Chương 32


Chương 32: Kịch

Đây rõ ràng là Hồng Môn yến đã được sắp đặt sẵn, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng rình. Biên Bá Hiền đã chuẩn bị lời giải thích từ trước, nay lại bị một xấp ảnh làm không trở tay nổi.

Người trên chủ vị đã lên tiếng, Ngô Thế Huân lập tức đứng dậy, vỗ hai cái lên mu bàn tay Biên Bá Hiền. Hai người trao đổi ánh mắt, Biên Bá Hiền đành phải gạt ý nghĩ về mối quan hệ giữa anh Liệt và Phác Xán Liệt sang một bên.

Ngô lão Thất đưa ảnh cho anh Liệt, "Anh, lời nói và ảnh của một phía đều không thể tin dễ dàng được."

Nói xong liền bắt gặp một ánh mắt như dao của anh Liệt, Ngô Thế Huân tự biết mình lắm lời. Tuy đã được châm chước rồi mới dám mở miệng nhưng vẫn hơi vượt quá quy củ. Cho dù nhìn từ tuổi tác hay vị thế, Ngô lão Thất xen lời vào đều là không thích hợp. Huống hồ còn có ý bảo vệ Biên Bá Hiền rõ ràng, cứ như hoàng đế thời cổ đại không nhìn ra được quần thần kết bè kết cánh, cậu như vậy quả thực không thích hợp.

Anh Liệt liếc nhìn ảnh hai lần, không nói gì thêm. Biên Bá Hiền cảm thấy không khí trong phòng nặng nề như sắp ép thành khối, đè ép đến mức ngực hắn khó chịu, thế là mở miệng nói lại lời giải thích vụ được thả khỏi đồn cảnh sát như đã nói với Ngô Thế Huân.

Người đang ngồi có thể lên tiếng, làm chủ được, ngoại trừ anh Liệt không thấy được sắc mặt, Đao Nhị làm thủ hạ, sắc mặt không rõ ràng. Ngô lão Thất thì đứng về phía hắn rồi, còn Bạch Tam thì cười lạnh một tiếng, đôi mắt ẩn sau cặp kính bị một mảnh ánh sáng phản chiếu ngăn cản. Biên Bá Hiền vô cùng khó chịu với phản ứng đó của gã, có gì thì cứ nói. Đã không mở miệng thì thôi, lại còn muốn viết hết vẻ xem thường lên mặt. Đơn giản mà nói thì chỉ có hai chữ, thiếu đòn.

"Tôi chỉ nói vậy thôi, tin hay không là chuyện của mọi người." Biên Bá Hiền nhấp một ngụm trà, tỏ vẻ hờ hững. Trong tình trạng như thế này, ai lay động trước thì kẻ đó thua. Nếu anh thực sự có vấn đề thì cũng phải áp đảo người khác về mặt khí thế, khiến người khác dao động suy nghĩ về mình.

"Hừ," Khương Ngũ cười thành tiếng, "Anh Tứ, nếu anh có vấn đề thật thì cũng đã thông đồng với bên đó cả rồi, tùy tiện nói thế nào chẳng được."

"Chú Ngũ, chú gán cho anh một sự thật rồi dùng các loại điều kiện để ra kết luận đương nhiên là không thích hợp rồi. Nào có chuyện dùng luận điểm để suy ra luận cứ chứ? Hồi cấp ba không học tốt, anh không trách chú. Dù gì thì vô văn hóa cũng không phải lỗi của chú, thông minh vốn do trời sinh mà."

"Mày!" Khương Ngũ đập bàn bật dậy, thái dương nổi gân xanh, "Đm mày chửi ai!"

"Bình tĩnh, ngồi xuống hết đi!" Đao Nhị trừng Khương Ngũ, mang theo ý trách cứ, lại thêm lực uy hiếp, ít nhất Khương Ngũ vẫn đứng thở hổn hển vài cái rồi cũng hậm hực ngồi xuống, "Cãi nhau cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, chuyện chỗ đồn cảnh sát coi như bỏ qua. Người ta cũng không phải do lão Tứ làm bị thương, cậu ta nói cũng có lý. Những người khác có chứng cứ thì lấy ra, không có thì đừng bám lấy chuyện này nữa. Có điều, chuyện bức ảnh, lão Tứ có thể nói rõ không."

Thực ra vốn mấy bức ảnh này chẳng nói rõ được chuyện gì, ai trong giới mà chẳng động vào cớm rồi. Cớm nấp trong góc nào đó nhìn anh, dùng tên đẹp thì gọi là cắm điểm, xem anh có làm chuyện xấu gì không là chuyện bình thường. Chỉ tội là, thân phận khi trước của Biên Bá Hiền đã khiến người khác nghi ngờ, lại là bạn bè rất thân với Kim Chung Nhân, rồi thêm chuyện được thả ra ngay lúc này. Khương Ngũ đương nhiên đã làm tốt việc chuẩn bị, muốn ngáng chân hắn.

Nếu nói toàn bộ người hội Liệt Nhân không có mắc míu gì với Biên Bá Hiền, tuyệt đối không có, cho dù là Ngô Thế Huân thì vẫn chưa tin hẳn. Mà địa bàn được phân của Khương Ngũ đã bị Biên Bá Hiền chiếm một nửa, mỡ mật kiếm không đủ, lại chỉ có thể nhìn Biên Bá Hiền nổi lên, đương nhiên lòng không phục.

"Tôi và Kim Chung Nhân, trước đây đúng là quan hệ rất tốt, tôi không phủ nhận." Biên Bá Hiền đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từ từ đi vòng quanh chiếc bàn dài, "Bất quá các anh cũng biết, cái ngày tôi thoát khỏi chỗ đó, là ai đã bắn vào chân tôi. Tình cảm sâu đậm hơn cũng khó tránh khỏi lúc rạn nứt, cậu ta vô tình thì tôi hà tất phải cố thêm. Ngày hôm đó cậu ta không bắt tôi và Trịnh Tứ tróc nã quy án, bị giáng chức không phải chỉ một cấp. Bây giờ cậu ta một lòng muốn nắm được nhược điểm của tôi, các anh nghĩ là vì sao?"

Hắn ghé vào bên tai Khương Ngũ, "Chú Ngũ, một tên cớm tìm anh khiêu khích, muốn anh kẹp đuôi lại mà cẩn thận một chút, cái này có thể thông cảm được phải không? Thế nhưng, chỗ ảnh này... Anh chỉ thấy lạ, ai ngày ngày đi theo anh chụp vậy?"

"Tôi..." Khương Ngũ cứng đờ mặt, vừa mới mở miệng liền bị Biên Bá Hiền ngắt lời.

"Là thuộc hạ của chú Ngũ ngày nào cũng đi qua chỗ nhà anh, còn thích chụp phong cảnh, tiện thể chụp cả anh vào luôn?" Biên Bá Hiền cong khóe môi, khóe mắt quét thấy Đao Nhị đang cau mày, vỗ vai Khương Ngũ, thấy ổn rồi thì thu lại, "Ngoại trừ giải tôi vào đồn cảnh sát, tôi và Kim Chung Nhân lén lút gặp nhau được mấy hồi. Cậu ta nói gì với tôi, cũng không tránh ai né ai. Ông chủ nhỏ nhà tôi lúc ấy còn ở trong bếp cách nhau có một bức tường, còn mở cửa sổ. Anh ta dựng lỗ tai lên nghe thấy rất rõ ràng, có gì nghi ngờ có thể đi hỏi anh ta."

Chỉ mấy tấm ảnh mà đã muốn định tội cho tôi? Biên Bá Hiền cười lạnh một tiếng, cảm thấy cục diện nắm trong tay mình càng lúc càng chặt.

"Mọi người đều là người một nhà, cả ngày nghi thần nghi quỷ ảnh hưởng đến tình cảm anh em không hay cho lắm. Có thời gian tốn người tốn của vào theo dõi người ta, không bằng học cách quản lý khu của mình, thêm chút thu nhập cho anh Liệt đi."

Biên Bá Hiền ngồi xuống ghế, câu này nói rất thoải mái, ai cũng nghe rất rõ ràng. Còn Đao Nhị thì là một kẻ hoạt động chân tay, tâm cơ không nhiều như thế. Gã và Bạch Tam phân công rõ ràng, một người phụ trách tính toán, một người phụ trách đoàn kết nội bộ. Người giang hồ tuy làm chuyện không ra gì nhưng lòng vẫn giữ lại mấy phần chính nghĩa. Một là lời Biên Bá Hiền trong thời gian ngắn không tìm ra sơ hở nào, hai là đề tài bị chuyển sang Khương Ngũ rất tự nhiên, lòng Đao Nhị cũng có suy tính, không khó nhìn ra là Khương Ngũ tranh sủng không được nên muốn ngáng đường.

Nhưng nếu bảo Đao Nhị không hề nghi ngờ gì Biên Bá Hiền thì cũng không thể. Khương Ngũ đã là người cũ trong hội, nếu phải bênh thì đương nhiên sẽ thương Khương Ngũ hơn. Thế là Đao Nhị hơi khó xử, không mở miệng.

Nhưng người ở chủ vị kia nghe xong một màn kịch, không biết lấy đâu ra một cái bật lửa, đánh tách một cái, ngọn lửa bùng lên liếm lấy xấp ảnh kia. Chỉ còn một góc vẫn còn ngọn lửa màu da cam bị bỏ xuống bàn, coi như đặt dấu chấm hết cho chuyện này. Biên Bá Hiền thầm lau mồ hôi, biết chuyện này ngoài mặt thì đã qua nhưng lòng ai cũng đã để lại sẹo.

"Chuyện cảng Bắc, em sẽ sai người đi điều tra. Cũng chưa chắc là có nội gián, khả năng trùng hợp cũng không nhỏ. Làm việc đều phải đồng lòng, thiếu mất ai cũng khó làm được đại sự." Ngô Thế Huân lên tiếng, nghiễm nhiên mang khí thế nửa lão đại, cũng chẳng ai dám phản bác cậu ta, "Mọi người đều biết dạo này trong bang nhiều chuyện, hồi trước nghỉ ngơi quậy phá đùa giỡn rồi, giờ vực dậy tinh thần lên, đừng đem thời gian và sức lực tiêu vào chỗ vô dụng nữa."

Có lẽ là anh Liệt đánh mắt với cậu ta, Ngô Thế Huân hơi khom người, cúi xuống sau lưng ghế nghe xong liền đứng thẳng dậy, "Vị ngoại quốc kia cũng không tốt tính lắm, một thời gian nữa nhanh chóng bù hàng cho người ta. Ý anh Liệt là, nếu mọi người đều thấy nghi ngờ, chi bằng giao cho anh Tứ làm."

Biên Bá Hiền vừa mới thở phào lại lập tức cứng người. Hắn kinh ngạc nhìn Ngô Thế Huân một chút, chỉ nghe thấy đối phương nói, "Anh Tứ lần đầu tiên tiếp xúc, khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm. Bất quá việc do người làm, mấy ngày nữa anh Tam đưa tài liệu cho anh ấy xem, các anh khác có thể giúp đỡ thì đừng tránh né. Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Ngô Thế Huân ngầm lắc đầu với Biên Bá Hiền, ra hiệu giờ không phải lúc nói chuyện. Biên Bá Hiền hơi dừng lại, chuyện ban nãy gác một bên lại trồi lên trong lòng. Người trên ghế chủ tọa kia rốt cuộc là ai?

Hắn đi ra khỏi phòng họp, lấy điện thoại ra gọi điện cho Phác Xán Liệt. Bên kia vang chuông một hồi lâu mới có người nghe, "A lô?"

"Anh ở đâu thế?"

Bên Phác Xán Liệt rất ồn, vang tiếng nói của mấy người đàn ông.

"Chỗ chú Cung ba chân thiếu một!" Tiếng Phác Xán Liệt lẫn trong tiếng mạt chược lạch cạch và tiếng người, còn phải gân cổ lên mà nói.

Sự nghi ngờ trong lòng Biên Bá Hiền càng nặng hơn, "Chú Cung có đó không?"

"Sao thế? Có chuyện gì à? Cậu đợi chút nhé!" Phác Xán Liệt lại gào lên, sau đó là tiếng nói với người khác và tiếng hô ù đầy hưng phấn.

Biên Bá Hiền chờ đến khi mũi chân run lên mới nghe thấy tiếng nói run run nhưng rất dày, "Ê, Tiểu Hiền Tử!"

"..." Là chú Cung, chính là chú Cung đặt cho hắn cái tên như thái giám đó, "Chú Cung à, không sao đâu, cháu không có việc gì đâu. Chỉ là chào chú một câu thôi, hôm nay thắng nhiều vào nhé! Thắng hết tiền của Phác Xán Liệt luôn đi!"

Cúp máy, Biên Bá Hiền cầm điện thoại ngẩn ra. Nhà chú Cung ở đầu kia thành phố, hắn đã từng đến rồi, cũng đã gặp người ta rồi, trong nhà quả thực có một phòng chơi mạt chược. Còn anh Liệt giờ chỉ cách hắn một bức tường, trừ phi có dịch chuyển tức thời thì mới có thể đến được.

Không nghĩ ra được gì, đành phải trở về trước rồi nói.

Còn lúc này trong căn phòng trống chỉ còn lại mình Ngô Thế Huân, một lát sau cậu cũng đứng dậy bưng trà trên bàn lên, ấn một đầu thú trang trí chỗ góc giá sách. Tiếng máy móc chuyển động vang lên, giá sách chia làm đôi, lộ ra một cánh cửa cao rộng bằng một người. Rẽ qua đường hầm, sau cánh cửa sơn đỏ thắm ở cuối là một căn phòng đầy khói thuốc, bên trong có ba bốn phòng mạt chược đang chơi vô cùng náo nhiệt.

Còn người mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa sổ như tất cả chẳng liên quan gì đến anh, nghe thấy tiếng Ngô Thế Huân liền quay đầu lại, nhận lấy chén bích loa xuân trên tay cậu. Khuôn mặt đó, rõ ràng là ông chủ Phác quần cộc rộng.

"Ây da, ù rồi! Ha ha ha ha ha ha ha ha." Một ông già râu đốm bạc mặc áo khoác trắng ngửa bài, cười vang tận trời.

Phác Xán Liệt cười một tiếng với ông cụ kia, "Chú Cung hôm nay may mắn thật đấy." rồi lại chắp tay với mấy vị tầm sáu mươi đang ngồi, "Tích gia, Giang gia, chú Hải cứ chơi cho thỏa, thắng thì thuộc về mọi người, thua thì cứ tính lên đầu cháu."

Chú Cung vuốt râu một cái, vỗ vỗ tay Phác Xán Liệt, "Nhưng Tiểu Phác này, màn kịch này của cháu sớm muộn gì cũng đến lúc lộ thôi. Chú Cung này tuy già rồi nhưng khiến người ta biến mất không dấu vết vẫn không thành vấn đề đâu."

Phác Xán Liệt gật đầu nói, "Chú Cung nói phải, bất quá chuyện nhỏ này sao lại phải phiền đến chú chứ? Cháu là tiểu bối, cháu tự làm là được."

Anh liếc mắt với Ngô Thế Huân, người kia liền đưa tới một cái vali màu bạc.

"Chú, chỗ này là một triệu, chú cứ chơi cho vui."

Phác Xán Liệt ra khỏi phòng ngầm, trở lại phòng họp rồi đứng trước cửa sổ hút một điếu thuốc. Khói thuốc lững lờ, khiến tầm mắt anh dõi về phía trước trở nên không rõ ràng.

Giết người, anh đã không nỡ rồi. Còn kịch, anh cong môi cười, ai lộ trước còn chưa biết đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip