Chương 22


Chương 22: Siêu to

Lòng Phác Xán Liệt trĩu xuống, đừng có tỉnh vào đúng lúc này chứ. Cũng không phải anh định lợi dụng người ta, nhưng anh vẫn thấy tình hình thế này mà giải thích thì rất khó. Ngẩng đầu nhìn lên, mắt Biên Bá Hiền đang mở, nhưng ánh mơ màng trong mắt vẫn còn ngơ ngác.

Thở phào một hơi, bên dưới thiếu chút nữa là xìu xuống. Biên Bá Hiền mơ mơ màng màng, mới bắt đầu đã cảm thấy khô nóng khó chịu, được Phác Xán Liệt xoa cho thì thoải mái hơn hẳn. Lúc này vẫn chưa tỉnh lại nhưng là đàn ông, tỉ lệ say rượu loạn tính quá lớn. Chuyện này cho dù có tỉnh táo hay không thì vẫn có thể làm được, đó gọi là bản năng.

Biên Bá Hiền bợp gáy Phác Xán Liệt một cái, bảo anh tiếp tục làm việc. Phác Xán Liệt bị hắn đánh thành ra cắn luôn vào đầu ngực một cái, khóe miệng không nhịn được mà cười.

Thằng nhóc này, buông thả thật đấy.

Thế là càng ngày càng không kiêng kị mà sờ eo, lưng, bụng dưới của hắn, rồi hôn dọc theo phía trước người hắn từ trên xuống. Ánh đèn không tính là sáng lắm chiếu rọi từng khoảng từng khoảng dấu nước. Mắt Phác Xán Liệt tối sầm, anh kéo quần của chính mình xuống, thứ đã sớm căng cứng đến phát đau đã lớn đến đáng sợ. Tuy vẫn chưa tỉnh rượu nhưng Biên Bá Hiền dùng ánh mắt mơ màng nhìn một cái, cũng kinh ngạc đến độ không ngậm miệng lại được.

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay nắm lấy cậu em đang đứng đón gió định nhét vào trong quần, nhưng quần đã bị Phác Xán Liệt vứt đi mất từ lâu rồi. Thực ra của Biên Bá Hiền cũng không nhỏ, nhưng so với Phác Xán Liệt thì vẫn kém một chút.

"Tự sờ của chính mình thì có gì hay."

Phác Xán Liệt từ từ lại gần, ngồi trên đùi hắn, rồi trước mắt Biên Bá Hiền, anh dùng phần đầu nơi đó của mình chạm chạm vào nơi đó của đối phương.

"Shhh...." Biên Bá Hiền hít một hơi, không phải đau, là kích thích.

Phác Xán Liệt như được cổ vũ, càng nghịch hăng hơn. Dùng phần đỉnh va chạm vào nhau, sau đó vòng xung quanh trong phạm vi nhỏ. Phần đỉnh được ma sát nhiều, khoái cảm tăng gấp đôi, làm Biên Bá Hiền thích đến rên lên.

"Nhanh lên... nhanh một chút!"

"Mẹ kiếp cậu tỉnh chưa vậy." Phác Xán Liệt búng cậu em của Biên Bá Hiền một cái, miệng thì nói vậy nhưng tay lại tăng tốc độ và dồn lực hơn.

"Ư ư... Thoải mái... Ừ, tuyệt lắm...."

Phác Xán Liệt nhìn bộ dạng phóng đãng của hắn, môi đo đỏ như có thể chảy máu được. Không nhịn được mà cúi đầu hôn một cái, bờ môi mềm quấn lấy nhau làm anh hơi không khống chế được. Đầu lưỡi tiến vào, cạy mở hàm răng muốn thám hiểm nhiều hơn. Tuy trong khoang miệng toàn mùi rượu nhưng Phác Xán Liệt không hề thấy ghét bỏ chút nào. Đầu lưỡi liếm toàn bộ phần thịt mềm và răng cứng, cuối cùng vòng quanh chiếc răng vàng kia.

Anh vẫn cảm thấy cái răng này cực kỳ buồn cười, như Biên Bá Hiền đã nói, hệt như nhà giàu mới nổi. Đương nhiên, người này giờ cũng ngồi vững trên cái danh đó rồi. Anh liếm liếm đầu răng, cười khẽ một tiếng, cảm giác khác thường dâng lên trong lòng. Cái răng này càng nhìn càng thấy giống một tấm huy chương, chứng nhận chủ nhân nó đã từng dũng mãnh thiện chiến như thế nào.

Thứ trong tay cũng lớn hơn hẳn, căng đến phát cứng, thế này thì xem ra của Biên Bá Hiền cũng không nhỏ hơn mình.

"Thế này đã to rồi?" Phác Xán Liệt liếm môi một cái, nét cười tà hiện lên, "Cho cậu xem cái gì gọi là siêu 'to'."

Nói xong liền để dục vọng của hai người sát vào nhau, kéo lòng bàn tay Biên Bá Hiền phủ lên trên, sau đó mình cũng đặt tay lên, bắt đầu chuyển động thật nhanh.

"A a..."

Không biết có phải do tác dụng của cồn không, Biên Bá Hiền cảm thấy khoái cảm lần này còn kích thích hơn cả lần trước. Tiếng rên rỉ không hề khống chế phát ra từ trong cổ họng, vẻ mặt đắm chìm trong ham muốn. Lòng bàn tay Phác Xán Liệt có lớp chai mỏng, ma sát trên da tạo thành khoái cảm từng đợt từng đợt, đẩy thẳng người ta lên mây.

Cúi đầu nhìn thứ trong lòng bàn tay, đỉnh thứ đó của Biên Bá Hiền rỉ ra chút chất lỏng, Phác Xán Liệt cảm thấy vừa dâm loạn vừa đáng yêu. Vành mắt đỏ lên, tay càng dùng lực mạnh. Da dán sát da, thịt cận kề thịt, hai người xưa nay chưa từng gần gũi nhau như vậy bao giờ.

Trước đây chỉ là có thiện cảm với đối phương, có cảm giác khác thường, giờ tuy không thể coi là làm hàng thật giá thật được, nhưng cũng đã thực sự thấy lẫn nhau rồi. Cảm giác của Phác Xán Liệt đối với Biên Bá Hiền lại thay đổi không ít, ánh mắt nhìn hắn cũng dịu dàng hơn mấy lần.

Đùi Biên Bá Hiền căng lên, ngón chân co mạnh, người run khẽ. Phác Xán Liệt biết hắn sắp đến rồi, liền tăng nhanh tốc độ, gầm khẽ một tiếng, toàn bộ đều ra trong lòng bàn tay của mình và Biên Bá Hiền. Vừa cúi đầu nhìn thì thấy Biên Bá Hiền cũng ra rồi.

Người vừa qua cao trào, toàn thân đều tỏa ra màu đỏ nhạt, còn thỉnh thoảng hừ hừ hai tiếng rồi cựa cựa người, Phác Xán Liệt cảm thấy đáng yêu cực kỳ, đưa tay xoa đầu Biên Bá Hiền, bắt gặp ánh mắt lấp lánh.

Đương nhiên, tính từ đó bình thường không thể hình dung một tên tiểu lưu manh được, nhưng đôi mắt tình mê ý loạn lúc này vương chút hơi nước, miễn cưỡng cũng có thể dùng được.

"Cậu..."

Phác Xán Liệt nhất thời khựng lại, không nói nên lời. Cứ cảm thấy mình làm chuyện này không được đứng đắn lắm, không hỏi đối phương có đồng ý hay không, có ghét bỏ hay không, nhân lúc hắn say rượu liền đè hắn lên giường. Đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì là gì?

Thực ra Biên Bá Hiền đã tỉnh từ lâu rồi, cơ thể được chăm sóc vô cùng thoải mái, cảm giác say rượu từ từ rút đi, thấy rõ người đè trên người mình chính là ông chủ Phác. Vốn lòng đã giật thột nhưng tim lại nghĩ chuyện gì thế này. Còn muốn đấy ra nhưng nửa người dưới của mình lại bị đối phương chơi đùa trong tay, mình còn rất thích khoái cảm ấy. Một hồ đồ hai chần chừ, thế là thuận theo anh. Giờ hai người tỉnh táo lại mới phát hiện bầu không khí hơi gượng gạo.

"Khụ..." Xong việc cổ họng cứ hơi đau, Biên Bá Hiền ho nhẹ hai lần, ánh mắt hơi dao động, "Ừ thì, có thuốc lá không?"

Biên Bá Hiền tựa vào đầu giường, đầu điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay là một đoạn tàn thật dài. Châm lên rồi hút một hơi, sau đó cứ ngẩn ra mãi. Đến khi Phác Xán Liệt đi từ phòng tắm ra mới cuống quýt che giấu vẻ ngẩn ngơ của mình. Tàn thuốc quá dài mang theo hơi nóng rơi xuống mu bàn tay, làm hắn bỏng đến há miệng.

Đối phương không mặc quần áo, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm rồi đi ra. Đường cong thật dài dẫn đến một nơi không thể nhìn thấy nhưng lại càng khiến người ta đoán già đoán non. Đặc biệt là ở rìa khăn tắm có mấy sợi lông nhô ra, mọi thời khắc đều nhắc nhở Biên Bá Hiền hai người vừa rồi đã làm gì.

Biên Bá Hiền mất tự nhiên dời mắt sang chỗ khác, rồi lại không khống chế được mà muốn nhìn thêm. Trước đây không phát hiện dáng người Phác Xán Liệt đẹp như vậy, mặc quần áo thì trông gầy, cởi quần áo ra thì có cơ bắp, quả đúng là dáng vóc kiểu mẫu của con trai, giờ chẳng hiểu sao mà nhìn thế nào cũng có cảm giác như mặt đỏ lên.

Đương nhiên Phác Xán Liệt cũng cảm thấy rất ngượng ngùng, ngủ thì không thích hợp cho lắm, thế là cầm một tờ báo ra ngồi yên ở đầu giường. Nhưng đọc hồi lâu, nửa chữ cũng không đọc lọt, còn cứ muốn liếc sang người bên cạnh.

"Tôi nói này," Cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, Phác Xán Liệt vứt tờ báo sang bên, ôm cánh tay nghiêng người sang, "Không phải chỉ là giúp nhau giải quyết thôi sao? Không cần phải như hoàng hoa khuê nữ bị mạo phạm thế chứ."

Biên Bá Hiền liếc nhìn anh một cái rồi cười gượng hai tiếng, "Ha ha, ai, ai ngại chứ. Chuyện này cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi làm, hồi trước trong cảnh... trong đơn vị có chơi với các anh em mấy lượt rồi."

Phác Xán Liệt mím môi đến tím ngắt, giọng điệu vương vẻ kiêu ngạo kia vào tai anh nghe đặc biệt chói tai. Anh đương nhiên không mong chờ Biên Bá Hiền là một xử nam chưa hiểu biết gì, nhưng tự nhiên cũng không hi vọng hắn là tay lõi đời. Hơn nữa trước vẫn nghĩ Biên Bá Hiền thích con gái, lần đầu tiên cùng đàn ông giải quyết cho nhau lại không phải là mình với hắn, Phác Xán Liệt thầm cảm thấy thất vọng.

Biên Bá Hiền không nghe thấy bên cạnh có tiếng đáp lại liền nghiêng đầu sang nhìn, sắc mặt Phác Xán Liệt vô cùng không tốt. Hắn sờ sờ mũi, cảm thấy có lẽ là do mình nói sai gì đó, nhưng lại cứ cảm thấy mình đâu có sai gì.

"Mà... Anh cũng được đấy. Kỹ thuật... chà chà, rất giỏi. Vẻ mặt anh khi lên đỉnh...." Biên Bá Hiền hấp háy mắt, trước mắt dường như lại hiện lên khung cảnh vừa rồi.

Giây phút Phác Xán Liệt tăng tốc độ, anh ngước đầu lên lộ ra hầu kết chuyển động, phát ra tiếng gầm như dã thú, khi đó Biên Bá Hiền quả thực nhìn mà sững sờ. Mồ hôi thành giọt chảy từ hàm dưới của anh đến chỗ xương đòn, dọc theo ngực mà chảy xuống dưới. Khi định thần lại, đôi mày hơi nhíu quét sạch sẽ vẻ ngu ngơ trước đây, thay vào đó là cuồng dã, bất kham, gợi cảm. Khi Biên Bá Hiền chớp mắt lần nữa mới nhận ra là mình ra rồi. Lại là... vì nhìn Phác Xán Liệt mà ra.

Hắn rít một hơi thuốc, "Có lúc cực kỳ giống lão đại của bọn tôi, anh Liệt."

Biên Bá Hiền không nói đùa, chất giọng trầm thấp và dáng vẻ hoang dã, giống hệt như dáng vẻ của anh Liệt trong đầu Biên Bá Hiền. Hắn chưa từng thấy anh Liệt nhưng cũng không ngăn được hắn tưởng tượng.

"..."

Quay đầu phát hiện, câu tán thưởng đầy tính hài hước này chẳng có chút tác dụng nào, trái lại càng khiến Phác Xán Liệt thêm phần bực bội. Người kia cúi đầu, lông mi tạo thành một bóng râm nhỏ, trông vừa cô đơn vừa thất vọng. Biên Bá Hiền hoảng hồn, vội vàng dập thuốc rồi rướn người sang.

"Sao vậy, anh giận rồi à? Tôi... ý tôi là, anh rất đẹp trai, rất gợi cảm. Anh, anh, kỹ thuật của anh thực sự rất tuyệt vời, làm tôi muốn ngừng mà không được, lần tới chúng ta có làm nữa thì thử cái khác xem sao nhé?"

Phác Xán Liệt đột nhiên quay đầu lại, trong mắt có chút không thể tin được, "Cậu không thấy... ghê tởm? Hay là ghét bỏ sao?"

"Không hề." Biên Bá Hiền không do dự mà đáp lời anh, "Như vậy thì có sao đâu."

Khóe miệng Phác Xán Liệt không kiềm được mà cong lên, đôi môi đỏ gần ngay trong gang tấc, chỉ muốn hôn. Nhưng anh biết chuyện này không phải được ngay, phải từ từ. Biên Bá Hiền không để tâm đến việc giúp nhau giải quyết nhưng không chắc chắn là có thể chấp nhận được hàng thật giá thật. Hơn nữa, nụ hôn là một hành vi rất mang tính ám chỉ, tuyệt đối không thể tồn tại trong quan hệ huynh đệ.

Cứ chờ thêm, đừng vội.

"Ngủ đi, mệt rồi." Tâm trạng vui vẻ vén chăn lên đắp lên người.

Biên Bá Hiền ngu mặt, người này sao nói lật mặt là lật được ngay vậy, lúc trước còn hầm hừ mà giờ đã cười tươi roi rói rồi.

Gãi gãi đầu, đưa tay tắt đèn rồi chui vào trong chăn. Mở mắt nhìn trần nhà đen thui mà đầu óc tỉnh táo vô cùng, hắn đẩy đẩy người bên cạnh, "Này, Phác Xán Liệt, ban nãy cái kia là siêu to, vậy cái to nhất là gì?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip