Chương 39


Chương 39: Nam Cung

Trời chuyển lạnh, lá phong chuyển đỏ rồi rơi, mưa một trận, ngày qua ngày lại càng lạnh hơn. Biên Bá Hiền ghét nhất là mùa đông, Phác Xán Liệt mua cho hắn mấy cái áo bông và áo phao, nhưng đều bị hắn vứt vào trong tủ quần áo, chỉ thích lấy đồ của Phác Xán Liệt mặc. Tay dài chân dài nhưng vẫn không ngại lôi thôi lếch thếch.

Biên Bá Hiền rúc chân dưới chăn lông, tay cầm tờ giấy, dạo này hai người đang tính xử lý mảnh đất mới.

"Hạt giống ở Long Đầu, phân bón ở khu Bát, cuốc xẻng ở bến tàu... Muốn đủ thì phải mất bao nhiêu thời gian chứ, mệt chết ra." Trên tờ giấy còn kê ra một đống đồ linh tinh nữa, lười xem tiếp, hắn ngả người xuống sofa.

Phác Xán Liệt vuốt tóc hắn, "Nói thừa, mảnh đất đấy chưa có gì hết, đương nhiên phải bắt đầu từ con số không rồi, em tưởng trồng vườn quả dễ thế à."

"Em không đi được không?" Biên Bá Hiền thò nửa cái đầu ra khỏi áo bông, chớp mắt nhìn Phác Xán Liệt.

"Không được," Phác Xán Liệt không hề bị dụ dỗ, giơ chân đá đá hắn, "Mau thay quần áo đi, mùa đông còn chưa đến đã quấn như gấu rồi, đến đông chí thì em tính sao."

Biên Bá Hiền cài cúc áo bông lại như không có chuện gì xảy ra rồi xỏ tông, "Thì mặc thêm cái nữa, anh mua mấy cái liền còn gì."

Phác Xán Liệt lườm một cái, xách gáy hắn lôi lại, "Không cho mặc áo phông bên trong, mặc áo len quần nỉ vào cho anh."

Hai hôm trước lúc mới bắt đầu lạnh, Phác Xán Liệt đi đăng ký mở vườn quả, lúc về thấy Biên Bá Hiền quấn thành một cục nằm trên sofa xem tivi cười ngửa tới ngửa lui. Anh thực sự khâm phục chính mình vì vẫn có thể nhìn ra eo của cái cục kia, đương nhiên không loại trừ khả năng sờ thấy.

Anh tiến lên đè người ta ra sofa hôn một trận, hôn đã rồi, Biên Bá Hiền kêu nóng. Bốn cái tay lung tung cởi áo ra, ai ngờ Biên Bá Hiền trong chỉ mặc quần cộc với áo ba lỗ, bên ngoài quấn áo phao luôn. Bình thường ở nhà mặc thế còn được, ra ngoài còn như thế chẳng phải là muốn ăn đòn sao? Áo phao cùng lắm chỉ che đến đầu gối, cẳng chân phía dưới vẫn đang run rẩy trong gió đây.

Biên Bá Hiền bất đắc dĩ đi thay áo len với quần bò, cầm chìa khóa xe định ra ngoài lại bị Phác Xán Liệt lôi về.

"Làm gì vậy! Cái thói túm cổ áo người ta này của anh phải sửa đi!" Hắn giơ nanh múa vuốt định đánh Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt túm chặt lấy cái tay không chịu yên của hắn, giơ tay sờ một cái lên đùi hắn, "Quần mùa thu?"

Biên Bá Hiền trợn mắt nhìn anh, hừ một tiếng. Thế là mông bị đánh mạnh một cái, hắn "Ái ui" một tiếng, quay đầu đối diện với vẻ mặt không nóng không lạnh của Phác Xán Liệt.

"Vào nhà mặc vào." Phác Xán Liệt nhàn nhạt nói.

Bình thường Biên Bá Hiền rất bướng, đó là vì Phác Xán Liệt không tính toán với hắn. Ông chủ nhỏ mà điên lên thì không tức giận, cũng không khóc lóc om sòm như Biên Bá Hiền, chỉ nghiêm mặt lại, không tỏ thái độ gì, nói lành lạnh, nghe không ra giận vui. Nhưng như thế mới là đáng sợ nhất, Biên Bá Hiền nếm thử rồi.

Có một lần Biên Bá Hiền ra ngoài uống rượu đến hai giờ sáng mới về, vừa mở cửa liền thấy đèn sáng. Phác Xán Liệt ngồi trên sofa, tivi không mở, điện thoại cũng không nghịch, chỉ ngồi như thế thôi. Thấy hắn về, lại ngửi thấy mùi rượu liền nhìn Biên Bá Hiền một chút rồi nói "Ngủ ngon", xong vào phòng ngủ.

Suốt bảy ngày không thèm để tâm đến Biên Bá Hiền, mặc kệ tiểu lưu manh dùng trò khích tướng hay là bạo lực vẫn không moi được một câu nào từ miệng anh. Tuổi chưa đến ba mươi, nếm mùi rồi, còn đương nóng bỏng, Biên Bá Hiền sao có thể chịu được. Cuối cùng nằm trên giường ư ư a a xin xỏ nửa ngày, ôm eo Phác Xán Liệt chà chà mấy tiếng liền mới được một ánh mắt của đối phương.

Giờ Phác Xán Liệt vừa tỏ thái độ, Biên Bá Hiền liền nghe lời. Thế là quay đầu đi vào mặc quần, bất đắc dĩ theo sát phía sau ra ngoài.

Phác Xán Liệt còn có cái tật là lải nhải, đặc biệt là Biên Bá Hiền làm xong chuyện là bắt đầu giáo dục người ta.

"Em nói xem, em sợ lạnh thì sợ lạnh mà quần áo thì chẳng chịu mặc cho tử tế vào. Ra ngoài mặc mỗi cái quần cộc cứ như đang giữa hè ấy nhỉ, áo phao gió không luồn vào được thật đấy nhưng có che được chân không? Tay nhỏ chân nhỏ, gió thổi cái là hắt hơi, cảm thì chắc vui lắm nhỉ?"

Biên Bá Hiền ngồi nghịch con mèo cầu tài hắn để ở đầu xe, giả vờ như không nghe thấy gì.

Xe là cái anh Liệt cho hắn, tuy rằng hắn biết lái, cũng đã nhờ Đô Cảnh Tú đi cửa sau làm cho hắn cái bằng lái xe, nhưng vẫn chưa lái bao giờ. Hầu như đều là Phác Xán Liệt làm tài xế cho hắn, chỗ ngồi cũng được Phác Xán Liệt chỉnh thành góc độ cố định. Anh chân dài người cao, không quen được ghế của người bình thường.

Xe mở chế độ sưởi, từ từ khiến con người cảm thấy buồn ngủ, Biên Bá Hiền mơ màng nhắm mắt lại, đầu tựa vào thành cửa sổ. Phác Xán Liệt nhìn hắn một chút rồi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bất giác lái xe chậm lại.

Khi Biên Bá Hiền tỉnh ngủ hẳn thì chỗ ghế lái đã chẳng thấy Phác Xán Liệt đâu. Xe dừng chỗ mảnh đất mới, chỗ đó đã dựng hàng rào vây quanh vườn quả, chờ quét sơn và treo bảng hiệu lên nữa là xong. Cửa sổ xe được Phác Xán Liệt mở hé, có lẽ sợ hắn ngủ say quá bí chết. Gió lạnh bên ngoài lọt vào qua khe hở, thổi đến mức lòng Biên Bá Hiền ấm sực.

Điện thoại trong túi hắn rung lên, Biên Bá Hiền lấy ra xem, không khỏi nhíu mày. Ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình rồi gửi đi, nhưng gợn sóng nổi lên do tảng đá thì mãi vẫn chẳng yên xuống được.

Vừa hay nhìn thấy Phác Xán Liệt xé gió đi đến. Dáng vẻ hiên ngang, đứng còn thẳng hơn cả tháp Eiffel. Không có biểu cảm gì, rất bình thản, nhưng Biên Bá Hiền lại thấy đó là khí chất đã trải qua gian khổ, thân kinh bách chiến.

"Tỉnh rồi à?" Phác Xán Liệt đóng cửa xe lại, ấm lên rồi liền thở phào, "Gió to thật."

Biên Bá Hiền "ừ" một tiếng, kéo dây an toàn lên.

"Anh kể với em một chuyện," Phác Xán Liệt chỉ nghĩ hắn còn đang mơ ngủ chưa tỉnh hẳn, "Một thời gian nữa anh sẽ phải ra nước ngoài một chuyến."

"Hả? Ra nước ngoài làm gì? Anh còn định làm cả nhập khẩu hoa quả hả?"

Phác Xán Liệt cười một tiếng, "Nói cái gì vậy chứ, bà nội anh đang ở Canada, bệnh nặng lắm. Anh mấy năm nay chưa về rồi nên về thăm bà."

Lòng Biên Bá Hiền giật thột một cái nhưng mặt vẫn chẳng hề biến sắc, "Được đấy Phác Xán Liệt, tài phiệt đời hai phải không, lần trước em nói mà anh còn chẳng chịu nhận cơ. Có cả bà nội bên tây kìa, giàu gớm nhỉ."

"Gì vậy chứ," Phác Xán Liệt thò tay vào ngăn kéo lấy viên kẹo đưa cho Biên Bá Hiền, "Anh giàu mà vẫn để em ở trong cái nhà nát kia chắc?"

Biên Bá Hiền nhai viên kẹo dẻo, nhìn cảnh đường lướt qua ngoài cửa sổ, "Khi nào thì đi."

"Vé máy bay ngày kia, đừng tiễn anh, anh lái xe của em ra sân bay, một tuần sau thì về." Phác Xán Liệt vươn tay để không sang bóp mặt Biên Bá Hiền, "Một mình vẫn sống được chứ."

"Phi!" Biên Bá Hiền đập cái tay đáng ghét của anh ra, lầm bầm, "Chắc chắn là đặt trước rồi, chờ xong rồi mới chịu báo cho mình."

"Lầm bầm cái gì đấy?"

"Mắng anh đấy!"

"Tiểu hỗn đản." Phác Xán Liệt cười mắng một câu.

Trên đường không có xe mấy, rất vắng. Phác Xán Liệt để xe ổn định rồi vươn người sang nắm lấy cằm Biên Bá Hiền trao đổi một nụ hôn ướt át. Trong miệng Biên Bá Hiền toàn vị ngọt thơm khiến Phác Xán Liệt ngây ngất. Vươn đầu lưỡi liếm một vòng, cướp lấy viên kẹo sang miệng mình rồi mới bỏ qua.

Biên Bá Hiền mặt đỏ ửng lườm anh, "Lớn từng này rồi mà vẫn còn cướp kẹo."

"Anh chỉ cướp đồ em đã ăn thôi." Phác Xán Liệt cong khóe miệng, giờ cũng quay lại tập trung lái xe, không nhìn tiểu lưu manh nữa, "Ngọt mà."

Biên Bá Hiền mặc kệ anh, lần mò trong ngăn kéo lấy thêm cái nữa ra. Bóc vỏ cho vào miệng, nhưng chẳng còn ra mùi vị ban nãy nữa.

Ngày Phác Xán Liệt đi là buổi chiều, vẫn còn mưa, còn cố ý không cho Biên Bá Hiền đi tiễn anh. Tối hôm trước làm loạn đến 12 giờ mới sờ sờ ngực đối phương ngủ thiếp đi, Biên Bá Hiền lúc này chẳng còn chút sức nào, chỉ vẫy tay một cái với anh, bảo anh đi an toàn.

Đến tầm chập tối, nhận được tin nhắn Phác Xán Liệt đã lên máy bay, hắn xỏ dép ra cửa bắt xe, quyết định đến thăm chú Cung một chút.

Trời mưa, người già không ra ngoài, pha ấm trà vừa mới ngồi xuống thì đã có một cái mặt cười hớn hở thò ra từ cổng.

"Tiểu Hiền Tử, ôi chao, sao lại rảnh rỗi đến chỗ chú thế này."

Biên Bá Hiền cười vui vẻ cởi đôi giày ướt sũng ra, xỏ đôi dép ông già để ở cửa rồi lẫm liệt ngồi xuống chỗ bàn trà.

Chú Cung ngoài mặt cười rất hiền lành nhưng trong lòng thì chửi tiểu tổ tông này tự nhiên chạy đến đây làm gì. Đánh không được chửi không được đuổi cũng không được, còn phải diễn kịch cho hắn xem. Cái đứa đầu sỏ Phác Xán Liệt thì lại nhàn tản chạy sang Canada.

"Không phải ông chủ nhỏ nhà bọn cháu thua chú mấy trăm sao, cháu phải đến xem thần bài trông thế nào, cũng phải thử vận may nữa chứ." Biên Bá Hiền nhấp ngụm trà, ánh mắt liếc chú Cung vẫn chưa kịp thu dọn túi trà.

Hừ, đại hồng bào à, có giọng, cũng có tiền.

(Đại hồng bào: một loại trà đặc sản ở núi Vũ Di tỉnh Phúc Kiến, thuộc dòng trà Ô Long, rất rất đắt)

"Ha ha ha, tin này của cháu không đúng rồi, thằng nhóc họ Phác kia lần trước giết chú không còn mảnh giáp." Chú Cung phẩy cái quạt hương bồ, trưng ra cái mặt hồ ly đã luyện cả mấy chục năm qua.

"Đều là người nghèo, cần gì phải làm khó lẫn nhau, đúng không chú Cung." Ngón tay Biên Bá Hiền vuốt dọc theo miệng chén sứ xanh da trời, "Với cả, giữa chúng ta cũng đừng giấu giếm làm gì."

Sắc mặt chú Cung cứng đờ, "Hả?"

"Chú Cung chú Cung gọi lâu quá rồi, sắp quên chú họ gì luôn rồi." Biên Bá Hiền nhấc chén trà sứ Thanh Hoa thượng phẩm lên, "Đúng không, chú Nam Cung."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip