Chương 12


Chương 12: Mượn người

Biên Bá Hiền và Ngô Thế Huân nói xong, lúc trở về đến cửa hàng hoa quả, sắc trời đã dần tối. Khi đi đến chỗ rẽ, Biên Bá Hiền nhìn thấy một người đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa, nhìn dáng vóc cao to như con gấu kia, rõ ràng là Phác Xán Liệt.

Hắn gãi đầu, không biết sao mà lòng lại hơi do dự. Phác Xán Liệt nhìn thấy hắn sau lại lên tiếng trước, "Bá Hiền?"

Biên Bá Hiền vẫn có chút ngượng ngần, lúng túng ho khan một tiếng rồi thuận miệng đáp hai tiếng.

"À, ừ."

Phác Xán Liệt liếc một cái liền nhìn thấy hai chân hắn để trần và lớp băng trên chân phải, "Cậu đi đâu về mà thương tích đầy mình vậy."

"Không có gì, ra ngoài bị va quệt."

Phác Xán Liệt không ngốc, trên băng vải còn thấm hồng, quệt kiểu gì mà quệt giỏi vậy? Chẳng lẽ trên đường chỗ nào cũng có bóng đao ánh kiếm chỉ chăm chăm chào hỏi Biên Bá Hiền.

"Có phải cậu lại đánh nhau với người ta không."

Biên Bá Hiền vừa đá giày ra liền bị Phác Xán Liệt bám mông hỏi đến phát bực, lửa giận bùng lên liền quát, "Mẹ kiếp anh hỏi nhiều thế làm gì! Ông đi đâu làm gì liên quan cái quái gì đến anh hả. Trong mắt anh, có phải bố chỉ biết đánh nhau thôi không, anh chỉ mong bố bị gô vào đồn thôi phải không!"

Phác Xán Liệt cài cửa lại rồi xếp lại đôi giày Biên Bá Hiền đá bay, "Không phải tôi có ý đó, chỉ là tôi sợ cậu..."

"Yên tâm," Biên Bá Hiền căn bản chẳng muốn để anh nói hết, "Chuyện tôi gây ra, tự tôi giải quyết, tuyệt đối không gây cho anh một tí phiền phức nào nữa!"

"Ai nói chuyện đó đâu," Phác Xán Liệt cũng hơi cuống, chụp lấy cánh tay Biên Bá Hiền, "Tôi không sợ chuyện! Là tôi sợ cậu gây chuyện rồi lại bị thương!"

Biên Bá Hiền hơi ngẩn ra, nhìn anh một lúc, không hề nhìn ra chút giả tạo nào trong mắt anh.

"Cái chân này cậu có cần nữa không vậy, đạn cũng không lấy ra, lần này còn bị chém nữa, còn tiếp tục như vậy lỡ thành què thật thì làm sao." Phác Xán Liệt vừa nói vừa ngồi xổm xuống tháo lớp băng kia ra.

Biên Bá Hiền hơi dịch chân, "Lo tôi chiếm nhà anh phải không, đồ keo kiệt, không ở thì không ở, bố cũng không thèm dựa vào anh."

Thực ra Biên Bá Hiền đã hết giận rồi, khi Phác Xán Liệt nói rằng anh ta lo hắn bị thương, cơn giận trong lòng hắn bỗng bị ấm áp thay thế. Hắn thấy một tên bán hoa quả đầu đường như Phác Xán Liệt cũng không đến mức có được khả năng diễn xuất như thiên vương. Trong đôi mắt kia quả thực là ngập tràn lo lắng, làm Biên Bá Hiền nhìn mà đuối lý, lại thêm xấu hổ. Câu này nói ra không chỉ có âm lượng hạ thấp mà cũng yếu đi hẳn.

"Tôi đuổi cậu rồi à? Cậu ăn hết tiền nhà tôi được chắc?" Phác Xán Liệt lườm hắn một cái, "Cậu muốn ở thì cứ ở đi, dù gì cậu cũng trông quán cho tôi nữa mà."

"...Nói cứ như tôi là chó ấy..."

"Cậu ăn còn nhiều hơn chó."

Biên Bá Hiền đạp anh một cái, Phác Xán Liệt vốn đang ngồi xổm dưới đất nên còn nhấp nhổm, giờ thì ngồi bệt hẳn. Anh giả vờ tức giận vung nắm đấm lên, bị Biên Bá Hiền trừng liền từ bỏ, cười vui vẻ đứng dậy.

"Tôi nói nghiêm túc với cậu đấy, đừng cứ đánh nhau mãi thế, làm bản thân bị thương, đau cũng không chỉ có mình cậu chịu." Phác Xán Liệt đẩy Biên Bá Hiền đi vào trong phòng.

"Coi thường ông hử, ông lần nào cũng bị thương chắc? Người ta đâm một dao vào người tôi, lần tới nhất định sẽ trả lại gấp mười." Biên Bá Hiền giương nanh múa vuốt nói với Phác Xán Liệt, vừa nhếch miệng, cái răng vàng kia liền sáng lóa lên.

Phác Xán Liệt không nhịn được, cười "phì" một tiếng. Anh đã nhìn thấy từ chiều rồi, chỉ là tình hình lúc đó không cho phép anh hỏi.

"Cái răng này của cậu... rất cá tính."

Biên Bá Hiền dùng đầu ngón tay chọc chọc, "Đi trước trào lưu đấy anh có hiểu không, cái này gọi là trên người mỗi người đều có một điểm sáng!"

"Cái răng của cậu nào phải điểm sáng, bôi thêm ít dầu cũng có thể ra phố đứng làm đèn đường rồi."

Biên Bá Hiền đỏ mặt, hắn còn không biết cái răng vàng đó của mình trông buồn cười đến mức nào chắc? Hệt như đám nhà giàu mới nổi, từ đầu đến chân là "ba tục", thô tục, đê tục (thấp hèn), dung tục.

"Cười cười cười, xem ông xử lý anh thế nào!"

Bẻ khớp tay xong liền vung nắm đấm về phía Phác Xán Liệt, một người chạy một người đuổi, người đuổi còn tập tễnh. Cũng không biết là nhà vốn nhỏ, đi hai bước đã gặp vật cản, đã vậy người chạy còn có tâm cho người đuổi bắt kịp, thành ra Phác Xán Liệt thân là một tên đàn ông chân dài 185cm hoàn toàn lành lặn còn không thoát được tên què thấp hơn anh mười cm.

"Có cái gì đáng cười hả... Còn cười?... Mẹ kiếp cười đến hở cả lợi ra rồi...." Biên Bá Hiền đè Phác Xán Liệt lên giường, cưỡi thẳng lên eo anh, đánh anh liên tiếp, "Còn cười nữa bố tô vàng hết răng anh, để miệng anh toàn điểm sáng luôn! Đến lúc đó đừng nói đến đèn đường, cho anh đi làm đèn follow, đèn mỏ, đèn neon!"

"Được rồi được rồi." Phác Xán Liệt vừa đỡ vừa cười, "Đừng đùa nữa, Bá Hiền đừng đùa nữa."

Biên Bá Hiền không nghe anh, miệng hùng hùng hổ hổ, tay vẫn không dừng lại, cơn tức nhịn cả ngày giờ trút ra bằng sạch. Ai ngờ Phác Xán Liệt đột nhiên nghiêng người đè Biên Bá Hiền xuống dưới.

"Tôi nói, đừng đùa nữa."

Hai người đều thở hổn hển, ngày nắng nóng, người toát đầy mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng. Phác Xán Liệt đè hai cái tay đang huơ loạn lên của Biên Bá Hiền xuống giường, cả người đều đè lên người hắn. Hơi thở gấp gáp phả lên mặt Biên Bá Hiền, mắt nhìn thẳng.

Biên Bá Hiền nhất thời xụi lơ, trong đầu trống rỗng. Tư thế thở hổn hển của hai người lúc này rất mờ ám, ai cũng không động đậy, ai cũng không mở miệng, trong căn phòng ngủ toàn bộ chỉ còn tiếng hít thở.

"Vậy..." Biên Bá Hiền định thần lại trước ngoái đầu đi, hơi lúng túng, "Anh dậy đi."

"Làm sao? Cậu đè tôi đánh thì được, còn tôi đè lên người cậu một chút cũng không được?" Phác Xán Liệt thấy tai Biên Bá Hiền đã đỏ lên, đương nhiên là xấu hổ, nhất thời tính đùa dai nổi lên, muốn trêu hắn.

Con ngươi Biên Bá Hiền hờ hững, không dừng lại ở một chỗ cố định, "Anh bao nhiêu cân, tôi bao nhiêu cân chứ."

"Cậu tưởng cậu nhẹ lắm à, bụng toàn mỡ." Vừa nói vừa thò tay véo một cái vào eo Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền sợ nhột, đặc biệt là eo, chạm nhẹ một cái cũng không chịu được. Hắn theo bản năng vẹo người, miệng còn hừ một tiếng, vẹo xong, sắc mặt hai người đều biến đổi.

Vốn trời nóng nên mặc ít, hai người lại đang trong tuổi nhiệt huyết tràn đầy, không chịu nổi khiêu khích. Biên Bá Hiền cũng cảm thấy thứ sát trên đùi vừa nóng lại vừa cứng, đều là đàn ông, hắn chẳng lẽ còn không biết là gì sao?

"Tôi, tôi đi tắm trước."

Phác Xán Liệt vừa nói vừa đứng dậy, ai ngờ Biên Bá Hiền giữ eo anh kéo anh xuống. Nơi mẫn cảm phía dưới đột nhiên chịu kích thích, làm Phác Xán Liệt nóng bừng cả người.

"Phong thủy luân phiên đổi," Biên Bá Hiền cong khóe môi không có ý tốt, "Lần trước anh nghịch bảo bối của tôi vui lắm nhỉ?"

"A, Biên Bá Hiền, tôi cảnh cáo cậu đừng có làm loạn!" Phác Xán Liệt đỏ mặt trừng hắn.

"Ô, tôi cứ làm loạn đấy, anh làm gì được tôi?"

Nói xong, Biên Bá Hiền sờ vào đũng quần Phác Xán Liệt qua lớp quần cộc rộng. Kích thích trực tiếp này làm Phác Xán Liệt khàn giọng gầm lên một tiếng, eo mềm nhũn, đầu đập lên người Biên Bá Hiền.

"A! Phác Xán Liệt!"

"A! Biên Bá Hiền! Mẹ kiếp buông ra cho bố!"

Kết quả hai người đều gào lên cùng lúc, cứ như giết lợn vậy. Lúc Phác Xán Liệt đập vào người Biên Bá Hiền, đầu gối chạm vào vết thương của hắn. Biên Bá Hiền đau quá, tay không kiềm chế được mà nắm chặt lấy cậu em của Phác Xán Liệt, làm Phác Xán Liệt đau đến mức cũng gào lên cùng lúc với hắn.

Màn kịch này khó khăn lắm mới kết thúc được, Phác Xán Liệt không sảng khoái thành công, vết thương của Biên Bá Hiền lại nứt ra. Cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang, hai người có thể coi là đã có cảm thụ thực sự.

Đến khi tắm giặt xong xuôi, cơm cũng đã ăn, đắp chăn lên mà ngủ thì cũng đã quá nửa đêm rồi.

Biên Bá Hiền mệt mỏi cả buổi, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò. Phác Xán Liệt nhìn khuôn mặt hắn, cảm thấy số mệnh đúng là kỳ diệu. Một tháng trước còn bực cái giường này to quá, giờ lại thấy ngủ cũng phải chen chúc rồi. Biên Bá Hiền hếch mũi lên dụi dụi một hồi, dụi mãi dụi mãi rồi chui vào trong chăn của Phác Xán Liệt.

"Răng vẫn đau à?" Phác Xán Liệt hỏi khẽ.

Cũng không biết người đã ngủ có còn ý thức gì không, hắn hừ hai tiếng rồi lại dịch sang bên Phác Xán Liệt.

Bắt đầu từ tối hôm chỉnh răng đầu tiên đã hình thành thói quen, ngay cả mấy hôm hai người lúng túng với nhau cũng không ngoại lệ. Hai người cứ ngủ cứ ngủ rồi lại rúc trong cùng một chăn, Phác Xán Liệt không xoa mặt cho hắn, hắn cứ hừ hừ mãi, giơ ngón tay đè lên thì không phát ra tiếng nữa. Giống hệt như trên mặt Biên Bá Hiền có cái công tắc vậy, Phác Xán Liệt cũng cảm thấy thú vị.

Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt cho Biên Bá Hiền, xoa mãi xoa mãi rồi cũng mơ màng ngủ thiếp đi.

Đến ngày đã hẹn trước với Ngô Thế Huân, Biên Bá Hiền lại hơi phát sầu. Quần áo hắn mặc đều là của Phác Xán Liệt, hơi to, cái quần duy nhất vừa người thì lại bị cắt mất rồi. Đột nhiên lại hối hận vì đã ườn ra suốt hai ngày, đáng lẽ đã có thể mua vài thứ vừa vặn với mình trên phố rồi. Cuối cùng hỏi mượn Đô Cảnh Tú hai cái, cái khác đều hợp, chỉ là vai hơi hẹp, nhìn đầu hơi to.

Ngô Thế Huân cùng Biên Bá Hiền hẹn nhau trong một sòng bạc thuộc hội Liệt Nhân, cậu ta cầm một cuốn kinh thánh đứng trên hành lang tầng hai nhìn Biên Bá Hiền đi từ ngoài vào.

"Anh Tứ!"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu, trông thấy Ngô Thế Huân vóc dáng cao cao gầy guộc đang vẫy tay với hắn. Khi mới vào Dạ Phượng Hoàng, Biên Bá Hiền rất ngạc nhiên. Sự bẩn thỉu xấu xa trong tưởng tượng hoàn toàn không có, đại sảnh trang trí theo bến Thượng Hải thời Dân quốc, hắn còn tưởng là nhà hàng hay khách sạn mang phong cách riêng nữa.

Ngô Thế Huân mặc quần có dây lưng trắng và sơ mi trắng, đi đôi giày da sáng lấp lánh, tóc chẻ ngôi giữa, bộ dạng y hệt như một tiểu thiếu gia.

"Anh còn tưởng anh xuyên không rồi chứ." Biên Bá Hiền bước lên tầng hai, mỉm cười đùa Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân gẩy dây lưng, "Lần trước còn cho cái đoàn phim gì đó mượn để quay mà, trang trí phải đẹp chứ. Nào, tôi đưa ông anh đi xem."

Biên Bá Hiền được Ngô Thế Huân dẫn đi tham quan, "Được, rất có chất riêng. Vậy phim kia sau này thế nào rồi?"

"Tong rồi."

"Sao lại tong?"

Ngô Thế Huân cười rất hồn nhiên, "Lúc bọn họ quay phim đập vỡ mất cái bình hoa, đồ cổ thời Minh, đền mấy triệu, kinh phí hết sạch."

Biên Bá Hiền giật giật khóe miệng, đột nhiên cẩn thận rụt tay rụt chân lại, chỉ lo làm vỡ cái gì. Đừng nói mấy triệu, chỉ mấy trăm thôi cũng không có.

Ngô Thế Huân nhìn dáng vẻ hắn liền cười hai tiếng, dẫn hắn vào trong một phòng riêng. Bên trong đặt một cái bàn lớn, trên có mấy cái lọ.

"Nói chuyện chính đi, anh Tứ muốn đánh cược gì với tôi?"

Biên Bá Hiền ngồi xuống sofa, "Anh Liệt muốn anh giúp chú Ngũ thu thuế dọc bốn tuyến phố, anh đương nhiên là rất sẵn lòng. Chỉ là đáng tiếc lực bất tòng tâm. Nếu như chú Thất đồng ý cho anh mượn mấy người anh em, vậy chuyến này tự nhiên sẽ chắc ăn hơn mấy phần."

Ngô Thế Huân từ từ cong khóe môi, hóa ra là đến mượn người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip