Chap 28

Biện Bạch Hiền tỉnh lại, trước mắt đã chẳng thấy gì, tay chân vẫn mất cảm giác. Tuy nhiên thính giác cậu vẫn rất tốt, cậu nghe rõ tiếng người xung quanh mình đang nói gì, tuy nhiên cậu lại không hiểu vì tiếng Ý cậu chưa từng học. Có tiếng đóng cửa phòng lại, hình như người đã đi rồi. Biện Bạch Hiền cố định hình xem mình đang ở đâu. Cậu đang nằm trên một cái gì đó rất mềm, quanh người còn được đắp chăn, đôi mắt thì bị một tấm vải cột lại. Chẳng thấy gì.

Dường như có tiếng bước chân ai đó đang tiến lại gần cậu, rồi mảnh vải trên mắt bị kéo xuống, ánh sáng ngay lập tức đánh vào đôi mắt khiến cậu cau mày nheo mắt lại. Một lúc sau mới quen với ánh sáng. Đây là một căn phòng rất sang trọng, đồ trang trí xung quanh đều đậm chất cổ điển. Cậu lại nhìn mình, bộ đồ thô trên người đã được thay bằng chiếc áo màu tím. Sao lại thế này?

Bên cạnh cậu đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ, một người đàn ông phương Tây điển trai với đôi mắt màu xám tro đang nhìn cậu, anh ta khoác lên mình bộ âu phục màu đen tuyền rất sang trọng, chiếc cài áo hình bông hồng ở trước ngực đính đá sáng lấp lánh.

Anh ta khiến cho cậu cảm thấy rất lạ, sợ hãi và hoang mang.

" Xin chào Tiểu Hiền." Anh ta dùng Tiếng Anh để nói với cậu.

Cậu cứ nhìn vào đôi mắt xám ấy, có cảm giác như bị cuốn vào vòng xoáy của tâm thức.

" Quên mất, chưa giới thiệu, tôi là Kay Ktash, kẻ mang năng lượng tới cho phân nửa châu Âu." Anh ta nở một nụ cười đầy lịch thiệp.

Cậu vẫn nhìn hắn song không nói gì. Cậu đã từng nghe rất nhiều lời đồn về vị trước mặt cậu này. Anh ta có rất nhiều lời đồn, người ta nói anh ta là chàng thợ mỏ đào trúng giếng dầu, cũng có người nói anh ta là kẻ quấn vàng từ trong tã sinh ra. Hậu thuẫn gia đình vững chắc đã giúp anh ta nắm lấy một vùng kinh tế lớn. Dầu mỏ luôn là thứ thiết yếu trong cái kỉ nguyên đầy máy móc này, cho nên cơ đồ anh ta xây dựng đã trở thành ngọn đồi khó phá.

" Tiểu Hiền thật là, sao lại lạnh lùng với tôi như thế, đáng lẽ nên cảm ơn tôi vì đã cứu cậu chứ." Giọng anh ta chuyển sang một âm vực khác, cậu rợn người, sao trên đời này có kẻ lật mặt nhanh như vậy.

" Thôi được, cậu không nói với tôi cũng chẳng sao, tuy nhiên nếu cậu muốn sống sót trở về với vòng tay của chồng cậu thì cậu phải nghe theo tôi." Hắn ta lại mỉm cười, nụ cười của anh ta có thể rất đẹp nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy nghẹt thở vì sự bí ẩn trong nụ cười ấy.

Kay dựng cậu ngồi dậy, ngón tay đeo găng đen vuốt mái tóc đen dài của cậu. Rồi tay anh ta lấy từ trong hộp sắt ở túi áo ra một viên thuốc, cho vào miệng cậu. Chỉ vừa mới chạm lưỡi, đã tan chảy ra, dần dần, cơ thể cậu như lấy lại cân bằng, tay chân cũng bắt đầu co duỗi được. Tuy nhiên cậu chẳng dám manh động gì.

Tay Kay vuốt đầu vai trắng nõn của cậu rồi bắt lấy một lọn tóc, cuộn trong ngón tay của anh ta. Biện Bạch Hiền cảm thấy tầng tầng lông tơ của mình đã dựng lên.

Kay buông lọn tóc trên ngón tay ra, anh ta vẫn nhìn chằm chằm cậu, " Cậu chính là phu nhân của Park Chanyeol, hừm, một đối tượng rất dễ để trao đổi đấy. Tuy nhiên, tôi không hứng thú với mấy vụ quyền thừa kế nên tạm thời sẽ không gây tổn hại gì cậu."

Biện Bạch Hiền trái tim như thở phào.

Đột nhiên anh ta đi tới bàn, lấy cho cậu một chiếc bánh, đưa cho cậu, " Ăn đi."

Cậu cầm lấy, ngoan ngoãn cắn một miếng.

Kay nheo mắt, tay xoa xoa đầu cậu, " Thế mới ngoan chứ, The..."

Cậu tròn mắt nhìn anh ta, dường như anh ta vừa gọi cậu bằng cái tên gì đó. Anh ta cũng nhận ra mình đã nói gì, khoé môi nhếch lên, " Mẹ kiếp, đúng là cái gì cũng không nên quá quen mà."

Cậu nuốt một miếng bánh trong sự khó hiểu.

Kay lúc này lại nhìn cậu, " Mrs.Park, chúng ta có kế hoạch như thế này. Tí nữa, ta sẽ xuống tầng dự một bữa tiệc. Ở đó sẽ gặp mặt chồng cậu. Nhưng tôi không hi vọng cậu sẽ chạy oà tới chỗ anh ta đâu. Cậu luôn phải ở bên cạnh tôi, từ đầu tới cuối, kể cả có gặp chồng cậu ngay trước mắt cũng không được hé ra điều gì. Nếu ngoan thì rất nhanh cậu sẽ trở về bên cạnh anh ta, nếu hư, thì cậu hiểu đấy."

Biện Bạch Hiền gật đầu.

Kay hài lòng với biểu hiện của cậu, " Có câu hỏi gì không?"

" Anh là người đã bắt cóc tôi ư?" Biện Bạch Hiền cuối cùng cũng mở miệng.

" Không, tôi chỉ là thuận đường cướp cậu từ tay người khác thôi." William lắc đầu.

" Cái gì?" Cậu tròn mắt ngạc nhiên.

" Đối tác của tôi dường như định mang cậu đi đâu đó nhưng tôi hứng thú quá bèn bắt cóc cậu đi trước." Kay rót một li nước quả đưa cho Biện Bạch Hiền.

" Đối tác của anh là ai?"

" Justin Markin. Cậu ta trẻ đấy nhưng rất có tài."

Cả người Biện Bạch Hiền như chết lặng. Tại sao Justin lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn dây dưa với những kẻ như thế này. Quan trọng hơn sao anh lại bắt cóc cậu?

Tất cả biểu hiện kinh ngạc trong mắt cậu đều bị Kay thu lại. Khoé môi mỉm cười, thầm nghĩ, Liệt, tôi đã giúp cậu hạ bậc đối thủ tranh quyền một bên rồi đấy. Thực ra anh là cướp Biện Bạch Hiền thật nhưng mà cướp này lại khác. Lúc nhóm sát thủ kia vừa xuống khỏi trực thăng thì kẻ mà Bạch Niên Vũ cài vào đã hành động, gây ra nội chiến. Tuy nhiên trình của sát thủ Hắc Đế sao có thể tầm thường, cho nên cuối cùng chỉ còn lại Biện Tử Dương và tên sát thủ. Đấu mãi một hồi, Biện Tử Dương vì còn vướng Biện Bạch Hiền nữa nên đã bại, bị thương khá nặng. Sát thủ của Bạch Niên Vũ đã cứu được cậu ta nhưng mà tình hình bên Phác Xán Liệt lại đang khó khăn nên anh đã nhận nhiệm vụ chăm sóc thằng nhóc này. Anh cố ý nói Justin bắt cóc cậu ta là chẳng phải để tình cảm giữa Biện Bạch Hiền và Liệt được hâm nóng vì đã chặn đường một kẻ nguy hiểm sao.

" Tất cả đều OK rồi chứ?" Kay nhìn cậu.

Biện Bạch Hiền gật đầu.

Kay đang định đứng dậy chuẩn bị thì như nhớ ra điều gì.

" Tiểu Hiền, có muốn xem mặt mình một chút không?"

Biện Bạch Hiền ngạc nhiên.

" À, thì có một thay đổi lớn trên mặt của cậu rồi." Kay gãi đầu rồi di chuyển chiếc gương tròn trên bàn về phía cậu.

Người trong gương này có đôi mắt híp đen lay láy, hai bên má bầu bầu, khuôn môi nhỏ nhắn. Nhìn đi nhìn lại, sao lại giống người Nhật Bản thế này.

Cậu kinh ngạc, " Anh đã làm gì với mặt tôi thế hả?" Đi tới trước gương, tay chạm vào mặt.

" Đừng có đụng lắm, mặt nạ da người. Chẳng lẽ bây giờ cậu xuất hiện bên cạnh tôi mà lấy cái khuôn mặt của Phác phu nhân sao? Cậu coi thường tầm ảnh hưởng của mình ở Ý rồi."

Biện Bạch Hiền không đụng vào mặt nữa, " Mặt nạ này quả thật được làm rất tinh vi."

" Đương nhiên, sẽ có thể khiến cho cả thiết bị nhận dạng bằng cảm ứng nhiệt cũng phải khó khăn đấy."

" Khoan đã."

" Sao nữa?"

" Ai đã thay đồ cho tôi vậy?"

" Tôi."

Biện Bạch Hiền:......

————

Phòng tiệc được trang hoàng đẹp đẽ, dưới ánh đèn pha lê rực rỡ, từng ánh vàng ròng trên bức tượng đúc vàng trở nên cao quý hơn bao giờ hết. Trên bàn tiệc trải thảm trắng, những chiếc li cao ngất với sắc đỏ của rượu vang như thế hiện đẳng cấp của bữa tiệc.

Biện Bạch Hiền khoác tay Kay bước vào sảnh, có rất nhiều người đã ở đó, ai cũng khoác lên mình bộ âu phục đắt tiền và bộ váy lộng lẫy. Trang sức kim cương, ngọc bích, ruby cứ ánh lên lấp lánh dưới ánh đèn màu cam nhạt.

" Mr.Ktash, hôm nay thật vinh dự khi gặp ngài ở đây." Một người đàn ông lịch lãm đi tới chỗ hai người, cởi mở chào hỏi.

" Mr.Hiavity, rất vui được gặp ngài." Kay nắm lấy tay của người đàn ông đó thân thiện bắt tay.

Ánh mắt của người đàn ông kia chuyển dời sang Biện Bạch Hiền, " Vị này là...?"

" Cô ấy là người yêu của tôi, Namaki." Kay nhìn sang cậu, ánh mắt không thể tình hơn.

Hiavity gật đầu, cầm lấy tay của Biện Bạch Hiền, cúi người, hôn nhẹ xuống, " Thật vui mừng khi gặp, quý cô Namaki"

Biện Bạch Hiền mỉm cười đáp lệ.

Rồi rất nhiều người, tới bên Kay để chào hỏi, ai cũng có cái nhìn ẩn ý về Biện Bạch Hiền.

Đột nhiên Biện Bạch Hiền cảm thấy như có một ánh mắt nóng rực đang chiếu thẳng vào lưng mình. Cậu quay người lại, cả thân hình sững sờ. Phác Xán Liệt vẫn tây trang quen thuộc, chiếc cài áo kim cương hình con rồng và bên cạnh chính là Thera. Cô ta khoác lên mình bộ váy khoét ngực sâu tôn lên làn da trắng bóc, đôi chân dài nương theo đường xẻ của váy lộ ra, sau lưng trần còn điểm tô thêm một hình xăm hoa sen đỏ thật khiến người ta không nhịn mà cảm thán. Đó là một người phụ nữ như độc dược. Hai người đó đứng cạnh bên nhau giống như ngọc bích.

" Chà chà, không tệ." Kay từ lúc nào cũng chú ý theo hướng của cậu.

Cậu quay sang nhìn hắn, " Ý anh là gì?"

Kay cười mỉm, nụ cười gian mãnh tới lạ, tiếng anh ta thì thầm bên tai cậu, " Nhớ những gì ta đã thoả thuận rồi đấy. Ngoan thì được thưởng, không ngoan thì phạt."

Cậu ánh mắt toé lửa nhìn hắn.

Còn Kay vẫn duy trì nụ cười của mình, hắn không còn ghé sát vào tai cậu nữa, chân dài di chuyển, kéo cậu tới chỗ Phác Xán Liệt.

" Mr.Park." Anh ta gọi to.

Biện Bạch Hiền tim rơi một nhịp, đối diện với anh, vẻ lạnh lùng ấy như đóng băng trái tim cậu. Thera thì lại mỉm cười nhìn cậu, đôi mắt màu hạnh nhân của cô ta như muốn róc sạch thịt cậu.

" Mr.Ktash."

Kay gật đầu, " Tôi nghĩ người bên cạnh anh chắc là Mrs.Park"

Thera khoé môi cong liễu nhếch lên, ngón tay sơn màu đỏ chót đặt lên mặt che đi nụ cười đó, tiếng cô ta trầm nhẹ như bản du dương, khiến người ta bị cuốn vào từng thanh ngữ, " Không, anh lầm rồi. Tôi là người suýt nữa thì mang danh phận Mrs.Park thôi."

Kay miệng cười nhưng ánh mắt đầy trầm ý, " Phải không?"

" Đương nhiên rồi." Thera vẫn duy trì điệu cười đầy quyến rũ của mình. " Tôi lại hứng thú với cô bạn gái của anh đấy."

Kay nhìn sang phía Biện Bạch Hiền, tay di chuyển lên nắm lấy bàn tay cậu, " Cô ấy là Namaki."

Thera gật đầu, " Chào Namaki."

Biện Bạch Hiền cũng mỉm cười với cô ta, " Xin chào."

Đôi mắt hạnh kia lại bắn tia lửa xuyên vào người cậu, cậu bất giác rùng mình.

Đột nhiên có tiếng nói đã đến giờ vào dự tiệc. Bọn họ nhanh chóng đi vào trong hội trường.

Nên nói trùng hợp hay là trớ trêu nhưng mà chỗ ngồi của cô và Kay là chung bàn với Thera và Phác Xán Liệt. Bọn họ ngồi đối diện nhau. Đúng là chẳng có gì vui hơn khi những kẻ nguy hiểm tụ họp một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip