
Chỉ cần có thể ở cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip